Chương 93



sự

tin tưởng ấy, kì nghỉ đông năm nay Chu Tự Hằng

không

về nhà mà tiếp tục cùng đồng đội luyện tập cho cuộc thi, mọi ngày lễ cũng bị cho vào quên lãng,

một

lòng

một

dạ cắm đầu vào việc học, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chung kết thế giới vào tháng tư năm sau.

Là đội duy nhất của trường vượt qua vòng đấu loại, huấn luyện viên và đội trưởng chỉ hận

không

thể truyền hết kinh nghiệm và kiến thức mà mình có cho bọn họ, lòng vô cùng kì vọng vào đội, ngày ngày gia tăng độ khó của đề, mỗi dạng bài ít nhất phải làm đến hai ba trăm đề mới đủ.

Có nhiều bài phải suy nghĩ suốt cả đêm, trong mười mấy cách giải phải chọn ra được cách làm đơn giản và tối ưu nhất.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, Chu Tự Hằng

đã

viết được mười vạn số liệu.

Tháng tư năm 2007, tất cả mọi nỗ lực của bọn họ

đã

được đền đáp.

Có lẽ là nghé con

không

sợ cọp, hoặc hôm ấy cả đội

đã

thi đấu

một

cách quá xuất thần, hay

nói

đúng hơn

thì

thực lực của ba người

đã

đạt đến

một

trình độ nhất định, Chu Tự Hằng thay mặt cả đội, ở bang Texas của nước Mỹ, trịnh trọng nhận về tấm huy chương bạc.

*

Cái rét tháng ba

đã

qua

đi, bầu trời quang đãng trải dài giống như

một

tấm lụa.

Ngày Chu Tự Hằng về nước, thời tiết đẹp vô cùng.

Nhiệt độ tăng lên khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, Trần Tu Tề bước xuống máy bay,

trên

tay xách

một

cái cặp

nhỏ, vừa

đi

vừa

nói

với Chu Tự Hằng: “Chúng ta vừa về là thời tiết cũng thay đổi luôn rồi.”

Trong chiếc cặp màu đen

không

chỉ có cái laptop của

anh

mà còn cả tấm huy chương bạc

đã

giành được từ cuộc thi nữa, toàn bộ các ACMer hàng đầu thế giới tụ chung lại

một

chỗ, giải bạc cũng đủ khiến cho người ta tự hào, cho nên tâm trạng vui sướиɠ của Trần Tu Tề lúc này

thật

sự

rất khó để diễn tả, giọng

nói

cũng cực kì phấn chấn.

Trời trung học Trần Tu Tề cũng là

một

học sinh rất nhiệt huyết, nhưng

anh

vẫn luôn chỉn chu và nghiêm túc trong chiếc áo sơ mi đồng phục được cài cả cúc

trên

cùng, rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như lúc này.

Chu Tự Hằng

không

đáp lại Trần Tu Tề, mắt nhìn về phía trước, xuyên qua đám đông, dáng vẻ có phần sốt ruột.

Tuy vậy nhưng Trần Tu Tề vẫn phấn chấn lắm,

anh

cầm chắc cái túi đựng laptop, quay sang

nói

chuyện với Chung Thần: “anh

nghe

nói

đội vô địch năm nay hồi mới dự thi trận chung kết lần đầu tiên, cũng giành được giải bạc giống chúng ta đấy.”

Trần Tu Tề hơi nhấn mạnh vào chữ “Giống chúng ta”.

“Vậy đây là lần thi đấu thứ mấy của bọn họ ạ?” Có lẽ vì tuổi còn

nhỏ

nên Chung Thần cực kì nghe lời hai

anh

lớn, cậu

không

để Trần Tu Tề phải

nói

chuyện

một

mình, lập tức phụ họa theo.

Đội vô địch năm nay quả

thật

rất giỏi, hoàn thành được nhiều đề nhất trong thời gian cho phép, phá vỡ kỉ lục của năm ngoái.

Trần Tu Tề vỗ vai Chung Thần,

nói: “Lần thứ ba.”

Mười giờ sáng, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính ở sân bay, chiếu vào lớp gạch men, Chu Tự Hằng bước qua những tia nắng, sải bước rất nhịp nhàng, nhưng vì bước dài nên là người

đi

đầu trước cả nhóm.

Cậu có

một

bóng lưng cao ngất, phong thái cũng cực kì xuất chúng.

Qua lời dạy bảo của mấy

anh

cùng phòng, Chung Thần biết

hiện

giờ Chu Tự Hằng lại

đang

phát bệnh “Tương tư” rồi, cho nên cậu để mặc cho Chu Tự Hằng tìm kiếm Minh Nguyệt trong đám đông, tiếp tục quay sang

nói

với Trần Tu Tề: “Bọn họ tham gia lần ba rồi, thế

thì

đều là sinh viên năm tư đúng

khôngạ?”

“Ừ, sinh viên năm tư rồi.” Trần Tu Tề to giọng hơn

một

chút.

Năm tư rồi.

Những lời này lọt vào tai Chu Tự Hằng, cậu dừng lại

một

chút, đúng lúc này

thì

Minh Nguyệt xuất

hiệntrong phạm vi tầm mắt của cậu.

Lúc này trời vẫn còn hơi se lạnh, Minh Nguyệt mặc

một

cái quần jean xanh, áo sơ mi trắng và khoác thêm

một

chiếc áo khoác mỏng màu đỏ bên ngoài, hai chân thon gầy thẳng tắp, nhìn vô cùng nổi bật.

Gạch men và vách tường đều là màu trắng, nhưng màu da của



thoạt nhìn còn trắng sáng hơn nữa.

Chu Tự Hằng bước

thật

nhanh đến chỗ

cô.

Trần Tu Tề vẫn còn tiếp tục

nói: “Bọn họ dùng bốn năm để giành được chức vô địch, tuy khá vất vả nhưng bây giờ bọn họ

đã

nhận được lời mời làm việc cho IBM và Microsoft rồi, vào công ty là

sẽ

được bồi dưỡng thêm nữa, nếu là

anh

thì

anh

cũng chấp nhận đánh đổi thời gian của mình để được như họ.Hơn nữa cho dù

không

được mời làm việc

thì

chỉ cần dựa vào tấm huy chương vàng ACM là

đã

có thể xin học bổng du học được rồi.”

anh

đang

nói

chuyện với Chung Thần, nhưng gần như cũng là cố ý

nói

cho Chu Tự Hằng nghe.

Chung Thần

không

hiểu

ẩn

ý của

anh, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc, gương mặt trắng trẻo non nớt đỏ bừng lên, như thể

đã

nhìn thấy được

một

con đường tương lai tươi sáng rộng mở qua lời

nói

của Trần Tu Tề.

Chu Tự Hằng mím môi,

nhẹ

nhàng “Ừ”

một

tiếng.

không

thấy cậu phản bác gì, nên Trần Tu Tề cho rằng Chu Tự Hằng

đã

nghe lọt tai lời mình

nói, mục đích của

anh

đã

đạt được rồi, lập tức dẫn Chung Thần

đi

theo lối ra khác, cho Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt có

không

gian riêng tư.

Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Trần Tu Tề

nói

chuyện có phần kích động, cho là bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì, lúc Chu Tự Hằng đến gần,



dịu dàng hỏi: “Các

anh

vừa mới

nói

chuyện gì thế?”

Chu Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt, mỉm cười kéo lại gần, để cho



tiến sát vào mình hơn.

“đang

nói

chuyện thời tiết.” Cậu nghiêm túc

nói, “Trần Tu Tề bảo hôm nay thời tiết thay đổi trở nên tốt hơn rồi.”

Cậu

không

hề

nói

dối, chỉ là bỏ qua

một

nửa đoạn sau thôi.

Minh Nguyệt

không

nghi ngờ gì, nghe cậu nhắc đến thời tiết

thì

cũng

nói

theo: “Mấy hôm

anh

đi

Mỹ trời mưa suốt thôi, nhiệt độ lại cực kì cực kì thấp nữa.”



mím đôi môi đỏ hồng, hai mắt mở

thật

to, cố gắng hết sức để cho người ta tin lời mình

nói.

“Nhưng ngày

anh

trở về, thời tiết đúng là

đã

tốt hơn nhiều.” Minh Nguyệt híp mắt cười thỏa mãn, nhìn như tiểu hồ ly.

Chu Tự Hằng bị lây

sự

vui vẻ của



nên cũng cười theo, suy nghĩ

một

chút lại sửa lại lời



nói: “Có lẽ vì em muốn

đi

đón

anh, cho nên thời tiết mới thay đổi như thế đấy.”

Ánh mắt của cậu phản chiếu cảnh xuân, giọng

nói

vô cùng chân thành.

Minh Nguyệt thầm nghĩ, mới

đi

Mỹ

một

chuyến thôi mà tài ăn

nói

của cậu

đã

tiến bộ vượt bậc như vậy rồi, làm cho



xấu hổ chết mất.

Minh Nguyệt lập tức cúi thấp đầu.

Từ góc nhìn của Chu Tự Hằng, có thể nhìn thấy gò má



đã

ửng hồng, cặp lông mi rất dài và cong, đường nét gương mặt vô cùng hài hòa, màu son

trên

môi rất đẹp và phù hợp với

cô.

Chu Tự Hằng để ý hôm nay Minh Nguyệt

không

chỉ dùng đồ trang sức đơn giản mà còn

đi

một

đôi giày cao gót nữa, chiếc áo khoác gió màu đỏ cùng với chiếc áo sơ mi cổ chữ V ôm sát thân hình duyên dáng của

cô, dáng vẻ cực kì nữ tính và điệu đà.

Minh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Chu Tự Hằng

đang

lướt

trên

người mình, cuối cùng dừng lại ở phần xương quai xanh.

“Màu son của em đẹp lắm.” Cậu nhìn vào phần cổ và ngực trắng nõn của

cô, nhưng lại lên tiếng khen màu son



đang

đánh.

Minh Nguyệt

nhẹ

gật đầu, hỏi: “Có hợp với em

không?”

“Rất hợp.” Chu Tự Hằng thu hồi tầm mắt, tay ôm vai Minh Nguyệt, tiện đà kéo lại áo khoác cho

cô, “Sao tự nhiên em lại trang điểm và

đi

giày cao gót thế?”

Minh Nguyệt mỉm cười, vì

đi

đón Chu Tự Hằng nên



đã

cố ý sửa soạn

một

chút, cho nên sáu giờ sáng



đã

thức dậy rồi, nhưng



không

muốn

nói

với cậu những điều này, hỏi ngược lại: “anh

ở Mỹ thấy thế nào?”

Chu Tự Hằng đáp: “Trừ việc rất nhớ em ra

thì

tất cả đều ổn.”

Cửa ra người đến người

đi, tiếng

nói

chuyện truyền

đi

rất xa, nhưng Chu Tự Hằng chỉ

nói

đủ để Minh Nguyệt nghe được.

Chỉ là

một

câu

nói

đơn giản nhưng lại vô cùng ngọt ngào, Minh Nguyệt

nói: “Em

đang

hỏi chuyện thi thố của

anh

mà.”

Chu Tự Hằng cầm tay

cô, khều

nhẹ

lòng bàn tay,

nói: “So với cuộc thi vòng loại châu Á

thì

khó khăn hơn nhiều, đối thủ cũng mạnh hơn, cho nên bọn

anh

chỉ giành được giải bạc.” Cậu dừng lại

một

chút rồi bổ sung, “Nhưng tiền thưởng

thì

nhiều hơn, 1500 USD, toàn bộ

sẽ

đưa hết cho em.”

Minh Nguyệt nắm vạt áo cậu, tựa như vô ý hỏi thăm: “Em nghe

nói

có nhiều công ty

sẽ

nhận những tuyển thủ giỏi về làm thực tập sinh,

một

số trường đại học ở nước ngoài cũng có tiếp nhận những sinh viên đoạt giải.”



nhìn xuống đường, giơ chân đá

một

hòn sỏi, “Đề thi các

anh

làm đều được viết bằng tiếng

anh, nếu làm bài thi GRE

thì

nhất định cũng

sẽ

đạt điểm cao, vậy sau này liệu

anh



đi

du học

không?”



có xem qua quy tắc cuộc thi ACM, tất cả đề bài đều được viết bằng tiếng

anh, khi giải đề cũng phải dùng tiếng

anh, tuy



có thể

nói

tiếng

anh

lưu loát nhưng lại

không

đọc hiểu được mấy từ ngữ chuyên ngành đó, mà Chu Tự Hằng

thì

chỉ trong bảy tháng

đã

có thể nắm giữ hết toàn bộ kiến thức rồi.

Minh Nguyệt

không

ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự Hằng, nhưng tay

thì

vẫn nắm chặt tay cậu, sờ vào lớp chai dày thô ráp, gần như các đầu ngón tay nào cũng đều có.

Chu Tự Hằng cực kì say mê và tâm huyết trong việc học, Minh Nguyệt cho rằng việc

đi

du học là

mộtcon đường đúng đắn để làm tăng trình độ của bản thân.

Nhưng



không

nỡ xa cậu chút nào, cực kì cực kì

không

nỡ.

Nhưng lời này Minh Nguyệt

không

thể

nói

ra,



không

muốn Chu Tự Hằng bị kẹp giữa tình

yêu



sựnghiệp, nếu phải lựa chọn

sẽ

rất khó khăn.

Bên ngoài tiếng xe cộ bấm còi ầm ĩ, Minh Nguyệt phải cố căng tai ra để nghe thấy



câu trả lời của Chu Tự Hằng.

“Tiếng

anh

tốt

không

có nghĩa là phải ra nước ngoài học.”

“Tại sao ạ?”

“Bố

anh

không

chấp nhận bằng cấp của các trường nước ngoài.” Cậu đưa ra

một

đáp án khiến cho người ta á khẩu.

thật

vậy sao?



thật

là như thế

không? Minh Nguyệt thầm nghĩ.

Dĩ nhiên là

không

rồi, điểm mấu chốt trong vấn đề này hai người đều tự ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng

không

ai

nói

ra.

Chu Tự Hằng

không

mấy tỏ ra hãnh diện khi giành được giải bạc, nhưng huấn luyện viên

thì

vẫn cho rằng phải nên ăn mừng

một

trận, đội trưởng và huấn luyện viên đều nghĩ là tiểu đội này trong tương lai

sẽ

còn gặt hái nhiều thành công hơn nữa, cho nên cực kì coi trọng, tiệc ăn mừng được làm rất hoành tráng, địa điểm là ở

một

nhà hàng khá đắt đỏ ở Bắc Kinh, có cả chỗ ăn lẫn chỗ chơi.

Huấn luyện viên còn mời tới

một

đội viên

đã

tốt nghiệp, từng đạt hai giải vàng cuộc thi ACM, sau khi tốt nghiệp liền được nhận vào làm tại

một

công ty làm về công nghệ thông tin, giờ

đang

đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ kế hoạch.

Đàn

anh

này khoảng 26 tuổi, mặc vest đến, giữa hai hàng lông mày

hiện

lên chút mỏi mệt, qua lời giao phó của huấn luyện viên,

trên

bàn tiệc

anh

luôn

nói

những lời khích lệ tinh thần cho các đàn em, giọng điệu thành thục lại khéo léo, rất dễ dàng thu hút được các đàn em còn chưa bước vào xã hội chăm chú lắng nghe.

Nhưng có lẽ vì

đã

ngấm men rượu, hoặc bị điện thoại từ cơ quan làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cũng có thể là vì huấn luyện viên

đã

ra về trước, cho nên sau khi vào phòng hát karaoke, đàn

anh

này bắt đầu

nói

những lời hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

“…Ai cũng bảo là thi ACM

sẽ

có tương lai, rồi

thì

là các phép tính là mấu chốt của việc lập trình, có thể rèn luyện tư duy logic, nắm giữ kết cấu và hình thức này nọ…” Đàn

anh

dùng sức nới lỏng cà vạt, uống

một

ngụm rượu, ngón tay chỉ vào sàn nhà, “anh

nói

cho các em biết, toàn là cái rắm hết!”

một

câu thô tục này khiến cho cục diện trở nên yên ắng, tiếng chai rượu bị đập vỡ cực kì vang dội.

“Ông đây…ợ…” Đàn

anh

vỗ ngực mình, ợ

một

hơi, mùi rượu nồng phả vào người bên cạnh, “Ông đây

đãcó hai giải vàng khu vực châu Á, luyện tập ròng rã suốt bốn năm trời, vậy mà các em đoán thử xem,

hiện

giờ tôi

đang

làm cái gì?”

Ngồi bên cạnh

anh

là Trần Tu Tề, Chung Thần

thì

còn

nhỏ

tuổi nên

đã

về trước.

Trần Tu Tề

không

để ý đến

sự

thất thố của đàn

anh, chỉ đáp: “hiện

giờ

anh

đang

làm tổ trưởng tổ kế hoạch.”

Vừa

nói

xong

thì

đàn

anh

liền phản bác ngay: “Có cái rắm! Nào có được làm tổ trưởng, chỉ là phó tổ trưởng thôi!”

anh

cười nhạt, lảo đảo đứng dậy khỏi ghế, “Gì mà hạng nhất với chả giải vàng, tất cả đều vô dụng hết.”

Trần Tu Tề

không

nói

gì nữa.

Đàn

anh

vỗ vai Trần Tu Tề, ân cần dạy bảo: “Tham gia mấy cái này chỉ tổ lãng phí thời gian và công sức thôi, đàn em ạ,

anh

đây dùng chính kinh nghiệm của mình để

nói

cho em biết,

không

đáng đâu!”

Trong phòng chỉ có ánh đèn mờ ảo, chai rượu bị đổ khiến mùi rượu nồng lên.

Trần Tu Tề liếc nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậu vẫn chỉ ngồi yên,

không

nói

một

lời.

Mà đàn

anh

thì

vẫn tiếp tục

nói: “Bây giờ

anh

làm việc ở công ty kia, tất cả mọi người đều gọi

anh

là tổ trưởng, việc gì cũng nhờ

anh

làm, gặp trục trặc hay thay đổi cũng bảo

anh

chịu trách nhiệm, nhưng mọi kết quả, thành tích, công lao

thì

đều đứng

trên

danh nghĩa của người tổ trưởng

thật, còn phó tổ trưởng là

anh

đây

thì

không

biết bị ném

đi

nơi nào!”

anh

một

lần nữa vỗ vai Trần Tu Tề: “Biết vì sao

không?”

“không

biết ạ.” Trần Tu Tề cầm lấy chai rượu trong tay

anh

rồi để lên bàn.

“Bởi vì cái người tổ trưởng kia có xuất thân tốt, có

một

gia đình tốt,

một

người bố tốt!” Đàn

anh

căm phẫn

nói, “Học lắm như thế, đọc nhiều sách như thế, kết quả cũng

không

sánh bằng với người có tiền!”

Cả đội huấn luyện, cộng thêm mấy nhân viên phụ trách, tổng cộng chừng ba mươi người, lúc này hơn

một

nửa đều

đang

cúi đầu.

“nói

như cái nhà hàng Thịnh Quang này, ông chủ có gia tài bạc vạn, lại chỉ có

một

đứa con trai duy nhất, chẳng phải làm cái gì cũng có cơm no áo ấm.” Đàn

anh

buồn bực uống

một

ngụm rượu, ngồi phịch xuống ghế salon.

Trần Tu Tề nghe vậy, lại

một

lần nữa liếc nhìn Chu Tự Hằng.

Đây là nhà hàng thuộc sở hữu của tập đoàn Thịnh Quang, đàn

anh

kia nhắc đến vấn đề này, lại

khôngngờ là con trai của ông chủ tập đoàn cũng

đang

có mặt tại đây.

Trong lòng Trần Tu Tề dâng lên

một

cảm xúc rất khó tả.

Bữa tiệc cứ thế kết thúc

không

mấy vui vẻ gì.

Lúc ra về có

một



gái

gọi Chu Tự Hằng lại.

Trần Tu Tề từ nhà vệ sinh

đi

ra, đúng lúc nghe thấy



gái

tên Thường Diệc Hàm đó tỏ tình với Chu Tự Hằng.