Chương 77

Chu Tự Hằng cực kì vui sướиɠ, giọng

nói

tràn ngập

sự

hân hoan, từ phía sau ôm lấy Minh Nguyệt, cằm chống lên vai



bé, cầm hai tay



bé lên vừa hôn vừa

nói: “Động cầu tử

nói

là chúng ta

sẽ

sinh

mộtđứa con trai đấy.”

L*иg ngực của Chu Tự Hằng áp sát vào lưng Minh Nguyệt, khiến



bé cảm nhận được

sự

nhiệt tình của cậu, dưới

sự

mong mỏi của cậu về tương lai,





không

nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở: “Cái này chỉ là mê tín thôi.”



bé nóng vội

nói, sau đó mới lại

nhẹ

nhàng bổ sung, “Bọn mình phải tin vào khoa học chứ, huống hồ

anh

còn học giỏi môn Sinh như vậy mà…”

Minh Nguyệt

nói

tới đây

thì

dừng lại, vì



bé biết là Chu Tự Hằng hiểu ý mình, cậu học rất khá môn Sinh, nên chắc chắn là biết việc giới tính thai nhi phụ thuộc vào t*ng trùng, đây là

một

quá trình rất kì diệu và vĩ đại.

Minh Nguyệt nghĩ đến mà đỏ mặt.

Nhưng da mặt Chu Tự Hằng rất dày, chẳng có tí gì gọi là xấu hổ cả, hai tay cậu ôm chặt eo Minh Nguyệt, ghé vào tai





nói: “Việc kết hợp giữa trứng và t*ng trùng

thì

đương nhiên là

anh

biết, nhưng trong sách Sinh cũng

nói

cho chúng ta biết là con người

không

thể tự mình thụ thai, quá trình này…”

Cậu dừng lại hai giây, cắn

nhẹ

lên vành tai Minh Nguyệt,

nói: “Cần có

sự

phối hợp của em nữa.” Tay của cậu đặt

trên

thắt lưng



bé có xu hướng di chuyển lên

trên, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Vì khỏe mạnh nên thân nhiệt của Chu Tự Hằng rất cao, mặc dù

đang

đứng ngay cạnh hồ nước nhưng cậu vẫn thấy rất nóng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.

[Cần có

sự

phối hợp của em nữa.]

Câu này nghe vừa mơ hồ lại cũng rất



ràng, phải phối hợp thế nào đây?

Minh Nguyệt nghĩ tới cánh tay nóng hổi của Chu Tự Hằng

đã

ôm mình vào đêm qua, sáng nay

thì

lại trở nên lạnh như băng vì tắm nước lạnh, tiếp đó lại đến cái hộp bαo ©αo sυ mà Mạnh Bồng Bồng đưa.



bé cảm thấy tâm tư của Chu Tự Hằng

không

đứng đắn chút nào, trong đầu cậu

đang

cất giấu biết bao ý nghĩ xấu xa, chỉ đợi thời cơ là

sẽ

phun trào như núi lửa.

Chu Tự Hằng giờ

đã



một

người đàn ông trưởng thành rồi, nên

sẽ

không

tránh được việc có mong muốn về tìиɧ ɖu͙©.

Ý thức được điều này, Minh Nguyệt

không

biết làm thế nào cho phải,



bé kéo chặt cái ba lô

một

chút, chạy biến khỏi l*иg ngực Chu Tự Hằng.

Bạch Dương

không

nghe thấy hai người họ

nói

chuyện gì, cậu chỉ thấy Minh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, Chu Tự Hằng

thì

mỉm cười

một

cách sâu xa.

một

lần nữa Bạch Dương phải nể phục vì kỹ thuật trêu

gái

của đại ca quá cao siêu, cho nên quyết định học theo, nhặt

một

viên đá từ dưới đất lên đưa cho Mạnh Bồng Bồng,

nói: “Cậu cũng muốn thử

một

lần chứ?”

Mạnh Bồng Bồng hời hợt liếc nhìn cậu

một

cái.

Ngũ quan của



bé rất ưa nhìn, gương mặt trắng nõn mềm mại, nhìn có vẻ rất lạnh lùng, lúc này lại liếc nhìn Bạch Dương như thế, khiến cho cậu cảm thấy như có

một

giọt nước lạnh như băng rơi vào tim cậu vậy…

Mười mấy giây sau, Mạnh Bồng Bồng vẫn chưa có phản ứng gì.

Bạch Dương cho rằng





không

muốn làm, hoặc có thể là giận rồi, động cầu tử chỉ là

một

truyền thuyết, cùng lắm

thì

được xem là

một

loại tín ngưỡng, mà Mạnh Bồng Bồng lại là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, đương nhiên

sẽ

đi

theo chủ nghĩa duy vật, sao cậu lại nhất thời hồ đồ bảo Mạnh Bồng Bồng ném đá vào động cơ chứ!

Huống hồ, chưa chắc cậu và Mạnh Bồng Bồng có thể

đi

cùng nhau tới cuối con đường.

Bạch Dương ủ rũ.

“Cậu muốn nghe mấy tiếng?” Mạnh Bồng Bồng bất ngờ hỏi.

Cái này…là có ý gì?

Bạch Dương

không

biết phải làm sao, cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, rụt rè đáp: “Ba…ba tiếng.”

“Được.” Mạnh Bồng Bồng gật đầu, nhận lấy cục đá từ tay Bạch Dương, tiến lên phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, căn góc độ chuẩn rồi ném vào cửa động, “Đông – Đông – Đông”, vừa đúng ba tiếng.

Cục đá cuối cùng rơi vào trong hồ, bắn lên những bọt nước

nhỏ.

Trái tim Bạch Dương

không

khỏi rạo rực.

“Mạnh Bồng Bồng, cậu giỏi quá.” Minh Nguyệt phấn khích vỗ tay, Bạch Dương cũng gật đầu lia lịa, cười ngốc nghếch.

“Cậu cũng có thể làm được mà, để mình dạy cho cậu, căn chuẩn góc độ là được.” Mạnh Bồng Bồng cười

nói.

Minh Nguyệt lắc đầu,



bé ném đá vang lên có

một

tiếng thôi mà Chu Tự Hằng

đã

nói

năng linh tinh rồi, giờ mà vang lên ba tiếng

thì

chắc Chu Tự Hằng

sẽ

như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm mất.Minh Nguyệt rất hiểu cậu, ngoài mặt

thì

trông có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thực chất

thì

chính là y quan cầm thú lòng dạ xấu xa.

Mà cái vị y quan cầm thú này hiển nhiên chưa bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.

Chu Tự Hằng đút tay vào túi quần, chậm rãi

đi

đến gần Minh Nguyệt, đứng cạnh





nói: “Em

khôngđược học theo Mạnh Bồng Bồng, làm thế là

không

đúng đâu.”

Cậu cảm thấy rất hài lòng khi Minh Nguyệt từ chối, ôm vai





nói: “Nếu em muốn sinh đôi

thì

cứ

nóivới

anh, tuy rằng việc này phải dựa vào ý trời, nhưng

anh

vẫn

sẽ

cố gắng hết sức để thỏa mãn

yêu

cầu của em.”

May là hai người đứng cách xa Mạnh Bồng Bồng và Bạch Dương

một

đoạn, mà đoạn đường

nhỏ

này lại

không

có ai qua lại, cho nên lời

nói

của Chu Tự Hằng cũng chỉ có

một

mình Minh Nguyệt nghe thấy, nhưng cho dù là vậy

thì

Minh Nguyệt vẫn rất xấu hổ,



bé phản bác: “Em

không

bất mãn cái gì hết, nên

không

cần

anh

phải thỏa mãn em.”

nói

xong, Minh Nguyệt lại cảm thấy hơi sai sai, cái từ thỏa mãn này, trong câu

nói

của



bé hình như lại mang

một

ý nghĩa khác.

Minh Nguyệt nghĩ, mình bị Chu Tự Hằng dạy hư mất rồi.

Chu Tự Hằng thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt nổi lên sắc hồng

thì

vô cùng rung động, lại muốn

nói

gì đó tiếp để trêu



bé, nhưng thấy



bé vội vã bỏ

đi, càng

đi

càng nhanh, nên cuối cùng đành kìm lại

không

nói

nữa.

Thiên Môn Sơn cây cao che trời, dây leo quấn quanh, rêu xanh trải rộng, khắp nơi là những loài cây được trồng tự nhiên, những viên đá

nhỏ

cắm vào vách núi, lởm chởm toàn các hình thù kì lạ,

đi

mộtđoạn là cảnh vật lại thay đổi

không

giống nhau, đẹp vô cùng.

Có lẽ vì bị cuốn vào khung cảnh yên tĩnh nơi đây nên dọc đường

đi

Chu Tự Hằng rất nghiêm túc, chỉ có điều là luôn nắm chặt tay Minh Nguyệt,

nói

thế nào cũng

không

chịu buông ra, Bạch Dương cũng rất muốn nắm tay Mạnh Bồng Bồng, nhưng việc này chỉ có thể thầm tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Ở Thiên Môn Sơn

thì

kỳ quan nổi tiếng nhất mà

không

nơi nào có được chính là động Thiên Môn, cao khoảng 31 mét, là thắng cảnh được thiên nhiên ban tặng, được mệnh danh là “Nơi gần nhất để chạm đến bầu trời”, dưới cửa động treo đầy những móc khóa màu đỏ ghi tâm nguyện của mọi người.

“Mọi người ghi nguyện vọng của mình ở nơi gần nhất với bầu trời, chính là hi vọng rằng thần linh có thể nhìn thấy và đáp ứng bọn họ.” Chu Tự Hằng

nói

với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt gật đầu, hỏi: “Vậy

anh

có mong ước gì

không?”



bé nhìn thấy

một

tia sáng phát ra từ đôi mắt của Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng

không

đáp, chỉ dắt





đi

vào

một

cái nhà gỗ ở dưới động, đây là

một

cửa hàng

nhỏ

bán khóa, vì có nhiều khách du lịch nên buôn bán rất đắt hàng.Chu Tự Hằng

đi

vào đây, hiển nhiên cũng là để mua

một

cái khóa.

Có người cầu bình an phú quý, có người mong như ý cát tường, cũng có người mong cho gia đình êm ấm vạn

sự

thành đạt, khỏe mạnh trường trọ… Minh Nguyệt nghĩ

một

lúc, cảm giác Chu Tự Hằng

sẽ

cầu cho “Trai

gái

song toàn”.

Nghĩ xong,



bé liền

nói

cho Chu Tự Hằng nghe, ánh mắt tràn ngập

sự

thích thú, lại kèm theo chút giận dỗi, giận vì lúc ở động cầu tử Chu Tự Hằng

đã

tìm mọi cách để trêu chọc làm khó mình.

“anh

không

cầu cái đó.” Chu Tự Hằng cầm lấy cái khóa in chữ “Trai

gái

song toàn” trong tay Minh Nguyệt rồi cất về chỗ cũ, sau đó cầm lên

một

chiếc khóa khác rồi để vào tay



bé, “Cái

anh

mong muốn là đây.”

Chữ in

trên

khóa được khắc rất đẹp, thanh thoát như mây bay.

“Bạch đầu giai lão”

Minh Nguyệt cầm cái khóa, ngước mắt lên, yên lặng nhìn Chu Tự Hằng.

Ánh mắt của cậu rất nghiêm túc và thành

thật, lúc này

đang

cúi đầu, dưới hàng lông mi phản chiếu

mộtcái bóng mờ nhạt, từ trong đôi mắt cậu

không

thể nhìn ra

một

cái gì khác ngoài khuôn mặt của Minh Nguyệt.

“Ôi chao ôi, cậu trai trẻ này, cậu có mua

không? Đây là khóa vĩnh kết đồng tâm, mua

một

cái rồi treo ở động Thiên Môn, thần linh

sẽ

phù hộ cho hai người bạch đầu giai lão đấy!” Chủ quán mồm mép ngọt xớt,

nói

khéo vô cùng, “Nhìn hai



cậu đúng là

một

cặp kim đồng ngọc nữ, đẹp đôi lắm!”

Minh Nguyệt đoán chắc chủ quán

đã

nói

mấy câu này

không

dưới nghìn lần, chắc hẳn gặp đôi vợ chồng hay tình nhân nào đến đây cũng

sẽ

nói, nhưng lúc này nghe thấy,



bé vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Chu Tự Hằng nghe xong cũng rất vui, cậu cười gật đầu: “Mua.”

Cậu

không

hề cò kè mặc cả, rất hào phóng trả tiền luôn, chủ quán còn tặng thêm cho cậu

một

dải lụa đỏ.

“Em muốn viết cái gì?” Chu Tự Hằng cầm bút lông, hỏi Minh Nguyệt.

Tư thế cầm bút lông của cậu nhìn rất đẹp, bàn tay trắng như tượng, thân bút làm tôn lên chiều dài của các ngón tay.

Minh Nguyệt

một

tay chống cằm, gương mặt trắng muốt tựa như

một

đóa hoa hải đường, suy nghĩ

mộtlúc, đóa hoa lên tiếng

nói

với Chu Tự Hằng: “Viết là ‘Nắm tay hẹn ước, sánh bước đến già’

đi.”

Giọng của



bé dịu dàng như nước.

Chu Tự Hằng gật đầu, chấm đầu bút vào mực,

nói: “anh

cũng nghĩ giống em.” Cậu vuốt ve mái tóc dài của Minh Nguyệt.

Dải lụa đỏ và cái khóa vĩnh kết đồng tâm được Chu Tự Hằng treo ở chỗ cao nhất, sương mù

khôngngừng bốc hơi, đông lại rồi biến thành những giọt nước rơi xuống, có vài giọt rơi trúng vào mặt Chu Tự Hằng.

Minh Nguyệt cầm giấy ăn lau cho cậu,

nói: “Em cầm cái khóa ‘Trai

gái

song toàn’ là vì muốn đùa với

anhthôi.”

“anh

biết.” Chu Tự Hằng mỉm cười, cúi đầu khom lưng, trước mặt Minh Nguyệt cậu cực kì có kiên nhẫn, dịu dàng vô cùng, “Điều đầu tiên

anh

mong muốn chính là được cùng em ‘Bạch đầu giai lão’, còn ‘Trai

gái

song toàn’ là cuộc sống mà

anh

hi vọng

sẽ

có với em.”

Thế nên cậu mới dẫn Minh Nguyệt đến động cầu tử, mới vì



bé ném đá vang lên

một

tiếng mà vui sướиɠ

không

thôi.

Cậu

đã

trưởng thành, là

một

người đàn ông bình thường có mong muốn về tìиɧ ɖu͙©, mặc dù trong lời

nói

nhiều lúc hơi hư

một

tí, nhưng cũng chưa từng chân chính vượt qua lôi trì.

Minh Nguyệt cảm thấy,



bé có thể làm

một

chút gì đó cho Chu Tự Hằng.

Buổi tối hôm nay, Minh Nguyệt lấy hộp bαo ©αo sυ trong túi ra đặt trước mặt Chu Tự Hằng.



bé mới tắm xong, mặc

một

cái váy ngủ màu đỏ tươi, vạt váy dài đến bắp đùi, lộ ra

một

đoạn chân trắng nõn, nước nóng làm da của



bé ửng lên sắc hồng, tóc mai hơi ướt, ánh mắt hoa đào mơ màng, cứ thế yên lặng ngồi trước mặt Chu Tự Hằng, dáng vẻ rất xinh đẹp và quyến rũ.

Chu Tự Hằng cảm thấy mình như

đang

nằm mơ.

Nhưng giấc mơ này rất

thật, cậu có thể ngửi thấy mùi hương

trên

người Minh Nguyệt, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể của



bé.

Hộp bαo ©αo sυ

thì

đang

công khai bày ngay trước mắt.

Chu Tự Hằng ngồi đọc nhẩm mấy bài thơ cổ, mục đích là muốn dời

đi

sự

chú ý, nhưng ảnh hưởng của Minh Nguyệt đối với cậu

thật

sự

quá lớn, khiến cho cậu

đang

đọc từ bài “Tiêu Diêu Du” rất trong sáng, chuyển thành bài “Trường Hận Ca” ngập tràn sắc xuân.

Câu “Mỗi lần ngoảnh mặt, mỉm cười lộ ra trăm vẻ đáng

yêu, sáu cung son phấn

không

còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa”,

thật

sự

rất thích hợp để hình dung dáng vẻ của Minh Nguyệt lúc này.

Chu Tự Hằng

không

khỏi nghĩ, bảo sao mà “Mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua

không

còn thượng triều sớm nữa”.

Nhưng cậu

không

thể.

Cậu khàn giọng hỏi: “Cái gì đây?” Cậu

đang

hỏi cái hộp bαo ©αo sυ, dù biết



nhưng vẫn giả vờ hỏi.

Minh Nguyệt vạch trần cậu: “Durex đó,

anh

cũng biết mà.”



bé tiến lại gần

một

chút, chiếc váy ngủ đỏ tươi duyên dáng, mái tóc dài trải rộng hết phần lưng, mượt mà trơn bóng như

một

dải lụa.Chu Tự Hằng lùi lại về sau, tay nắm chặt thành quyền,

không

dám nhìn Minh Nguyệt: “Ai đưa cho em?”

“Mạnh Bồng Bồng.” Minh Nguyệt thành

thật

khai báo, còn

nói

thêm: “Bạn ấy

nói

chắc chắn

anh

cũng

đãmua rồi.”

Mặt của





đã

ửng hồng, nhưng hành động lại cực kì bạo dạn,

trên

bờ vai trắng nõn chỉ có

một

cái dây mỏng manh, Chu Tự Hằng nghĩ thầm chắc cậu chỉ cần kéo

nhẹ

một

cái là

sẽ

đứt.

“anh

không

có.” Cậu phản bác rất nhanh.

Hiển nhiên là Minh Nguyệt

không

tin.

Chu Tự Hằng lại đàng hoàng bổ sung: “anh…đã

từng…Muốn mua, nhưng mà

anh

không

mua.”

Suy nghĩ này

đã

hiện

lên trong đầu cậu rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu dẹp

đi.

“Vậy bây giờ

anh

không

cần mua nữa.” Minh Nguyệt mở cái hộp ra,

nói, “Trong này có nhiều lắm.”



bé giơ cái hộp lên cho cậu nhìn, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ vô cùng, hình ảnh này

thật

đúng là

đangmuốn kiểm tra nhân phẩm của người ta mà.

Thời trung học có rất nhiều nữ sinh ghen tỵ với Minh Nguyệt,

nói



bé là hồ ly tinh, Chu Tự Hằng nghe được

thì

rất

không

vui, lập tức gặp riêng cảnh cáo bọn họ

một

trận.

Nhưng

hiện

giờ, Chu Tự Hằng cũng cảm thấy Minh Nguyệt chính là hồ ly tinh.

Còn cậu là chàng thư sinh ngây ngô bị mê hoặc.

Hồ ly tinh cắn đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ ngây thơ hỏi cậu: “anh

có muốn

không…”

“Muốn.” Chu Tự Hằng đáp rất dứt khoát, nhưng lại bổ sung ngay, “Nhưng

anh

không

thể.”

“Minh Nguyệt,

anh



một

người đàn ông bình thường,

anh

rất

yêu

em, cũng khát khao có được em, nhưng

anh

đã

tự hứa với lòng mình, rằng nhất định phải giữ vững nguyên tắc của bản thân.”

Cậu cầm cái chăn mỏng

trên

giường đắp lên người Minh Nguyệt, che kín toàn thân



bé lại.

“Nếu

anh

chưa mặc cho em chiếc áo cưới,

thì

tuyệt đối

sẽ

không

cởϊ áσ ngủ của em.”

nói

xong, Chu Tự Hằng cúi xuống hôn lên trán Minh Nguyệt với

một

thái độ thành kính.