Chương 97

Ngày cuối cùng của tháng tư, đội của Chu Tự Hằng nộp đơn xin rút khỏi đội tuyển ACM, đồng thời bàn giao lại các giấy tờ bằng khen và cả chiếc cúp bạc giành được trong trận chung kết thế giới, dưới đáy cúp còn khắc tên của ba thành viên.

Đội viên

đã

quyết định

đi, dù cho huấn luyện viên có cố gắng giữ thế nào cũng vô ích.

Chiếc cúp được đặt trong tủ kính, ở nơi bắt mắt nhất trong phòng, là nguồn động lực để khích lệ tinh thần cho các đội viên ở lại tiếp tục cố gắng.

Sau khi đặt

sự

vinh quang sang

một

bên, cả bọn lại tiếp tục tiến tới

một

mục tiêu to lớn hơn, bắt đầu cho cuộc chiến khởi nghiệp.

“Tóm lại

thì

kế hoạch của chúng ta

sẽ

là tạo ra

một

ứng dụng Twitter của Trung Quốc.” Trần Tu Tề sau khi xem bản kế hoạch

thì

lập tức đưa ra tổng kết.

Twitter nguồn gốc là mạng xã hội của Mỹ, cho phép người sử dụng đăng tải các tin tức

không

quá 140 kí tự, sau khi ra mắt

không

lâu

đã

trở thành

một

trong năm ứng dụng mạng hot nhất năm đó.

Sản phẩm mà Chu Tự Hằng nêu ra cũng phải đảm bảo được vấn đề quan trọng nhất – Nội dung

khôngđược quá 140 kí tự.

Ngày 1 tháng 5 năm 2007, các sinh viên người

thì

về quê, người

đi

du lịch, còn ba người Chu Tự Hằng, Chung Thần và Trần Tu Tề

thì

tụ tập trong phòng tự học của thư viện, bắt đầu mở cuộc họp đầu tiên trong công cuộc khởi nghiệp.

Cuối xuân, mùi thơm ngào ngạt của hoa Tử Đinh Hương từ ngoài sân trường bay vào trong thư viện, hòa cùng mùi mực in thoang thoảng

trên

sách, bầu

không

khí rất thích hợp cho việc nghiên cứu và thảo luận.

Đối với lời bình luận của Trần Tu Tề, Chu Tự Hằng tỏ vẻ tán thành: “Năm nay Twitter nhận được giải thưởng của hội đồng mạng ở Nam Phi, chứng tỏ đây là ứng dụng rất có tiềm lực phát triển, mà

đã

là ý tưởng tốt

thì

dù ở mảnh đất nào cũng có thể nở hoa.”

Chu Tự Hằng mở

một

bản kế hoạch khác ra,

trên

đó cậu

đã

ước định trước về triển vọng phát triển trong tương lai của ứng dụng này, thống kê cả

trên

biểu đồ đường gấp khúc lẫn biểu đồ hình quạt.

“Nhưng mà,

anh

Hằng…” Chung Thần bất ngờ lên tiếng.

Là cuộc họp đầu tiên

trên

con đường khởi nghiệp, Chung Thần tuy tuổi còn

nhỏ

nhưng lại mang phẩm chất

anh

hùng, cậu cảm thấy lần họp này cực kì có ý nghĩa, cho nên dù trời

đang

gần 30 độ C

thì

cậu vẫn mặc

một

bộ vest chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc, có nóng đến mức toát đầy mồ hôi

thì

cũng

khôngchịu cởϊ áσ khoác ra.

Chu Tự Hằng quay sang nhìn Chung Thần.

Đối với việc Trần Tu Tề rút lui khỏi đội ACM, Chung Thần hiển nhiên cũng rất dễ dàng bị thuyết phục, vui vẻ như con chó Nhật

đi

theo lời mời gọi của Chu Tự Hằng, và Chu Tự Hằng tất nhiên cũng rất coi trọng ý kiến của Chung Thần.

Ngón tay Chu Tự Hằng gõ

nhẹ

lên mặt bàn, ra vẻ chăm chú lắng nghe: “Em

nói

đi.”

Nhận được

sự

cho phép của Chu Tự Hằng rồi, Chung Thần vẫn ấp úng ngượng ngùng, mặt đỏ lên, cuối cùng mới

nói: “Chúng ta làm Twitter bản Trung Quốc, như vậy…không

phải là…sao chép sao?”

Biểu

hiện

của cậu rất gượng gạo, nơm nớp lo sợ, trán đổ đầy mồ hôi.

Chung Thần luôn tỏ ra là

một

cậu con trai được gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, bố của cậu là người trong bộ ngoại giao, mẹ là bác sĩ, điều này khiến cho cậu nắm bắt được điểm mấu chốt rất nhanh chóng.

Trần Tu Tề đặt bản kế hoạch xuống, khẽ mỉm cười, dựa lưng vào ghế

nói: “Chúng ta chỉ tiếp thu ý tưởng thôi, còn khi chính thức bắt tay vào làm,

thì

tất cả các chức năng và thiết kế của ứng dụng

sẽhoàn toàn là do chúng ta tự nghĩ ra.”

Rất hiển nhiên, Trần Tu Tề vô cùng hào hứng với kế hoạch của Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng gật đầu với Trần Tu Tề.

“anh

đã

thống kê rồi, cho đến bây giờ,

trên

mạng có tổng cộng 111 ứng dụng tương tự với Twitter.” Chu Tự Hằng đan hai tay vào nhau, trình bày



ràng với Chung Thần, “Ở Mỹ, Twitter cũng

không

phải là duy nhất, còn có hai đối thủ cạnh tranh nổi bật nhất là Plurk và Jaiku.Tuy đều là dạng blog ngắn, nhưng hướng

đi

của họ

thì

hoàn toàn khác nhau, cho nên mỗi ứng dụng đều có

một

thế mạnh riêng, cùng nhau phát triển.”

Ngụ ý là, cậu

không

cho rằng mình

đang

sao chép.

“Vậy ở nước ta

thì

sao? Có bao nhiêu người

đã

làm rồi?” Chung Thần

nói.

“Rất vui khi được

nói

với em điều này, đó là chúng ta có thể là những người đầu tiên.” Chu Tự Hằng cong môi cười.

Cậu luôn trung thành với đồ đen, hôm nay cũng

không

ngoại lệ, nhưng vì cảm thấy cần nghiêm túc

mộtchút nên cậu

đã

mặc áo sơ mi, tay áo xắn đến khuỷu tay, đeo đồng hồ, vì có nụ cười tự tin nên nhìn vô cùng phong độ.

Chung Thần gật đầu, tiếp tục yên lặng lật bản kế hoạch, thỉnh thoảng lại dừng lại suy nghĩ.

“Trong nước tuy chưa có ai làm, nhưng hẳn

đã

có rất nhiều công ty chú ý đến hạng mục này.” Trần Tu Tề

nói.

“Đây là

một

mỏ vàng, nhưng có thể khai thác được bao nhiêu

thì

còn phải xem năng lực của chúng ta thế nào nữa.” Chu Tự Hằng vẫn mỉm cười như cũ,

nói.

một

người lãnh đạo trẻ tuổi và giàu ý chí chiến đấu, đây là nhận định của Trần Tu Tề về Chu Tự Hằng.

Cuộc họp kéo dài từ tám giờ sáng đến chín giờ tối mới xong, trong quá trình ba người có lần lượt nêu lên ý kiến của mình, hoàn thiện nội dung kế hoạch thiết kế trang web, phân công



ràng nhiệm vụ của từng người, Chung Thần lập số liệu, Trần Tu Tề xử lý đồ họa, Chu Tự Hằng

thì

thiết kế khung sườn.

Người trẻ tuổi luôn dồi dào nhiệt huyết, dẫu biết con đường phía trước

sẽ

gập ghềnh khó

đi, có lẽ

sẽvấp ngã, nhưng vẫn quyết chí xông pha

không

ngại gian khổ.

Mà điều khó khăn nhất của ba người bây giờ chính là

không

tìm được nơi thích hợp để làm việc.

Sau khi rời đội tuyển ACM, bọn họ

không

được sử dụng phòng tập huấn nữa, phòng tự học và thư viện cũng chỉ có thể làm nơi làm việc tạm thời.

Ngay chính vào lúc này, Sầm Gia Niên và Tiết Nguyên Câu

đã

đưa ra

sự

trợ giúp.

“Kí túc của bọn mình

không

phải vẫn còn

một

phòng trống sao?” Sầm Gia Niên dạng chân ngồi

trên

ghế, hất cằm về phía Tiết Nguyên Câu, “Bố đại gia của Tiết Nguyên Câu còn thanh toán luôn tiền phí bốn năm rồi còn gì, hơn nữa còn có

một

phòng khách lớn, bốn người chúng ta đâu có dùng mấy, để trống nhiều chỗ như thế

thì

quá lãng phí, Hằng ca

anh

thấy sao?”

Sầm Gia Niên càng nghĩ càng thấy đúng đắn, trong lòng tự cảm thấy mình

đã

làm được

một

việc tốt nên vô cùng phấn chấn.

Tiết Nguyên Câu cũng gật đầu

nói: “Tôi

không

có ý kiến gì.”

Chung Thần nghe xong

thì

vui vẻ đáp: “Vậy sau này chúng ta

không

cần ra khỏi phòng để tìm nơi làm việc nữa rồi, em cũng có thể nằm ngủ

một

lúc nếu thấy mệt nữa!” Cậu hớn hở

nói, nghĩ rất xa, dáng vẻ mong đợi nhìn Chu Tự Hằng.

Trong nhóm

thì

Chu Tự Hằng hiển nhiên được coi là thủ lĩnh, cho nên Chung Thần rất chăm chú lắng nghe quyết định của cậu.

trên

nhiều khía cạnh

thì

Chu Tự Hằng được xem là

một

người khá cố chấp, tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, bên trong lại luôn có suy tính của riêng mình, nhưng dù có cố chấp đến đâu

thì

cậu cũng

sẽ

khôngtừ chối ý tốt của người khác.

Ba người trong kí túc xá đều

đang

dùng ánh mắt sáng rực nhìn cậu.

Chu Tự Hằng cười gật đầu,

nói

lời cảm ơn Sầm Gia Niên và Tiết Nguyên Câu.

Tháng năm giờ mới bắt đầu, buổi tối tràn ngập tiếng ve kêu, Chu Tự Hằng

thì

chưa thể

đi

ngủ, vì khối lượng công việc của cậu cực kì lớn, thời gian đối với cậu đáng quý như vàng.

Từ khi quyết định

đi

trên

con đường này, cậu phải làm quen với



đơn, cũng phải gánh vác được gian khổ.

Chu Tự Hằng uống

một

ngụm cà phê, tập trung nhìn màn hình máy tính.

Kể từ đó, Sầm Gia Niên chỉ luôn nhìn thấy hình ảnh Chu Tự Hằng ngồi yên

một

chỗ làm việc, sống mũi giao ở nơi nửa sáng nửa tối, ánh sáng chiếu quanh cậu tạo thành

một

đường viền đẹp mắt.

Từ khi vào học đến giờ, Sầm Gia Niên luôn nghĩ Chu Tự Hằng rất có tài, nhưng cũng

không

thể ngờ cậu lại có thể nhanh chóng giành được giải vàng châu Á và giải bạc thế giới trong cuộc thi ACM chỉ sau khi tham gia vào đội tuyển

một

thời gian ngắn, rồi đến khi tưởng chừng như cả nhóm phải thừa thắng xông lên

thì

Chu Tự Hằng lại quyết định dừng lại.

thật

không

thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nghĩ kĩ

thì

cũng thấy hợp tình hợp lý.

đã

thế Chu Tự Hằng còn lôi kéo cả hai đồng đội tham gia cùng với mình nữa chứ.

Sầm Gia Niên nằm sấp

trên

gối, kí túc xá còn chưa tắt đèn, bỗng cậu hỏi Chu Tự Hằng: “Hằng ca,

anhchuẩn bị bao nhiêu tiền vốn lập nghiệp?” Hỏi xong, cậu lại ý thức được chuyện này có hơi tế nhị, cho nên lại ấp úng sửa lại, “Em chỉ tò mò nên hỏi vậy thôi,

anh

không

cần trả lời đâu.”

Chu Tự Hằng dừng động tác gõ bàn phím lại, xoay người giơ số 3 với Sầm Gia Niên, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Sầm Gia Niên ôm gối trừng mắt nhìn, thử thăm dò hỏi: “30 vạn?”

“Thêm

một

số 0 nữa.” Thiên tài toán học Chung Thần cắn đầu bút, trịnh trọng

nói

với Sầm Gia Niên.

Thêm

một

số 0…

Có nghĩa là…

Nghĩa là…

“Ba trăm vạn!!!” Sầm Gia Niên bật người dậy, gối ôm trong ngực rơi xuống giường nhưng cậu

khôngthèm để ý, kinh ngạc ngồi dựa vào tường,

một

lúc lâu sau mới xoa mặt, nuốt nước bọt, “Ba, ba trăm vạn???”

Câu sau là câu nghi vấn, giọng

nói

lại

nhỏ

hơn câu trước, Sầm Gia Niên hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, cho nên vẫn ngây ngốc chờ đợi Chu Tự Hằng xác thực.

Chu Tự Hằng

nhẹ

nhàng “Ừ”

một

cái,

không

nói

gì thêm.

một

tiếng “Ừ” này càng khiến Sầm Gia Niên sửng sốt hơn, Tiết Nguyên Câu cũng phải há to mồm.

Kí túc xá chìm vào yên tĩnh.

Sầm Gia Niên khó khăn lắm mới hoàn hồn,

đi

xuống giường nhặt gối lên, kéo ghế ngồi cạnh Chu Tự Hằng, tỉ mỉ nhìn cậu

một

lúc rồi mới nắm chặt nắm đấm,

nói: “Chẳng những có

một



bạn

gái

xinh đẹp ngoan ngoãn, mà ngay cả bố của bạn

gái

cũng đối tốt với

anh

như vậy!!! Hào phóng cho

anh

hẳn ba trăm vạn để đầu tư!!!”

Chu Tự Hằng bình thường

không

phải dạng tiêu tiền như nước, ngược lại có lối sống rất giản dị, trừ việc thỉnh thoảng đưa Minh Nguyệt ra ngoài

đi

ăn, mua quà cho bạn

gái

thì

hầu như

không

chi tiêu nhiều vào những việc khác, mỗi lần đưa Minh Nguyệt về trường cũng đều chen chúc

trên

tàu điện ngầm hoặc xe bus chứ

không

gọi taxi.

Nếu đem so sánh với Tiết Nguyên Câu

thì

càng lộ



sự

chênh lệch.

Mà Sầm Gia Niên

thì

lại quá ấn tượng với cái xe Porsche của Minh Đại Xuyên, cho nên cậu rất tự nhiên cho rằng số vốn mà Chu Tự Hằng có đến từ người bố vợ tương lai này.

Chung Thần và Tiết Nguyên Câu cũng cùng chung suy nghĩ với Sầm Gia Niên.

Có quá nhiều người hiểu lầm rồi, Chu Tự Hằng cũng chẳng buồn giải thích.

Cậu cười cho qua,

không

phủ nhận cũng

không

thừa nhận.

trên

thực tế, số vốn của cậu đến từ chính căn hộ mà Chu Xung cho, Chu Tự Hằng

đã

thế chấp căn hộ cho ngân hàng để vay tiền, cộng thêm ít tiền tiết kiệm của bản thân, tổng cộng góp được đủ ba trăm vạn nhân dân tệ.

Khởi nghiệp tựa như

một

canh bạc, bây giờ chẳng những cậu chưa thu về được gì, mà còn phải mệt mỏi gánh nợ nữa.

Chu Tự Hằng lấy di động ra, hai tiếng trước Minh Nguyệt gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cậu, có thể vì tập múa cả ngày mệt quá nên chín rưỡi tối



đã

đi

ngủ rồi.

Ánh trăng ló ra từ những đám mây, xuyên qua khung cửa sổ, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.

Ánh mắt của Chu Tự Hằng vô cùng dịu dàng, gương mặt cũng được bao phủ trong ánh trăng.

Sầm Gia Niên bình tĩnh lại, thành khẩn hỏi Chu Tự Hằng: “Hằng ca, mong được

anh

chỉ giáo, làm thế nào mà

anh

lại được lòng bố vợ tương lai thế?”

Chu Tự Hằng tay cầm điện thoại, hờ hững đáp: “Đầu tiên cậu phải có bạn

gái

đã.”

---