Chương 9: Đau
‘Cứu tôi’’
‘Cô bị sao vậy’’
‘Chân tôi đau đang băng bó vết thương nhưng không may trật khớp’’_hóa ra là cô chủ của bọn họ
‘Cô không sao chứ’’_thanh tra hỏi
‘Tôi băng nó vô, các anh đã hiểu lầm họ rồi, họ cho tôi đi ké’’_nó nói
‘Chúng tôi hiểu rồi, tín hiệu là cái cô đang băng nhưng chúng tôi cần phải xác thực, cô có thể mở ra không’’_thanh tra nói
‘Tôi rất đau’’_nó than
Thanh tra không nói gì đi lại, mở băng ra, nó giả bộ la lên
‘Khoan đã, tôi đau lắm’’_nó ngăn lại
‘Cô không sao chứ’’_thanh tra hỏi
‘Đau’’
‘cô chịu khó sắp xong rồi’’-Thanh tra mặc kế nó, cứ mở ra nhưng nhẹ nhàng
‘Cô ấy bị thương thật, cho họ qua đi’’_tên thanh tra nói nhưng đột nhiên nhớ ‘Sao lúc đầu không nói để khỏi phiền phức như vậy’’
‘Các anh thấy rồi, trên đây chỉ là nam, tôi sợ các anh hiểu lầm’’_nó nói
‘Vậy sao?Thôi chúng tôi không làm phiền nữa’’_thanh tra nói rồi bước ra cửa. Alen thấy nó qua băng ghi hình bị thương, vội vã đi xuống
‘Chị không sao chứ?’’_Alen chạy lại đỡ nó
‘A, đau’’_nó la
‘Chân chị?’’
‘ Chỉ đau tí thôi’’_nó nói
‘Vậy máu’’
‘LÀ do mẹ sợ có chuyện gì nên cho một lọ giống máu để đề phòng chuyện không may xảy ra, chứ chỉ bị trật chân thôi’’_nó cười
‘Chị làm em lo quá’’_Alen đỡ hoảng sợ
‘Chị, chúng ta đã qua thành công.’’Tên thuộc hạ vui vẻ chạy vào
Nó nghe được rất vui, ôm lấy Alen, đây là lần đầu tiên nó tốn nhiều chất xám nhất. Mọi người bất ngờ khi nó ôm Alen vui mừng như vậy. Alen thì cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếng điện thoại của nó vang lên, là một bản nhạc dương cầm do nó sáng tác. Nó thả Alen ra nghe điện thoại
‘Cám ơn em’’_cảnh sát
‘em sẽ cất nó nơi an toàn’’_nó nói
‘Thanks’’
‘Mọi người nghĩ ngơi, 15 phút nữa chúng ta sẽ chuyển nó vào hầm’_Alen ra lệnh
‘Rõ, thưa đại ca’’_tất cả yên tâm đi nghỉ ngơi
Sáng hôm sau, tại căn nhà ngoại ô.Một thanh niên trẻ đang đứng ngoài cửa sổ không ai khác chính là con trai của gia đình William: Harry William.
-Thiếu gia, chúng tôi đã lấy được rồi_một tên thuộc hạ trung thành kính cẩn nói
-Tốt, phải chắc chắn rằng họ không biết tôi làm, bằng mọi giá phải lộ diện được chủ tịch của Dream_hắn nói
-Chúng tôi biết rồi, có thể họ sẽ biết sớm thôi
-Tốt, cứ theo kế hoạch mà làm
………
-Chủ tịch, chúng ta bị mất bản thiết kế rồi_trợ lí nói
-Là ai?_nó vẫn bình tĩnh
-chúng tôi không biết, họ có để lại một cuộc điện thoại_trợ lí
-tôi sẽ qua Dream ngay bây giờ. Chuẩn bị cuộc họp với tổ thiết kế ngay lập tức_nó nói
-Dạ
-Alen, chúng ta đến Dream ngay_nó nói
-Em biết rồi
Tại đường hầm bí mật vào Dream.
Hai dáng người cao bước vào với cái mặt nạ, không ai khác chính là chủ tịch và trợ lí.
-Chủ tịch_thư kí nữ kính cẩn chào
-Mọi việc sao rồi_nó nói
-Chúng em đã cho triệu tập cuộc họp gấp_thư kí Jun nói
-Tốt_Nó nói rồi bước về phía phòng họp
Phòng họp đã đông đủ
-Kính chào chủ tịch_nhân viên đứng lên chào
-Mọi người ngồi đi_nó nói
Alen và thư kí đứng bên cạnh nó
-Hai người cũng ngồi đi_nó nói
-Cám ơn chủ tịch_đồng thanh vang lên
-Mọi người nói đi. Tại sao để mất mẫu thiết kế_alen hỏi
-Chúng tôi đem bản thiết kế đến xưởng nhưng không ngờ có bọn cướp giật, họ để lại cho chúng tôi một đoạn ghi âm nói rằng phải đưa cho chủ tịch_một người ở tổ thiết kế báo cáo và đưa cho nó cuộn băng, Alen nhận lấy mở cho nó và mọi người nghe
-Chào chủ tịch che mặt. Bất ngờ lắm phải không, lúc cô nghe đoạn ghi âm này cũng là lúc báo chí biết công ty cô mất bản thiết kế. Nhưng không sao nếu cô mở cái mặt nạ đó ra để mọi người thấy mặt thì tôi sẽ trả lại. Nếu cô thiết kế lại giống những mẫu đó thì tôi sẽ tung ra trước cô. Cô suy nghĩ lại đi
-Từ giờ đến ngày ra mắt sản phẩm còn bao nhiêu?_nó hỏi
-2 tháng_Jun
Thật khó cho nó. Hai tháng để thiết kế lại tất cả sẽ rất khó. Nó suy nghĩ
-Được rồi, tổ thiết kế phải làm việc hết sức mình để kịp ra mắt trang phục mùa đông đúng thời hạn_nó nói
-Chủ tịch, sẽ rất khó
-Tôi tin tưởng mọi người, tôi cho hai người ở tổ thiết kế đi Lon don và Hàn trong 3 ngày. 3 ngày này mọi người nhất định phải có ý tưởng_nó nói
-Chủ tịch, chúng ta sẽ_Jun nói ngập ngừng
-Tổ trưởng và một nhân viên sẽ đi Lon Don, Tổ phó và một nhân viên sẽ đi Hàn. Mọi người làm đơn xin nghỉ phép để đi du lịch nhưng thực chất là đi làm. Ba ngày sau mọi người về, sẽ bắt tay vào việc thiết kế. Nhất định chuyến đi này không ai biết. Nghe rõ chưa_nó nhấn mạnh
-Chúng tôi biết rồi
-Thư kí Jun, cô giúp tôi lo báo chí, mọi người hãy làm việc cho tốt vào_nó nói
-Dạ_tất cả đồng thanh
Cách làm việc của nó khiến mọi người phải bất ngờ, nó không run sợ, cũng không mất bình tĩnh.