Chương 80

“Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại tân dân, tại chỉ vu chí thiện.”

(Đường lối đại học là ở chỗ làm sáng tỏ đức sáng, là ở chỗ khiến đời sống dân chúng

không

ngừng đổi mới, là ở chỗ khiến cho người ta ở vào cõi chí thiện.- Những câu trong Đại Học, tên

một

sách trong bộ Tứ Thư, tương truyền do các học trò của đức Khổng Tử biên soạn theo lời giáo huấn của thầy.)


Chu Tự Hằng

đã

học qua bài này hồi cấp ba, thầy Vũ với mái tóc hoa râm đứng

trên

bục giảng giải thích từng câu từng chữ, còn cậu

thì

vì học Văn

không

giỏi lắm nên ngồi lắng nghe và ghi chép rất cẩn thận, kia là

một

câu danh ngôn kinh điển, khiến cho cậu có những ấn tượng ban đầu về hai chữ “Đại học”.

Cuối tháng tám, trong ngày tân sinh viên đến nhập học, Chu Tự Hằng

một

mình

đi

đến Bắc Kinh, ngồi chuyến bay sớm nhất, sau đó

đi

lên xe buýt của nhà trường đến đón các tân sinh viên, xe vòng quanh thành phố

một

lượt rồi mới chính thức hướng đến cổng trường đại học Thanh Hoa.

Cậu đến rất sớm, nhưng trong kí túc xá

đã

có người

đang

quét dọn rồi.

Dựa theo sách hướng dẫn dành cho tân sinh viên, Chu Tự Hằng tìm được đến công viên Tử Kinh nằm cạnh kí túc xá, cậu rất thong thả xách toàn bộ hành lý của mình lên tầng năm trong

một

lần.Kí túc xá bốn người ở

một

phòng, hai phòng dùng chung

một

phòng khách, ở tầng cao nên lấy ánh sáng rất tốt, ban công kéo dài có thể chạm được cả lá cây ngô đồng.

Chỉ hơi buồn là

không

có nhà vệ sinh riêng, mỗi tầng

sẽ

có phòng tắm công cộng ở ngay đầu hành lang.

Lúc Chu Tự Hằng đến

thì

cũng đúng lúc Sầm Gia Niên

đang

bê xô nước vào, trong xô có

một

cái giẻ lau, tay bên kia

thì

cầm cây lau nhà, tuy đầu đầy mồ hôi nhưng miệng cậu ta vẫn vừa thở vừa hát mấy câu kì quái: “Lau lau nào, lau lau nào…Ừ ứ…”.

Thông qua ấn tượng ban đầu, Chu Tự Hằng cho rằng cậu bạn này là

một

người có tính cách hướng ngoại và cởi mở.

Đúng như Chu Tự Hằng nghĩ, Sầm Gia Niên vừa trông thấy bạn cùng phòng đến

thì

rất mừng, nụ cười chưa hề tắt

trên

môi, nhiệt tình

nói

với Chu Tự Hằng: “Xin chào xin chào, giường cậu ở đây nhé, tôi ở bên cạnh, tôi nhìn thấy tên cậu

trên

này lâu rồi, còn vừa nghĩ

không

biết khi nào cậu mới đến

thì

cậu

đã

đến rồi.”

Giường của mỗi người đều có

một

cái bàn,

trên

bàn có dán tên.

Chu Tự Hằng nhìn từng cái bàn

một, ngoài Sầm Gia Niên ra

thì

còn có Chung Thần và Tiết Nguyên Câu.

“Tôi xem danh sách rồi, bốn người bọn mình đều chung

một

lớp, mấy phòng bên cạnh cũng là bạn cùng lớp luôn.” Sầm Gia Niên đưa tay lên lau mồ hôi,

nói.

Chu Tự Hằng đưa cho cậu ta

một

chai nước, còn đưa luôn cả giấy ăn: “Nước tôi vừa mua đấy, chưa uống đâu.”

Hành động này

đã

biểu lộ được thiện ý của Chu Tự Hằng.

Quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn rất nhiều.

Sầm Gia Niên uống

một

ngụm nước lạnh, người mát nên tâm trạng cũng sảng khoái hơn nhiều, cảm thấy Chu Tự Hằng

không

tệ, cho nên vui vẻ

nói: “Lúc tôi xem danh sách cũng có để ý đến ảnh thẻ luôn, trong đám này

thì

cậu là đẹp trai nhất đấy.”

Ảnh thẻ dự thi tốt nghiệp trung học từ trước đến nay hầu như đều xấu đến mức

không

nỡ nhìn, Sầm Gia Niên cho rằng Chu Tự Hằng là trường hợp đặc biệt trong số đó.

“Tôi nghĩ chắc cậu nhìn

sẽ

không

khác mấy so với trong ảnh, nhưng

không

ngờ gặp trực tiếp thế này mới thấy, ôi mẹ ơi, cái ảnh thẻ đó đúng là làm giảm khí chất của cậu mà, tôi lớn từng này rồi mà bây giờ mới nhìn thấy

một

cậu con trai đẹp như cậu đấy.” Sầm Gia Niên vừa vỗ tay vừa dậm chân khen ngợi.

Có lẽ nhận ra từ ngữ mình dùng

không

được đúng cho lắm, Sầm Gia Niên lập tức bổ sung: “Từ đẹp này hình như dùng cho con trai

không

ổn lắm

thìphải, phải

nói

là…nói

là…” Trong khoảng thời gian ngắn cậu

không

thể nghĩ ra từ nào khác, dáng vẻ có phần bối rối.

“không

sao,

nói

thế cũng được mà.” Chu Tự Hằng thản nhiên tiếp nhận, cười

nói, “Tôi học Văn cũng

không

tốt lắm.”

Nghe cậu

nói

vậy, Sầm Gia Niên cũng đỡ ngượng hơn, trong lòng càng thêm xem trọng Chu Tự Hằng.

Sau khi uống vài hớp nước, Sầm Gia Niên vỗ vai Chu Tự Hằng

nói: “Chung quy

thì

cậu chính là hot boy của khoa mình đấy, có khi còn là hot boy của trường luôn cũng nên.Ôi má ơi, tôi được ở chung phòng kí túc với hot boy trường này, sao lại may mắn thế cơ chứ!”

Sầm Gia Niên rung đùi đắc ý, nhưng

thật

ra nếu bình tĩnh xem xét

thì

Sầm Gia Niên cũng

không

hề tệ, cao khoảng 1m8, mặc áo phông quần ngắn đơn giản, làn da màu lúa mạch, lông mày cao mắt to, nụ cười tươi của cậu ta rất dễ dàng lây lan cho người đối diện, tỏa sáng như ánh mặt trời vậy, mặc dù trong phòng bây giờ chỉ có hai người, nhưng

không

ai cảm thấy căng thẳng và ngượng ngập.

Qua giọng

nói

của cậu ta, Chu Tự Hằng nghe ra được khẩu

âm

vùng Đông Bắc, Sầm Gia Niên cũng xác nhận suy đoán của cậu,

nói

mình là người Thẩm Dương, lại hỏi Chu Tự Hằng: “Thế cậu đến từ đâu?”

“Nam Thành.” Chu Tự Hằng đáp.

Vừa mới nghe tên địa danh là hai mắt Sầm Gia Niên

đã

sáng rực lên: “Vùng sông nước Giang Nam đấy à?”

Chu Tự Hằng suy nghĩ

một

chút rồi trả lời: “Xem như là vậy.”

“Tôi còn chưa xuống phía Nam bao giờ, nghe

nói

con

gái

vùng Giang Nam xinh lắm hả?” Sầm Gia Niên còn đọc

một

câu thơ: “cô

gái

bán rượu bên lò lửa đẹp như trăng, cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết. Có phải con

gái

vùng đó đều đẹp như thế

không?”

Cậu ta dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Chu Tự Hằng, chờ cậu trả lời.

Chu Tự Hằng nghe xong hai câu thơ, liền nghĩ ngay tới Minh Nguyệt.

Hôm nay cũng là ngày nhập học của Minh Nguyệt, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý cùng đưa



đi, cho nên cậu

không

thể

đi

theo được.

Trong tháng tám này, Chu Tự Hằng thường xuyên nhớ đến cái đêm ở Trương Gia Giới, chiếc váy ngủ màu đỏ tươi cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, cổ tay Minh Nguyệt

nhẹ

nhàng lay động

trên

dưới, làn da trắng sáng như ánh trăng.

Chu Tự Hằng trả lời câu hỏi của Sầm Gia Niên: “Đúng là có những



gái

đẹp như thế

thật.”

Ví dụ như Minh



nương của cậu chẳng hạn.

Chu Tự Hằng

không

khỏi nở nụ cười, khóe miệng giương cao.

Sầm Gia Niên thấy dáng vẻ kia của Chu Tự Hằng

thì

liền phấn khích

nói: “Ôi mẹ ơi, sao cậu

không

thi đại học sân khấu điện ảnh rồi làm diễn viên ý, vào đây đọc sách làm lập trình viên

thì

tiếc quá!” Cậu ta vừa than thở vừa vắt khô cái khăn để trong xô nước, tiếp tục công cuộc dọn dẹp của mình.

Tay chân cậu ta rất nhanh nhẹn, động tác lại cẩn thận

không

hề qua loa, có thể khẳng định đây là

một

chàng trai tốt.

Chu Tự Hằng để hành lý xuống, cũng tham gia dọn dẹp cùng.

Chu thiếu gia từ

nhỏ

đến lớn chưa từng làm qua mấy việc này, nhưng cậu rất nhiệt tình học hỏi, rất nhanh

đã

làm được.

Trong lúc này

thì

bạn cùng phòng Chung Thần đến.

Lúc cậu ta đến, việc đầu tiên là gõ cửa phòng, đến khi hai người trong phòng nhìn thấy

thì

cậu ta mới gật đầu chào hỏi rồi

đi

vào, lời

nói

tuy ngắn ngủi và hơi có phần cứng nhắc, nhưng qua những cử chỉ của cậu ta, có thể thấy được là cậu ta lớn lên trong

một

gia đình nề nếp và quy củ.

Tuy nhiên nhìn mặt Chung Thần khá non, như trẻ con vậy, hơi mập, hai mắt to tròn, trông có vẻ như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi.

Sầm Gia Niên

nói: “Cậu nhìn trẻ quá nhỉ.”

Chung Thần đỏ mặt

nói: “Vâng, em mười sáu tuổi ạ.”

Sầm Gia Niên trợn mắt há mồm, Chu Tự Hằng

thì

cuối năm nay

sẽ

tròn hai mươi tuổi rồi, nên cũng cảm thấy tổn thương sâu sắc.

Nhưng

sự

ngạc nhiên kéo dài

không

quá lâu, có thể thi đỗ vào

một

trường đại học đứng đầu cả nước thế này, chắc chắn phải là

một

nhân tài kiệt xuất, Chung Thần tuy tính cách có phần rụt rè, nhưng

nói

chuyện với người khác

thì

rất lễ phép.

Mà tính cách này cũng được bộc lộ



khi dọn dẹp phòng, Chung Thần cẩn thận lau chùi mọi ngóc ngách rất sạch

sẽ.

Sầm Gia Niên ở ban công

nói: “Bốn người bọn mình may mắn đấy, vốn cả căn này phải dành cho tám người ở, nhưng kí túc xá

đã

đủ người đăng kí rồi, vừa hay căn của bọn mình

không

có ai vào ở nữa, nên phòng khách

đã

là của riêng bọn mình, còn phòng bên cạnh có thể dùng làm chỗ để đồ.”

Sầm Gia Niên quy hết tất cả mọi việc lại thành “May mắn”.

Chu Tự Hằng

thì

không

cho là vậy, nhưng cậu

không

nói

gì, chỉ liếc nhìn cái giường trống

không

của Tiết Nguyên Câu

một

cái rồi tiếp tục lau dọn.

Chung Thần

nhỏ

tuổi cũng

không

có phản ứng gì mấy, vẫn chăm chỉ dọn dẹp như cũ.

Xế chiều, lúc căn kí túc

đã

được quét dọn xong

thì

bạn cùng phòng Tiết Nguyên Câu mới đến, với mái tóc vàng kim rực rỡ, giọng

nói

lớn đến dọa người,

một

bên tai đeo khuyên, quần jean phá cách, cậu ta vui vẻ huýt sáo

nói: “Chào các

anh

em, tôi là Tiết Nguyên Câu, người Chiết Giang, sau này chúng ta

sẽ

trở thành bạn cùng phòng rồi, mong được các

anh

em giúp đỡ nhé.”

Có lẽ vì mái tóc vàng quá chói mắt nên Sầm Gia Niên và Chung Thần cứ nhìn mãi mà

không

kịp phản ứng lại.

Chỉ có Chu Tự Hằng là bình tĩnh gật đầu, chào hỏi và giới thiệu bản thân với Tiết Nguyên Câu.

Tiết Nguyên Câu cười tươi,

không

nói

gì nhiều mà

đi

tới sờ ván giường

một

chút, sau đó vừa trải chăn đệm vừa hùng hổ

nói: “Mẹ nó chứ, giường gì mà cứng thế này, có phải cho người nằm

không

đấy?”

Cậu ta ngủ ở giường đối diện Chu Tự Hằng, sau màn chào hỏi ban đầu, cậu ta liền quay sang hỏi Chu Tự Hằng, người đầu tiên tiếp chuyện mình: “Cậu thấy có đúng

không?”

Chu thiếu gia cũng

đang

trải giường, vì là lần đầu tiên làm nên khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, động tác có hơi chậm, nhưng có lẽ vì ngoại hình đẹp nên làm người ta có cảm giác là động tác của cậu

đang

chậm rãi từ tốn như nước chảy mây trôi.Nghe Tiết Nguyên Câu hỏi, Chu Tự Hằng dừng lại

mộtlát rồi đáp: “Cậu có thể kê thêm mấy tầng đệm mà.”

Tiết Nguyên Câu khựng lại

một

lúc, làm như

đang

rất nghiêm túc suy nghĩ lời gợi ý của Chu Tự Hằng, cuối cùng cậu ta ngã chổng vó xuống giường, than thở: “Hừ, thế

thì

nói

làm gì,

đang

mùa hè thế này, chồng thêm đệm

thì

nóng chết.”

Nghe cậu ta

nói, Chu Tự Hằng bỗng cảm thấy cái người này cũng có phần đáng

yêu

đấy.

Chu Tự Hằng

một

mặt

thì

nghĩ vậy,

một

mặt lại nghĩ xa hơn, cậu cũng cảm thấy ván giường quá cứng, lại nghĩ

không

biết kí túc xá của Minh Nguyệt

sẽnhư thế nào, lần đầu tiên ở chỗ xa lạ



bé của cậu có thích nghi được hay

không

đây? Bạn cùng phòng của



có thân thiện dễ gần như bạn cùng phòng của cậu

không? Tối nay lúc bố mẹ

đi

về, liệu



bé có nhớ nhà rồi

âm

thầm khóc

một

mình?

Minh Nguyệt

không

biết về nỗi lo lắng của cậu, ở đây



cũng ở bốn người

một

phòng, nhưng có nhà vệ sinh riêng và điều hòa, bạn cùng phòng đều là những



gái

xinh đẹp, chủ đề

nói

chuyện hết từ phim ảnh đến đồ trang điểm dưỡng da, sau đó lại bàn tới lễ khai giảng và tập quân

sự, mặc dù đến từ các nơi khác nhau

trên

đất nước, nhưng tạm thời mà

nói

thì

không

khí cũng coi như rất hòa hợp.

Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý lo ổn thỏa đồ dùng sinh hoạt cho Minh Nguyệt xong, lại mời các bạn cùng phòng của con

gái

ăn bữa cơm rồi mới trở về Nam Thành trong đêm.

Chu Tự Hằng ở chỗ này cũng

không

khác là mấy.

Tiết Nguyên Câu cực kì hào phóng, buổi tối cậu ta mời cả phòng

đi

ăn, còn hào sảng mở mấy chai rượu, Chu Tự Hằng và Chung Thần

không

uống, chỉ có Sầm Gia Niên và Tiết Nguyên Câu là nhậu rất vui vẻ.

Bữa ăn kéo dài khá lâu, cơm nước no nê xong, chủ đề mà các cậu con trai hay nhắc đến nhất chính là con

gái.

Tiết Nguyên Câu là người đầu tiên lên tiếng, cậu ta

một

tay cầm chai rượu, đứng lên, tay kia chỉ chỏ

nói: “Tôi ấy à, mấy chuyện khác có thể

không

am hiểu, nhưng tán

gái

thì

có nhiều kinh nghiệm lắm đấy.” Cậu ta ngẩng cao đầu, mái tóc vàng nổi bật dưới ánh đèn, “Số bạn

gái

mà tôi

đã

có chắc lập thành

một

đội bóng được luôn rồi, mục tiêu khi lên đại học

sẽ

là thu nạp thêm

một

hàng dài bạn

gái

nữa!”

Nghe cậu ta

nói

làm cho Sầm Gia Niên mười tám năm độc thân xấu hổ vô cùng, cũng làm cho Chung Thần mười sáu tuổi hơi đỏ mặt.

Chu Tự Hằng liếc nhìn Tiết Nguyên Câu.

Trừ mái tóc vàng và cái khuyên tai ra

thì

dáng vẻ của Tiết Nguyên Câu cũng có thể coi là đoan chính, thân hình cao lớn, ngũ quan

anh

tuấn, ra tay lại hào phóng, rất dễ dàng thu hút được các



gái.

Tiết Nguyên Câu cũng lấy đó làm kiêu ngạo, trong nhà hàng, các bàn bên cạnh cũng toàn là các sinh viên đại học ngồi ăn, nghe Tiết Nguyên Câu

nóivậy

thì

cũng rất hâm mộ.

Tiết Nguyên Câu cực kì tự mãn đón nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, sau đó lại quay ra hỏi Chu Tự Hằng nãy giờ

không

có phản ứng gì: “Này Chu Tự Hằng, cậu

thì

sao? Đừng

nói

là cậu chưa có bạn

gái

nhé?”

Cho dù

đang

ngồi ở trong góc, nhưng Chu Tự Hằng vẫn khiến cho mọi người phải liếc nhìn, ánh đèn soi sáng gương mặt đẹp trai của cậu, tuy đường nét có phần xinh như con

gái, nhưng khí chất của cậu

thì

không

toát ra

sự

nữ tính chút nào, ngược lại còn rất mạnh mẽ khiến cho người ta phải kinh sợ.

Cái kiểu này con

gái

cũng rất thích, khi cười

thì

phong lưu,

không

cười

thì

lại rất đứng đắn.

Cho nên Tiết Nguyên Câu nghĩ nhất định Chu Tự Hằng

đã

có bạn

gái

rồi, mà có lẽ

không

chỉ có

một

người thôi đâu.

Sầm Gia Niên

thì

lại

không

nghĩ như vậy, cậu ta lắc đầu

nói: “Sao mà có bạn

gái

được? Đẹp trai xuất thần thế này, làm gì có ai xứng được với cậu ấy chứ?

đi

tìm

một



bạn

gái

xinh đẹp, còn

không

bằng tự soi gương nhìn mình còn hơn.”

Câu này của Sầm Gia Niên nhận được

sự

đồng tình của

một

mình Chung Thần, cậu ta cực kì nghiêm túc gật đầu

một

cái.

Chu Tự Hằng

đang

định trả lời

thì

điện thoại báo có tin nhắn.

Là Minh Nguyệt gửi,



nói

tóm tắt về ngày hôm nay của mình, cũng đơn giản

nói

qua về các bạn cùng phòng, sau khi báo bình an, để Chu Tự Hằng

không

phải lo lắng cho mình,



nói

– “Em nhớ

anh

lắm.”

[Em nhớ

anh

lắm.]

Nghe vào vừa có phần bất đắc dĩ, lại hơi có chút làm nũng, đáng

yêu

cực kì.

Vì câu này mà Chu Tự Hằng

không

kìm được phải bật cười,

sự

vui vẻ lan tỏa ngay cả trong ánh mắt.

“Bạn

gái

à?” Tiết Nguyên Câu nhướn mày hỏi.

Chu Tự Hằng cất di động

đi, gật đầu.

“Chắc bạn

gái

cậu phải xinh đẹp lắm nhỉ?” Sầm Gia Niên há hốc mồm.

Chu Tự Hằng lại gật đầu, tâm trạng vui vẻ

không

che giấu được.

Điều này làm cho Chung Thần ít

nói

cũng phải tò mò hỏi: “Xinh đến mức nào?”

Chu Tự Hằng suy nghĩ

một

lát, thành

thật

trả lời: “Tuyệt thế vô song.”