Chương 9: Bí mật tòa tháp
‘‘Nơi đây là một nơi được chọn để xây resort nhưng do nó thuộc quyền sở hữu của cô nhi viện nên không được xây’’_ nó nói
‘‘Cô biết nhiều về nơi này quá ha’’_ hắn nói
‘‘Vậy sao ? Tôi nghĩ anh cũng biết chứ’’_ nó nhìn hắn
Hắn nhìn nó, ánh trăng chiếu xuống gương mặt của nó khiến nó lấp lạnh như những vì sao. Hắn nhìn nó đắm đuối khiến nó bất ngờ : ‘‘Nè, anh sao vậy ?’’_ nó hỏi. Tiếng nói của nó thức tỉnh hắn : ‘‘À, không có gì chúng ta đi tiếp thôi’’_ hắn nắm tay nó đi tiếp
‘‘Nè, thả tay tôi ra’’_ nó nói
‘‘Để im đi’’_ hắn nói
Nó cố gắng giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay của hắn nên cũng chịu thua cùng hắn bước đến tòa tháp trước mặt
‘‘Làm sao để vào được bên trong ?’’_ hắn hỏi
‘‘Anh nhắm mắt lại đi’’_ nó nói
Hắn nhắm mắt lại, nó đi lại cánh cửa , mở một cái gì đó rồi nhấn một hàng số rồi cánh cửa mở ra.
‘‘Vào thôi’’_ nó nói
‘Cô làm sao mở nó vậy ?’’_ hắn tò mò
‘‘Vào thôi không anh sẽ ở ngoài đó’’_ nó nói
Hắn bước cùng nó vào
Bên trong có những ánh đèn lấp lánh mờ ảo
‘‘Làm sao để lên trên’’_ hắn hỏi
Nó chỉ về phía cầu thang
‘‘Cái gì, cầu thang này đi không cẩn thận sẽ bị té ,có khi còn mất mạng nữa chứ’’_ hắn nhìn nó sợ hãi
‘‘Anh sợ sao ?’’_ nó hỏi
‘‘Ai nói tôi sợ, đi thì đi’’_ hắn nói
‘‘Nơi đây có tới 12 tầng anh đi được chứ’’_ nó nhìn hắn
‘‘12 tầng sao ? Vậy tới sáng mai không biết lên được chưa nữa’’_ hắn nói
‘‘Anh không đi thì tôi đi’’_ nó bước lên cầu thang, hắn nhìn nó trong lòng sợ hãi, sợ nó sẽ té. Nó bước đi được vài bậc
‘‘A ! cứu tôi’’_ nó giả vờ sắp té, hắn không suy nghĩ gì chạy lên ôm lấy nó
‘‘Cô không sao chứ’’_ hắn hỏi
‘‘Anh quan tâm tôi’’_ nó nói
‘‘Cô phải cẩn thận chứ’’_ hắn nói
‘‘Tôi chỉ đùa anh thôi’’_ nó nói
‘‘Đùa… cô lấy tính mạng mà đùa sao ?’’_ hắn nhìn nó tức giận
‘‘Thôi tôi không đùa anh nữa.. đi xuống đó thôi’’_ nó nói
‘‘Cô không lên đó sao ?’’_ hắn nói
‘‘Xuống đi rồi biết’’_ nó nói rồi bước xuồng
Nó đi về hướng tối, lướt sơ qua cái gì rồi cánh cửa khác mở ra
‘‘Còn cánh cửa khác sao ?’’_ hắn bất ngờ nói
‘‘Đó chính là thang máy. Đi thôi’’_ nó kéo hắn vào trong
Thang máy tự động đóng cửa rồi đi lên tới sân thượng chứ không phải tầng 12
‘‘Sao ! là sân thượng’’_ hắn bất ngờ hỏi
‘‘Nơi đây giống như nhà vậy, nên có sân thượng thôi’’_ nó nói
‘‘Vậy chúng ta phải leo cầu thang xuống lầu 12 à’’_ hắn hỏi
‘‘Không ! kính thiên văn ở đây’’_ nó chỉ vào chiếc kính trong bóng tối
‘‘Woa. Nó thật đẹp, có thể phóng rất lớn’’ _ hắn nói
‘‘Đi thôi’’_ nó kéo tay hắn mà không biết mình đang nắm tay hắn. Hắn thấy nó nắm tay rất bất ngờ nhưng tay nó khác với nó, ấm áp vô cùng
Hắn cùng với nó xem những vì sao. Những thắc mắc của nó được hắn giải thích rất tận tình. Nó ngồi xuống, hắn cũng ngồi. Hai người nhìn lên bầu trời đầy sao đang lấp lánh
‘‘Cô biết không, tôi coi vũ trụ như là người bạn để tôi trút hết tâm sự đó’’_ hắn nói
‘‘Tại sao chứ’’_ nó hỏi
‘’‘Vũ trụ nó không biết nói nên nó sẽ lắng nghe mình, nó lúc nào cũng ở bên mình’’_ hắn nói
‘‘Vậy chắc anh là một nhà thiên văn tài giỏi’’_ nó nói
‘‘Tôi chỉ coi thiên văn là giải trí thôi. Tôi là người thừa kế của King Dom’’_ hắn nói
‘‘King Dom sao ? Ngành tài chính hàng đầu’’_ nó nói
‘‘Cô cũng biết sao ?’’_ hắn hỏi
‘‘Tức nhiên. King Dom rất nổi tiếng’’_ nó nói đến đây ho vài tiếng, cảm thấy lạnh. Hắn quay sang, thấy nó có vẻ lạnh nên lấy áo khoác của mình đắp cho nó
Hắn nhìn nó
‘‘Cô đẹp lắm’’_ Gương mặt nó lấp lánh như vì sao, tỏ sáng như thiên thần
‘‘Anh sẽ lạnh lắm đó’’_ nó nói
‘‘Không sao đâu tôi là con trai mà’’_ hắn nói
‘‘Áo cũng rộng mà’’_ nó ngồi cạnh hắn, hai người đắp chung một cái
‘‘Cô …’’_ hắn ấp úng
‘‘Anh mà có chuyện gì thì tôi không có tiền đến cho anh đâu’’_ nó chọc hắn
‘‘Không có tiền sao ? Cô bỏ ra 1000 đô để mua đứa bé mà’’_ hắn hỏi
‘‘Vậy sao ? Đó là tiền của Alex mà’’_ nó nói dối không chớp mắt
‘‘Tôi không nghĩ thế’’_ hắn lắc đầu
‘‘Vậy sao ?’’_ nó nói
Hai người họ nhìn sao. Nó ngủ gật lúc nào không biết, thấy nó ngủ, hắn lấy tay dựa đầu nó vào vai mình.
‘‘Em đẹp lắm…. có lẻ anh đã thích em rồi’’_ hắn nhìn nó cười rồi quay đầu nhìn lên trời
Nó mỉm cười, từ lúc hắn lấy đầu nó dựa vào vai , nó đã tỉnh ngủ. Nhưng nó không hiểu tại sao mình lại cười… lại nói chuyện với hắn nữa chứ. Nó từng nói ghét hắn nhưng khi hắn ôm, dựa đầu vào vai hắn nhường như nó đã là chính mình không còn lạnh lùng như trước.
…..
Tại một căn phòng mập mờ ánh đèn
‘‘Nữ hoàng, chị về khi nào vậy’’_ một đàn em hỏi
‘‘tuần trước, mọi người khỏe chứ’’
‘‘Họ vẫn khỏe, chị có định đi nữa không ?’’_ đàn em hỏi
‘‘Không. Chị sẽ ở đây học’’
‘‘Học. Chị có bằng đại học, sao còn học ?’’_ đàn em bất ngờ hỏi
‘‘Mẹ chị nói’’_
‘‘Nữ hoàng Florence sao ?’’_ đàn em hỏi
‘‘Ừ, mẹ kêu chị đi học lại lớp 11 mà tháp tre này vẫn như xưa ha’’
‘‘Từ ngày chị đi chúng em dọn dẹp nó không để một vết dơ nào, các nơi xung quanh đây đều có gắn camera và các thiết bị mật khẩu cũng được cải tiến’’_ đàn em nói
‘‘Nhưng sao chị vẫn vào được’’
‘‘Nói cải tiến nhưng các hình thức nhận dạng của mật khẩu cũ vẫn giữ nguyên, chị có tăng chức năng bảo vệ lên thôi’’_ đàn em nói
‘‘Tốt đó’’
‘‘Mà chị nè, chàng thanh niên ở trên sân thượng là ai vậy?’’_ đàn em hỏi
‘‘À, ông hoàng đó’’
‘‘Cái gì là ông hoàng sao?’’_ đàn em của nó bất ngờ
Nó gật đầu
‘‘Vậy ông hoàng có biết chị là nữ hoàng không?’’_ đàn em hỏi nó
Nó lắc đầu
‘‘Giúp chị điều tra rõ về người đó, chị cần thông tin sớm nhất’’_ nó nói
‘‘Được mà chị nè, em nghe nói là ông hoàng tìm kiến nữ hoàng là chị dữ lắm đó’’_ đàn em nó nói
‘‘Vậy sao? Đừng nói cho ai hết’’_ nó ra lệnh
‘‘Em biết rồi’’_ đàn em nói
‘‘Các bar hoạt động vẫn tốt chứ’’
‘‘Có sự giúp đỡ của anh Alex và anh I Zac tại Mĩ mọi hoạt động vẫn tốt, chúng em có 1 cuộc họp vào sáng lúc 7 giờ hay chị ở lại dự chung đi’’_ đàn em nói
‘‘I Zac có đến không?’’
‘‘Em không biết mà anh ấy tìm kiến chị khắp nơi đó’’
‘‘Đừng nói chị ở đây, mà trời cũng gần sáng rồi chị về đây. Trước khi mọi người họp chị phải đưa anh ta ra khỏi rừng’’_ nó nói
‘‘Vậy chị đi cẩn thận nha’’_ đàn em nói
‘‘Tắt hết đèn đi, đợi chị đi hãy mở’’_ nó nói rồi bước ra khỏi căn phòng đó
Tháp tre có 12 lầu tương ứng với 12 căn phòng bí mật, mỗi phòng đều có chức năng riêng. Thông thường thì phòng họp sẽ ở lầu 1 còn từ lầu 2 trở lên là phòng ở của một số tổ chức hoạt động trong bang Devils như hacker, vũ khí,…. Mỗi nơi đều có mật khẩu nhất định và khó có thể phá vỡ được. Các phòng này nó có thể vào được và còn một người nữa là anh hai của nó. Hắn từ lúc tỉnh dậy đi khắp nơi trên sân thượng tìm nó, thấy nó từ cánh cửa đi lại hắn lo lắng hỏi
‘‘Nè, cô đi đâu vậy?’’_ hắn lo lắng hỏi
‘‘Anh dậy từ lúc nào vậy?’’_ nó làm ngơ
‘‘Tôi hỏi cô đi đâu?’’_ hắn lớn tiếng
‘‘Tôi chỉ đi xung quanh thôi mà chúng ta cũng về đi, trời gần sáng rồi, mọi người không thấy sẽ lo lắm đó’’_ Nó nói
‘‘Lần sau đừng có đi lung tung như thế lỡ có chuyện gì thì sao?’’_ hắn lo lắng cho nó
‘‘Không sao đâu’’_ nó nói rồi cùng hắn vào thang máy đi xuống lầu.
Khoảng 1 tiếng sau nó cùng hắn đã trở về phòng ngủ
‘‘Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đó’’_ nó nói rồi leo lên giường nằm
Hắn nhìn nó ngủ, vẻ đẹp của nó như thiên thần vậy nhưng sao trên gương mặt đó lại băng giá, lạnh lùng đến vậy. ‘‘Em là người như thế nào? Rốt cuộc em là ai mà sao lạnh lùng đến như thế? Em là ai khiến trái tim tôi ấm áp khi gần em?’’_ hắn nghĩ trong đầu, đôi mắt nhìn nó ngủ say. Hắn cũng tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ