Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi môi của Chu Tự Hằng ấn

thật

mạnh lên trán Minh Nguyệt.

sự

nóng ấm

trên

trán khiến cho Minh Nguyệt cảm nhận được

sự

khắc chế và quý trọng mà Chu Tự Hằng dành cho mình.

Cậu có nhiều khi rất hư, trước mặt Minh Nguyệt luôn

nói

năng lung tung

không

kiêng dè gì hết, còn hao tổn tâm trí để được ở chung phòng với



bé, buổi tối

thì

ôm



bé ngủ.Thế nhưng cậu lại rất biết kiềm chế bản thân, từng câu

nói

đều biểu lộ

một

cách chân thực khát vọng về tương lai.

Chàng trai này,

thật

sự

rất

yêu

mình.

Tận sâu trong lòng có

một

giọng

nói

phát ra,

nói

cho Minh Nguyệt biết điều đó, trái tim



bé dường như đập chậm

một

nhịp, cặp lông mi khẽ run lên.

Lông mi của Minh Nguyệt rất dài, lúc chớp mắt liền cọ

nhẹ

vào mặt Chu Tự Hằng, làm cho cậu hơi ngưa ngứa, nhưng ngay sau đó cậu

đã

buông



bé ra, kéo chăn che kín cổ



bé lại, chỉ để lộ mỗi gương mặt trắng trẻo xinh đẹp ra bên ngoài.

“Xòe tay ra.” Chu Tự Hằng

nói.

Minh Nguyệt chớp mắt, khẽ cắn môi, ngoan ngoãn làm theo.

Dáng vẻ này của



bé trông cực kì đáng

yêu, giống như

một

con thỏ trắng

nhỏ

đang

thò móng vuốt ra vậy, trong tay



bé là rất nhiều chiếc bαo ©αo sυ, Chu Tự Hằng tịch thu toàn bộ, trong suốt quá trình cậu luôn cố gắng

không

chạm vào tay



bé.

Lúc này cậu

không

thể nhận thêm

một

chút kí©h thí©ɧ nào nữa, quá đau khổ rồi.

Nhưng Minh Nguyệt lại

không

thông cảm cho nỗi khổ tâm của Chu Tự Hằng, thấy cậu cầm hết chỗ bao

đi, hơn nữa còn đứng lên,



bé liền vội vàng kéo vạt áo cậu: “anh

muốn vứt

đi

sao?”



bé nóng vội

nói, “Đó là đồ mà Mạnh Bồng Bồng đưa cho em, là ý tốt của bạn ấy mà.”



bé cảm thấy đây giống như

một

món quà mà Mạnh Bồng Bồng tặng mình, mặc dù món quà này có hơi đặc biệt.

Chu Tự Hằng

không

nói, cứ đứng im cạnh giường, ánh mắt tối sầm lại.

Minh Nguyệt thấy thế

thì

càng sốt ruột, quỳ

trên

giường

nói: “Hạn sử dụng tận năm năm cơ.”

Ngụ ý là

không

thể lãng phí tài nguyên, nhưng có lẽ cũng có cả hàm nghĩa sâu xa hơn nữa.



bé quỳ thẳng người, cái chăn khoác

trên

vai theo đà tuột xuống, chiếc váy ngủ đỏ tươi

một

lần nữa

hiện

ra trước mắt Chu Tự Hằng, từ góc độ của cậu có thể thấy



ràng bộ ngực trắng như ngọc của

côbé.

Chu Tự Hằng đoán là Minh Nguyệt

không

mặc nội y.

Hai câu thơ “Mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua

không

còn thượng triều sớm nữa”, liên tục quẩn quanh trong đầu cậu.

Chu Tự Hằng vẫn đứng yên

một

chỗ

không

lên tiếng.

Minh Nguyệt lại cho rằng cậu

đã

thỏa hiệp, liền tách bàn tay của cậu ra, lấy lại cái hộp bαo ©αo sυ về,

côbé rất bạo dạn, còn

nói: “Hạn sử dụng là năm năm, bọn mình có thể…giữ lại để sau này dùng.”

nói

xong, Minh Nguyệt lại chân thành nắm tay Chu Tự Hằng, đôi tay này buổi chiều hôm nay

đã

treo móc khóa vĩnh kết đồng tâm và dải lụa đỏ vào động Thiên Môn, Minh Nguyệt hi vọng thần linh

sẽ

nghe được tâm nguyện của hai người, để Chu Tự Hằng nắm tay





đi

đến hết cuộc đời.

Lời

nói

của Minh Nguyệt như thể

đang

ra ám hiệu, Chu Tự Hằng cúi đầu nhìn



bé, trông thấy



ràng

sự

yêu

thích toát ra từ đôi mắt xinh đẹp kia.Minh Nguyệt vẫn còn rất ngây thơ, mà chính vì

sự

ngây thơ ấy, Chu Tự Hằng lại

một

lần nữa lên quyết tâm, đưa tay kéo lại chăn cho



bé.

“anh

cũng muốn giữ lại để sau này dùng.” Chu Tự Hằng khàn giọng

nói, sau đó lại liếʍ môi

một

chút, cân nhắc lại từ ngữ rồi

nói

tiếp: “Nhưng cái này…chắc bọn mình

không

dùng được đâu.”

“Tại sao lại

không

dùng được?” Minh Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi, xương quai xanh mảnh mai yếu ớt lộ ra, vì tập múa hàng ngày nên nhìn phong thái của



bé cực kì duyên dáng và xinh đẹp.

Tại sao ư?

Chu Tự Hằng hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng giải thích cho Minh Nguyệt: “Bởi vì loại này

không

phải cỡ của

anh, phải…lớn, lớn hơn chút nữa.”

Cậu

đã

từng có ý định mua bαo ©αo sυ rồi, mặc dù chỉ mới liếc vội

một

cái thôi, nhưng cậu vẫn ghi nhớ kích cỡ rất kĩ, là học sinh giỏi nên Chu Tự Hằng luôn nghiên cứu cẩn thận mọi vấn đề, điều này được cậu quán triệt luôn cả trong sinh hoạt hàng ngày, luôn rất nhạy cảm với chữ số và kí hiệu.

Minh Nguyệt

thì

không

hiểu



lắm về cái này, thậm chí



bé còn chưa nhìn kĩ hình dạng của cái bαo ©αo sυ, trong đầu chỉ nhớ mấy chữ “siêu mỏng”, “mềm

nhẹ” thôi.Lúc nghe Chu Tự Hằng

nói, theo bản năng



bé liền biến thành

một



học trò nghiêm túc trong học tập, mắt

không

tự chủ được mà chậm rãi lướt từ bụng Chu Tự Hằng xuống dưới.

Nhưng Minh Nguyệt còn chưa kịp nhìn thấy gì

thì

Chu Tự Hằng

đã

che kín mắt



bé lại.

“Đừng nhìn…” Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp, lòng bàn tay nóng rực, các đầu ngón tay hơi run lên, “Tiểu Nguyệt Lượng, đừng nhìn.” Cậu nhấn mạnh chữ “Tiểu Nguyệt Lượng”, xưng hô này tựa như để nhắc nhở bản thân mình, cũng nhắc nhở luôn cả Minh Nguyệt.

Trước mắt Minh Nguyệt bây giờ gần như chỉ là

một

màu đen, tia sáng vàng dịu

nhẹ

xuyên qua các kẽ ngón tay Chu Tự Hằng,



bé buông lỏng vạt áo cậu ra, ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng ạ.”

Chu Tự Hằng thở phào

nhẹ

nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi có cảm giác hụt hẫng, đương nhiên rồi, chuyện mà cậu luôn khao khát gần như hoàn toàn có thể thực

hiện

được, thế nhưng bởi vì quá quý trọng nên cậu

đã

bỏ lỡ mất.Nếu Chu Xung mà biết chuyện này

thì

nhất định

sẽ

bảo cậu nhát gan cho mà xem, còn nếu Minh Đại Xuyên biết được

thì

sẽ

mắng cậu là đồ hư đốn.

Nghĩ tới đây, Chu Tự Hằng khẽ cười

một

cái, hiển nhiên là cậu hoàn toàn

không

giống với Liễu Hạ Huệ, trong lòng vẫn bị dao động và lung lay.

Cậu cầm lấy

một

bộ đồ ngủ, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Minh Nguyệt vẫn

đang

nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng sột soạt của quần áo,



bé mới mở mắt ra.

“anh

muốn

đi

tắm sao?” Minh Nguyệt hỏi, chiếc váy đỏ tươi rất hợp với làn da trắng muốt của



bé, khiến cho da thịt của



bé trở nên căng bóng và quyến rũ.

“Ừ.” Chu Tự Hằng mím môi, đáp.

“Nhưng

anh

đã

tắm

một

lần rồi mà.” Minh Nguyệt

nói

tiếp.

Chu Tự Hằng

không

phủ nhận, cậu gật đầu, thành

thật

đáp: “Nhưng lần này

không

giống lần trước.”

Vì sao lại

không

giống? Vấn đề này

thì

cả hai người đều hiểu, nước lạnh

sẽ

dập tắt

đi

ngọn lửa

đangtrào dâng trong lòng Chu Tự Hằng, dập tắt

đi

những ý niệm

đang

quẩn quanh trong đầu cậu, cũng có thể làm cho cậu tỉnh táo hơn

một

chút,

không

phải ngồi nhẩm

đi

nhẩm lại bài “Trường Hận Ca” nữa.

Cách làm giống hệt với hồi sáng.

Trương Gia Giới

đã

hoàn toàn ngập trong màn đêm, bầu trời như bị nhiễm

một

màu mực đậm,

trên

mặt sông

không

có ánh sáng, nơi duy nhất có ánh đèn chính là ở động Thiên Môn phía xa kia.

Minh Nguyệt có thể tưởng tượng ra hình ảnh của chiếc khóa đồng tâm khi được ngọn đèn dầu chiếu vào.



bé yên lặng hồi lâu, ngay lúc Chu Tự Hằng mở cánh cửa thủy tinh trong phòng tắm ra,



bé do dự lên tiếng: “anh

đừng tắm bây giờ,

sẽ

bị cảm đấy.”

Tay Chu Tự Hằng đặt

trên

tay nắm cửa lạnh như băng, lúc này cậu mới nhận ra nhiệt độ từ

trên

cơ thể của Minh Nguyệt nóng bỏng đến thế nào.Cậu thoải mái nghe lời Minh Nguyệt, nhưng

không

quay về chỗ



bé mà

đi

ra ban công,

nói: “Em

nói

đúng, vậy

anh

ra ban công hóng gió đây.”

Giọng điệu của cậu nghe cực kì

nhẹ

nhàng, nhưng các đốt ngón tay

đã

trở nên trắng bệch.

Cậu

đang

cố tỏ ra bình tĩnh.

Minh Nguyệt dễ dàng phá bỏ lớp ngụy trang của Chu Tự Hằng: “Nhưng ban công

không

có gió đâu.” Ở Trương Gia Giới núi cao nhà cao, lúc mới đến đây cả hai

đã

biết là ở quanh sông

không

có gió mát thổi rồi.

Minh Nguyệt từ

trên

giường bước xuống, chiếc chăn mỏng choàng

trên

người tuột ra,

đi

chân trần bước từng bước về phía Chu Tự Hằng.

Bộ váy ngủ gợn sóng dưới ánh đèn, dịu dàng đằm thắm như chính con người Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng cúi đầu nhìn sàn nhà, mũi chân của



bé nhón lên mà bước

đi, uyển chuyển như

đang

khiêu vũ.

Chân của



bé rất đẹp, mũi chân duyên dáng, ngón chân thẳng

nhỏ

xinh, phần móng trơn bóng và có màu hồng.

“anh

có thể sờ em mà, Chu Chu.” Minh Nguyệt đứng trước mặt Chu Tự Hằng, dùng ánh mắt chân thành nhìn cậu.



bé nắm lấy tay cậu.

Đến lúc này rồi, Chu Tự Hằng

thật

sự

sắp

không

chịu nổi nữa, cậu dùng nốt

một

tia lý trí cuối cùng,

nói: “anh

còn chưa có kĩ năng cởi áσ ɭóŧ trong năm giây.”

Cho nên

anh

không

thể.

Cậu liều mạng trấn an bản thân, nhưng trong đầu vẫn

không

ngừng

hiện

lên hình ảnh bộ ngực trắng nõn của Minh Nguyệt.

Cậu đoán Minh Nguyệt

không

có mặc nội y, mà Minh Nguyệt lúc này cũng xác nhận luôn suy đoán của cậu: “anh

không

cần có kĩ năng đó, bởi vì em

không

có mặc áσ ɭóŧ.”



bé rất thành

thật, hơn nữa vì để cho Chu Tự Hằng cảm nhận được



hơn,



bé còn tiến lại gần thêm

một

bước, tựa sát vào l*иg ngực cậu.

Chu Tự Hằng toàn thân căng cứng.

Mùi thơm ngào ngạt chui vào mũi cậu rồi truyền đến các dây thần kinh, kí©h thí©ɧ mọi giác quan, khiến cho thân thể cậu nổi lên phản ứng mãnh liệt.

“anh

sờ chúng nó

đi.” Minh Nguyệt

nói.

Giọng



bé vừa ngọt ngào lại dịu dàng, Chu Tự Hằng cảm giác như có

một

sợi lông vũ

đang

cọ vào tim mình vậy, yết hầu theo bản năng chuyển động

trên

dưới. Cậu lui về sau

một

bước, nhắm mắt lại, thành khẩn

nói: “anh

không

dám.”

“Vậy để em sờ

anh

nhé?” Minh Nguyệt nắm vạt áo Chu Tự Hằng, nhưng





không

cởi cúc áo của cậu ra mà tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Được

không?”

Bình thường Minh Nguyệt là

một



bé rất ngoan lại hay xấu hổ, đây chắc là lúc mà



bé bạo dạn nhất tính đến thời điểm này.

Chu Tự Hằng cảm giác như

đang

bị cướp mất hồn phách, mơ màng đáp: “Được.”

Có được

sự

đồng ý của cậu, Minh Nguyệt liền cởi cúc áo của cậu ra, cả khuôn mặt chôn trong l*иg ngực cậu, các ngón tay thon dài vuốt ve dọc theo các đường nét

trên

da thịt, chậm rãi lần xuống dưới.

Hai người

đang

đứng cạnh cửa sổ, bên ngoài chỉ là

một

màu đen, Chu Tự Hằng

không

đứng vững nữa, cuối cùng cậu ôm Minh Nguyệt ngồi xuống ghế salon.

Nhiệt độ bên trong phòng như thể sắp đạt đến mức cao nhất, điều hòa

không

có chút tác dụng nào cả.

Chu Tự Hằng tay nắm thành quyền đặt ở hai bên,

không

nhúc nhích.

Có chút bối rối, có chút hưng phấn, có chút căng thẳng, cũng có chút liều mạng buông thả…

Minh Nguyệt cảm nhận được

sự

nóng bỏng trong lòng bàn tay, nhiệt độ từ

trên

người Chu Tự Hằng truyền vào



bé, cái này hồi học Vật Lý cấp hai được định nghĩa là

sự

truyền nhiệt.

Mà nguồn nhiệt này dường như là

không

có giới hạn.

Đến cuối cùng, Chu Tự Hằng áp sát mặt vào cổ Minh Nguyệt, hơi thở dồn dập dần bình phục lại, yếu ớt gọi tên



bé.



[Vầng trăng sáng kia, lúc nào mới hái được đây?]

[Lúc nào cũng được.]



Tay Minh Nguyệt được Chu Tự Hằng lau sạch

sẽ, cậu còn vô cùng nghiêm túc hôn lên từng đốt ngón tay, cuối cùng hôn

thật

sâu lên mu bàn tay và lòng bàn tay



bé.

Lần đầu tiên Minh Nguyệt làm chuyện này, cũng là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế, lúc trước bạo dạn bao nhiêu

thì

bây giờ ngỡ ngàng bấy nhiêu.

Mặt



bé đỏ hồng,

không

chịu chui ra khỏi ngực cậu, tựa như

một

con thỏ trắng ngoan ngoãn

đangchờ bác thợ săn xử lý.

Bác thợ săn này được thỏa mãn rồi, lúc này chỉ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài và sống lưng



bé mà thôi.

“Vừa nãy có sợ

không?” Lông mi Chu Tự Hằng có vương

một

hạt nước rất

nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập các loại màu sắc, áo của cậu

đã

được mặc lại tử tế, nếu

trên

mặt mà

không

ửng đỏ

thì

dáng vẻ của cậu vẫn rất đoan chính, nhưng

sự

vui sướиɠ

hiện

lên trong đôi mắt lại làm cho cậu nhìn có phần phong lưu.

Nghe Chu Tự Hằng hỏi, Minh Nguyệt sửng sốt

một

lúc, ngây ngốc đáp: “không

sợ, em chỉ sợ thân thể

anh

khó chịu, cũng sợ

anh

sẽ

bị cảm.”



bé rất quan tâm và lo lắng cho Chu Tự Hằng, cho nên sau khi suy nghĩ hồi lâu,



bé mới xấu hổ hỏi: “Vậy size của

anh

là bao nhiêu?”





đã

tự tay áng chừng qua, cũng

đã

có trải nghiệm thực tế.

Chu Tự Hằng cũng sửng sốt

một

lúc, cậu vuốt tóc Minh Nguyệt, ghé vào tai





nói

một

câu.

Minh Nguyệt ghi nhớ kĩ, thầm nghĩ sau này mình nhất định

sẽ

không

mua nhầm loại đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »