Mặc kệ bao lời bàn tán xung quanh, lũ con gái thì giành nhau mời mọc hotboy vào ngồi chung với mình, có đứa còn xô mấy nam sinh cùng bàn lọt đất luôn để rước dzai vào làm ấy bạn nam nhà ta vô cùng bực bộ; Nó vẫn đang ngồi cầu nguyện: “lạy thánh Ala…lạy chúa…,Nam Mô A Di Đà Phật…,Phật tổ Phù Hộ…(Nó không theo đạo nào hết nên váy lung tung). Cầu cho tên trời đánh ấy tìm được chỗ nào tránh xa xa Nó ra, không thì quãng đời học sinh còn lại của Nó chắc không còn yên ổn nữa.”
Nhưng hình như Nó là con chiên bị chúa ghét bỏ, Phật cũng không độ trì cho Nó hay sao ấy, cho nên:
-Bạn “ Trắng Chấm Bi” ình ngồi chung với được không?
Hắn đứng ngay chỗ Tiến Thanh nói vọng vào. Mặt nó đang trắng hồng →đỏ→tím→xanh(bình thường→xấu hổ→tức giận→lo sợ).
Nó cười gượng gạo, thoáng nhìn thấy hơn chục cặp mắt hình viên đạn đang chiếu tướng vào Nó. Nó bối rối:
-Xin lỗi, bạn có thể tìm chỗ khác được không?
-Nhưng tôi thích ngồi chỗ này hơn – quay sang cô Nhi, nở một nụ cười “tên bắn xuyên tim”:
-Em chọn chỗ này ạ! Vừa nói Bảo Nam vừa chỉ vào ghế trống bên cạnh Nó.
Cô Bảo Nhi sau vài giây “đơ”, cười cười nói:
-Vậy Quỳnh Như giúp đỡ bạn mới nhé. Cô rất tin tưởng em.
Nó thầm khóc ròng trong bụng, cô ơi sao cô chẳng nể tình học trò cưng gì hết vậy, sao nỡ đem trứng giao cho ác chứ!...hichic…phen này tiêu rồi…
Bảo Nam hình như không bận tâm lắm với tâm trạng ảo não của Nó, anh lẵng lặng ngồi vào bàn để lại sự tiếc nuối cho bao nữ sinh cùng 2 cột lửa đang bốc cháy:
Hoài Phong: xém chút nữa là quên mất kẻ thù truyền kiếp, xuất hiện đúng lúc lắm, món nợ 10 năm trước nhất định ta sẽ bắt hắn phải trả giá ( món nợ gì thì mọi người còn nhớ chứ? Không nhớ là pùn đóa…nhưng mà chưa pít được ai sẽ bắt ai trả giá đâu nhá…kaka…☺)
Tiến Thanh: lại thêm một đối thủ, xem ra co n đường làm cho cô trở thành của anh lại thêm chông gai rồi đây. Nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi nhận được tình cảm của cô mới thôi. Mà sao nhiều chỗ thế kia không ngồi lại xen vào giữa cô và anh chứ?! Đúng là đồ ma lanh.
Mỗi người một suy nghĩ, nhưng chắc không ai giống Nó bây giờ đâu nhỉ. Tim Nó đang đập hết công suất, bất chợt nụ hôn hôm qua hiện về, Nó đỏ mặt liếc sang ai kia và bị câu nói của ai kia làm bất ngờ, suýt chút nữa té ghế:
-Lần đầu tiên gặp mặt, mong bạn “Trắng Chấm Bi” giúp đỡ!
Nó hết ngạc nhiên rồi tới ngượng chín mặt, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ: “sao hắn lại nói là lần đầu tiên gặp mặt chứ, không lẽ định giả vờ như chưa từng quen biết nhau à? Nó mừng rơn vì suy nghĩ đó nhưng lại mau nản chí. Còn “Trắng Chấm Bi” là sao trời! kiểu này thì hắn không có ý định buông tha cho Nó rồi. trời ơi sao số tôi khổ vầy nè?! Chắc kiếp trước con ăn ở thất đức lắm hay sao ấy nên bây giờ bị quả báo.
Nó đau khổ đập đầu xuống bàn:
-Cốp – Ui da!( bị khìn, tự nhiên làm mình đau làm chi hông biết).
Một trái nho Mỹ hiện lên trên trán Nó (nói có hơi quá, biện pháp tu từ nói quá í mà, thật ra chỉ hơi sưng và đỏ thôi).
Cả lớp nhìn Nó bằng ánh mắt quái dị, Hoài Phong và Tiến Thanh thì lo lắng còn Bảo Nam thì phá lên cười như bệnh nhân mới trốn trại. Cô Thụy Nhi lên tiếng lo lắng cho học trò cưng:
-Em sao thế ? Quỳnh Như!
-Dạ ! thưa cô em thấy chỉ hơi chóng mặt một tí thôi ạ. Cô cho phép em được xuống phòng y tế nghỉ một chút ạ! – Nó kìm nén sự xấu hổ cất chất giọng âm u như cũ.
Cả lớp hình như có vẻ thất vọng một chút vì không được nghe lại chất giọng trong trẻo của Nó. Bảo Nam lại cười sặc sụa. Nó bực bội, xin phép cô xong thì chuồn lẹ xuống phòng y tế, nếu còn ở lại một phút giây nào nữa không khéo ngày mai Nó sẽ được ngồi trong căn phòng có bốn bức tường, 1 khung cửa sắt - để bốc lịch vì tội gϊếŧ người bằng hình thức man rợ và độc ác.( nổi da gà da zịt hết trơn ùi, không pít chị Như nhà ta sẽ gϊếŧ người bằng hình thức gì mà dzã man z hong pít☻)
Mời quý vị đọc giả đón xem chương tiếp vào chủ nhật 22/09/2913 – TRÁNH VỎ DƯA, GẶP VỎ DỪA
Bắt mọi người phải chờ đợi lâu, t/g thành thật xin lỗi nhưng mà đừng nản t/g sẽ post đều đều với tốc độ 1 chap/tuần . Mong mọi người tiếp tục ủng hộ☺…☼…