Chương 72

Lớp 12/1 chuyên khoa học tự nhiên giờ phút này

đã

hoàn toàn trống trải, ngay cả

một

trang giấy hay

một

cái bút cũng

không

để lại, chữ viết

trên

bảng

đã

được lau sạch

sẽ, giấy dán

trên

tường cũng bị lấy xuống.Tất cả những gì diễn ra trong căn phòng này dường như chỉ là

một

giấc mộng, lúc tỉnh lại, hết thảy mọi thứ

đã

không

còn.

Thầy Thành chủ nhiệm cầm chìa khóa lớp trả lại cho văn phòng, qua cánh cửa sổ, ông thoáng nhìn vào trong lớp học

một

lần nữa, sau đó thở dài

một

hơi,

không

biết là

đang

vui mừng hay tiếc nuối.Trước khi tháng chín đến, ông

sẽ



một

thời gian để nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục đón

một

lứa học sinh mới, nhận

một

cái chìa khóa mới, bước vào

một

lớp học mới.

Thời gian này người vất vả

không

chỉ có các học sinh mà còn cả các thầy



và phụ huynh nữa, cho nên sau hai ngày thi tốt nghiệp đầy căng thẳng, tất cả mọi người đều vui vẻ ăn mừng xả hơi.Chu Xung sau khi bê đống sách của con về đến nhà là lê dép

đi

lên phòng luôn, đến thuốc lá cũng

không

còn sức cám dỗ vào lúc này nữa, cứ thế dạng tay chân thành hình chữ Đại nằm vật xuống giường, vài giây sau

đãngáy to như sấm.

Chu Tự Hằng

thì

lại chẳng hề thấy mệt, thậm chí cậu còn có tinh thần để tra cứu các danh lam thắng cảnh đẹp của đất nước, cuốn vở ghi chép giờ lại thành vở ghi kế hoạch du lịch sau khi tốt nghiệp, đây là chuyến

đi

mà cậu

đã

mong chờ từ rất lâu rồi, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều điều.

Đương nhiên

sẽ

có cả những hình ảnh tràn ngập xuân sắc, Chu Tự Hằng

thật

sự

không

dám nghĩ sâu thêm nữa, nhưng có câu “Ngày nghĩ đêm mơ”, giấc mơ của cậu luôn biểu lộ ra những mong muốn chân

thật

thường ngày.

Chu Tự Hằng cảm thấy sau khi tốt nghiệp cậu càng có ý đồ bất chính với Minh Nguyệt nhiều hơn, giống như

một

chú chim

nhỏ

ở trong chiếc l*иg tre chật chội rồi được bay ra ngoài nhìn thấy ánh sáng vậy, đối với

một

chàng trai 19 tuổi

thì

đây là

một

sự

khảo nghiệm cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Mẹ nó chứ!” Chu Tự Hằng rời giường, cúi đầu tự chửi mình, sau đó ôm hết chăn ga và đồ ngủ, rón rén mở máy giặt ra.

Mặc dù cậu làm rất

nhẹ

nhàng, nhưng vẫn khiến cho Chu Xung sau khi

đã

ngủ 12 tiếng mới thức dậy phát

hiện

ra,

hắn

bĩu môi, làm mặt quỷ kiểu khinh bỉ,

nói: “Sao phải sợ!”

nói

xong, Chu Xung cảm giác mình chưa thể làm cho con trai tự tin lên, liền hút

một

điếu thuốc để lên tinh thần,

đi

tới vỗ vai Chu Tự Hằng, nhướn mày cười gian: “Cũng thi đại học rồi còn gì! Con trai à! Đừng có sợ, cứ tiến tới

đi!”

Chu Tự Hằng liếc bố

một

cái,

không

thèm đáp lại.

sự

thật

chứng minh, Chu Tự Hằng chả có gì gọi là sợ cả, buổi chiều lúc

đi

liên hoan mừng tốt nghiệp, cậu xách

một

túi bánh kẹo cưới đến, dắt tay Minh Nguyệt

đi

chia cho từng bạn học và các thầy

cô, nếu người nào

không

biết lại tưởng đây là lễ đính hôn ấy chứ, mà cặp đôi kia còn rất xứng đôi.

Liên hoan sau kì thi tốt nghiệp gần như

đã

trở thành truyền thống, tất cả các thầy



và học sinh

sẽ

tụ hội lại với nhau, cũng coi như là để cảm ơn, khâu tổ chức thường

sẽ

do lớp trưởng toàn quyền chịu trách nhiệm.Chu Xung sau khi nghe

nói

thì

liền đứng ra cung cấp địa điểm, bàn tiệc được đặt ở

mộtkhách sạn năm sao tốt nhất thành phố, tất cả đều miễn phí, tuy

không

ra mặt nhưng làm đâu ra đấy.

Sau khi phát xong kẹo mừng, Chu Tự Hằng ung dung đón nhận những lời chúc phúc, hơn nữa còn lịch

sự

nói

cảm ơn, dáng vẻ rất thành thục.

Minh Nguyệt

thì

không

chững chạc được như cậu,



bé đỏ bừng mặt, sau khi ngồi xuống bàn ăn

thìphải uống ngay

một

ngụm coca lạnh để làm dịu

đi

sự

bối rối.

Tay



bé vẫn bị Chu Tự Hằng nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau,



bé còn có thể cảm nhận được vết chai rất dày dọc ngón trỏ của cậu.

Kẹo mừng phát xong vẫn còn thừa, trước bữa tiệc Chu Tự Hằng có bóc

một

ít cho Minh Nguyệt ăn lót dạ, là socola trắng hạnh nhân với khuôn được làm theo

yêu

cầu.Minh Nguyệt vốn ngượng nên định

không

ăn, nhưng thấy Bạch Dương ăn nhiệt tình quá nên



bé cũng

nhỏ

nhẹ

cắn từng chút

một.

“anh

chuẩn bị lúc nào vậy?” Minh Nguyệt

nhỏ

giọng

nói.

“Từ lâu lắm rồi.” Chu Tự Hằng đáp.

Từ lâu lắm rồi…

Lâu đến mức nào chứ? Minh Nguyệt

không

khỏi nghĩ thầm, nhưng





không

để cho Chu Tự Hằng phát

hiện

ra tâm tư của mình, chỉ nhìn Chu Tự Hằng

đang

tươi cười với mình, bất giác



bé cũng cười theo.

Nụ cười của Minh Nguyệt làm Chu Tự Hằng rất vui, cậu vén tóc ra sau tai cho



bé, ghé vào tai





nói

thầm: “anh

nghĩ phát kẹo mừng cho thầy



và các bạn là việc mà

một

cặp tình nhân nên làm.”

Nghe cậu

nói

thì

có vẻ đường hoàng lắm, nhưng

thật

ra là có ý đồ cả, cậu phát kẹo mừng chủ yếu là để tuyên bố chủ quyền, để cho những cậu học sinh khác

không

còn mơ tưởng đến Minh Nguyệt nữa.

Minh Nguyệt cũng mơ hồ hiểu được ý của Chu Tự Hằng,



bé gật đầu, suy nghĩ

một

lát rồi

nói: “Nhưng em nghĩ là…Chuyện phát kẹo mừng…Phải để sau này chứ.”

Sau này theo ý của Minh Nguyệt có nghĩa là đám cưới, khi



dâu chú rể bước vào lễ đường

sẽ

cùng nhau phát kẹo mừng cho khách.Nghĩ tới đây, khóe mắt của Minh Nguyệt thoáng bừng lên sắc hoa đào, mắt to ngập nước, tựa như

một

đóa hoa hải đường

đang

e thẹn.

Chu Tự Hằng

không

kìm được mà véo má



bé.

“anh

biết là vậy rồi.” Cậu

nói, “Nhưng

anh

rất nóng lòng mong đợi ngày đó

sẽ

mau đến, cho nên mới

không

kìm chế được mà làm luôn trong hôm nay.”

Hiển nhiên cậu rất hiểu ý của Minh Nguyệt, cả hai đều có chung

một

suy nghĩ về

một

hôn lễ trong tương lai, mặc dù đối với các



cậu mới mười mấy tuổi

thì

có vẻ như chuyện đó còn quá xa vời, nhưng chẳng ai cấm được bọn họ mặc sức tưởng tượng và mơ mộng cả.

Viên socola trong miệng Minh Nguyệt chậm rãi tan ra, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng



bé.

sự

ngọt ngào ấy,

một

nửa đến từ viên socola, còn

một

nửa đến từ cái người

đã

đưa socola cho



bé.

Trời tối rất nhanh, mọi người

đã

đến đông đủ, lớp trưởng đứng lên làm đại diện, nâng ly rượu lên

đi

đến bàn các thầy

cô,

nói: “Chúng em có rất nhiều điều muốn

nói

với các thầy

cô, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cũng

không

bằng

một

từ ‘Cảm ơn’, cảm ơn thầy Thành trong mấy năm qua

đã

dội bom

không

ngừng 26 chữ cái tiếng

anh, cảm ơn thầy Vũ vì

đã

viết những lời dạy rất hay lên bảng, cảm ơn thầy dạy Toán

đãluôn kèm cặp chúng em, cảm ơn thầy Vật Lý

đã

không

ngại phiền mà kể cho chúng em nghe chuyện Newton và quả táo, cảm ơn



Hóa trong lúc làm thí nghiệm

đã

không

làm nổ tung lớp học, và cảm ơn



Sinh

đã

cho chúng em hiểu hơn về vấn đề giới tính!”

Lớp trưởng đúng là

một

cậu con trai rất ưu tú, lời

nói

vừa hài hước nhưng vẫn đủ lễ phép,

nói

xong, cậu nâng ly uống cạn ly rượu trong tiếng huýt sáo và vỗ tay của các bạn cùng lớp.

Thầy Thành chỉ ngồi cười, sau khi tiếng vỗ tay dứt, ông cũng cầm ly rượu đứng lên.

Hôm nay ông mặc đồ khác hẳn ngày thường,

không

còn là bộ quần áo bám đầy bụi nữa, mà là áo sơ mi trắng quần tây, giày da bóng lộn, mái tóc màu xám trắng giống như được người ta tỉ mỉ nhuộm lên.

Gặp chuyện vui

thì

tinh thần

sẽ

thoải mái, thầy Thành chủ nhiệm cũng vậy.Hôm nay ông cười rất nhiều, Bạch Dương vừa thòm thèm nhìn đĩa thịt kho tàu

trên

bàn vừa thầm nghĩ, ba năm nay số lần mà cậu nhìn thấy thầy Thành cười còn

không

bằng

một

ngày hôm nay.

Có lẽ là tâm ý tương thông, thầy Thành cười

nói: “Trong số các em ở đây, có em

đã

theo tôi từ năm lớp 10 đến giờ, có em

thì

thành học trò của tôi từ năm lớp 11.Là chủ nhiệm lớp của các em hai ba năm nay, tôi biết là tôi rất nghiêm khắc, ngày nào cũng như ma quỷ mà giám sát các em, phê bình kết quả học tập của các em, đem vứt hết mấy quyển tiểu thuyết mà các em hay nằm trùm chăn đọc ở nhà, tịch thu máy chơi game của các em.Cho nên mấy năm qua, có thể các em rất ít khi thấy tôi cười.”

nói

tới đây, thầy Thành dừng lại

một

chút, mắt

đã

hơi rưng rưng: “Nhưng

thật

ra tôi rất vui mừng khi thấy các em từng bước tiến bộ, tôi

không

cười vì sợ các em

sẽ

lấy đó làm kiêu ngạo rồi chủ quan.trênđời này

không

có bữa tiệc nào mà

không

tàn, hi vọng các em ‘tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài’, cũng hi vọng sau này nếu các em có thời gian

thì

hãy về thăm trường nhé, Nhất Trung Nam Thành, mãi mãi là mái trường của các em…”

nói

xong thầy Thành cũng nâng ly uống cạn, dưới ánh đèn thủy tinh, mọi người có thể nhìn thấy vệt nước mắt

trên

mặt ông.

không

ít người hai mắt

đã

đỏ hoe.

Đến giờ phút này rồi, chuyện gì cũng có thể cười

một

tiếng rồi cho qua, tạo nên

một

kết cục tốt đẹp.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người cùng nhau uống rượu hàn huyên.

Bạch Dương ngồi bên cạnh Chu Tự Hằng, vì tâm trạng tốt nên cảm giác thèm ăn tăng vọt, ăn uống thả phanh, nhìn

không

khác gì

một

con gấu bị bỏ đói lâu ngày.

Nhưng chú gấu này lập tức

đã

bị Mạnh Bồng Bồng cản lại.



bé chỉ

nhỏ

nhẹ

nói

“Ăn từ từ thôi” là Bạch Dương

đã

ngoan ngoãn nhai chậm lại ngay rồi.

Ban khoa học tự nhiên rất đông học sinh nam, tất cả tụ hội lại uống rượu,

không

lâu sau liền có mấy người cầm ly rượu

đi

tới đứng bên cạnh Bạch Dương và Chu Tự Hằng: “Đại ca, Bạch Dương, ly này tôi kính hai cậu.”

Chu Tự Hằng

đang

bóc tôm cho Minh Nguyệt, tay đầy dầu mỡ, nhưng cậu

không

hề cảm thấy lúng túng, chỉ bình tĩnh lau tay, khiêm tốn đứng lên

nói: “Uống sữa tươi được

không? Tôi

không

uống rượu.”

“Để tôi thay đại ca uống.” Bạch Dương cười đứng dậy, rót

một

ly đầy đến mức suýt tràn.

Lớp trưởng lúc này

đã

hơi say, cậu ta

nói: “Tôi nhớ hồi lớp mười, Chu Tự Hằng là đại ca của trường ai nhìn thấy cũng phải sợ, chỉ cần nhắc đến tên cậu là bọn côn đồ nào cũng

không

dám thu phí bảo kê của lớp chúng ta.”

Điều này được mọi người tán thành, ai cũng gật đầu rối rít.

“Đến năm lớp 11, có hôm cậu bị thầy Vũ mắng xối xả, tôi còn sợ là cậu

sẽ

tức giận mà đánh thầy ấy chứ, nào ngờ hôm đó cậu

đã

thay đổi rồi, thành tích cũng lao lên nhanh như tên lửa vậy.” Lớp trưởng cười

nói, “Từ đó về sau mọi người

không

còn

nói

lớp ta có

một

vị đại ca nữa, mà

nói

lớp ta có

một

con ngựa chiến rất mạnh.”

“Còn cả Bạch Dương,

nói

thật

là tôi

không

biết cậu gầy

đi

trông lại đẹp trai thế này đấy, dám cướp ngôi vị đẹp trai thứ hai lớp của tôi

đi!” Lớp trưởng giả vờ tức giận, Bạch Dương xấu hổ gãi đầu.

“Sau cùng

thì, chúng tôi

thật

sự

rất phục hai cậu, lời ít lòng nhiều, uống nào!”

một

đám nam sinh đồng loạt cụng ly.

Mọi người

thật

sự

không

nói

đùa,

sự

thay đổi từng chút

một

của Bạch Dương và Chu Tự Hằng, khiến cho tất cả những ai chứng kiến đều phải kinh ngạc và ghi nhớ trong lòng.

Chu Tự Hằng phóng khoáng

nói: “Đừng

nói

vậy, dù gì chúng ta cũng là

anh

em tốt trong đội bóng, cùng nhau đoàn kết

đi

thi đấu suốt hai năm mà.”

“Vậy khi nào đại ca với chị dâu kết hôn, nhớ phải phát thiệp mời cho

anh

em đấy nhé.” Có

một

cậu học sinh cười

nói.

Chu Tự Hằng nghiêm túc gật đầu, đưa mắt nhìn Minh Nguyệt,



bé cũng híp mắt cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.Cậu cầm tay Minh Nguyệt,

nói: “Nhất định rồi.”

Có lẽ vì khí chất quá mức điềm đạm, giọng điệu lại vô cùng kiên định, thành ra các nam sinh đều

khônghề hoài nghi,

một

lòng tin tưởng cặp đôi này

sẽ

đi

đến cuối con đường,

thật

sự

khiến cho người ta ngưỡng mộ.

Trời dần về đêm, thầy Vũ lớn tuổi nhất muốn ra về trước, các học sinh đồng loạt lôi lôi kéo kéo

nói

thầy đừng

đi, đến khi Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt nắm tay nhau

đi

tới trước mặt ông, người thầy già khôn khéo giỏi giang liền cười

nói

với Chu Tự Hằng: “Trong tổ Văn của chúng tôi

thì

cậu là người làm cho chúng tôi nhớ nhất đấy nhé!”

“Là bởi vì câu ‘Ánh nắng chiều

thật

đẹp, Vương Bột

đã

miêu tả rất xuất sắc.’ đúng

không

ạ?” Chu Tự Hằng đáp lại rất nhanh, đây quả

thật

là chuyện cười cho mọi người, ai cũng đem ra để trêu cậu, vốn cũng

không

để ý lắm, nhưng lúc này cậu lại hơi đỏ mặt khi đứng trước mặt thầy.

Thầy Vũ thế nhưng lại lắc đầu,

nói: “Trong đề Văn ‘Hãy gửi lời của bản thân đến

một

người’, em

đã

viết cho Minh Nguyệt, tôi thấy em gan

thật

đấy, quan trọng nhất là, đọc bài văn của em…” Thầy Vũ là

mộtngười rất xem trọng từ ngữ, cho nên phải cân nhắc

một

chút rồi mới

nói

tiếp, “Cảm giác như hai vợ chồng già vậy.”

[Cảm giác như hai vợ chồng già.]

Chỉ

một

câu thôi cũng đủ khiến Minh Nguyệt đỏ mặt, thậm chí Chu Tự Hằng cũng vậy, nhưng cậu vẫn nở

một

nụ cười.

một

cặp rất xứng đôi đứng bên nhau, đúng là

một

hình ảnh đẹp mắt.

Thầy Vũ tay cầm kẹo cưới, ngoài vỏ hộp có vẽ hai hình chibi đáng

yêu, nhìn rất giống Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt.

Chu Tự Hằng

không

che giấu được

sự

vui vẻ, cậu

nói

với thầy: “Vậy em phải cảm ơn thầy Thành chủ nhiệm vì

đã

không

ngăn cấm bọn em rồi.”

Cho đến giờ cậu vẫn rất biết ơn

sự

bao dung của thầy chủ nhiệm, phải có

sự

ngầm đồng ý của thầy

thìvề sau mới có nhiều kỉ niệm như vậy.

Thầy Thành bị gọi đến tên

thì

cũng

không

cười, vài giây sau ông mới ngửa cổ uống cạn ly rượu, mặt hơi đỏ

nói: “Cậu nghĩ là tôi muốn thế lắm à, lần nào họp chủ nhiệm lớp tôi cũng bị mắng xối xả đấy.Nhưng Chu Tự Hằng này, với cương vị của

một

người đàn ông, tôi

thật

sự

nể phục cậu!”

Hiển nhiên là ông

đã

uống say,

nói

chuyện rất thẳng thắn: “Hồi còn

đi

học tôi cũng

yêu

một



bạn, tiếc là bị chủ nhiệm lớp trách mắng nên sợ hãi mà chia tay.Lúc đó tôi rất buồn, còn chửi mắng nội quy trường học quá nghiêm khắc, chia rẽ tình cảm của người ta, mắng thầy giáo vì coi thường tình

yêu

tuổi học trò, chửi hết cái này cái nọ, nhưng chung quy lại

không

tự trách mình.thật

ra suy cho cùng

thì

là do chính bản thân thôi,

không

dám vì tương lai mà phấn đấu,

không

biết quý trọng thời gian, cả hai thậm chí còn

không



một

câu hứa hẹn với nhau nữa!”

Nghe ông

nói

xong, tất cả mọi người đều yên lặng.

Chu Tự Hằng bỗng nhớ lại lúc cậu đứng trước toàn trường tuyên bố mình

yêu

sớm, thầy Thành

đã

đứng dưới nở

một

nụ cười với cậu.

Minh Nguyệt

không

nói

gì, chủ động nắm tay Chu Tự Hằng.



bé quay sang nhìn cậu, cậu cũng cầm chặt lấy tay



bé.

“Giáo viên chủ nhiệm

thì

cũng là con người thôi, cũng

đã

từng trải qua thời thanh xuân mà…” Thầy Thành thở dài, ánh đèn chiếu xuống mái tóc bạc của ông, mái tóc điểm màu của năm tháng.

Trong bữa tiệc liên hoan này,

đã

có rất nhiều người rơi nước mắt, ai nấy đều khóc khóc cười cười, uống đến say khướt.

Trong đám nam sinh trừ Chu Tự Hằng người

không

uống rượu ra

thì

chỉ có Bạch Dương là

không

say, tửu lượng của cậu

thật

sự

rất tốt, uống rượu như uống nước, nhưng khi nâng ly với Mạnh Bồng Bồng, cậu lại cảm thấy hơi váng đầu, mặt ửng hồng, Bạch Dương tự

nói

với mình rằng vì rượu nên mới đỏ mặt thôi,

không

phải do xấu hổ đâu.

“Muốn

nói

gì với mình à?” Mạnh Bồng Bồng yên lặng ngồi ăn

một

lúc lâu, lúc này mới đứng lên

nói.

không

có ai mời rượu



bé cả, khí chất lạnh lùng toát ra khiến cho người ta cảm thấy xa cách, tựa như

một

bức tượng đá, mà chính bản thân



bé cũng

không

biết xã giao.

Vóc dáng của Mạnh Bồng Bồng

nhỏ

bé, đứng lên còn chưa cao đến ngực Bạch Dương, mái tóc ngắn ngang tai giờ

đã

dài đến xương quai xanh, Bạch Dương luôn chú ý đến từng thay đổi dù là

nhỏ

nhất của



bé, hơn nữa còn khắc sâu trong tâm khảm.



bé nâng ly rượu lên, lộ ra

một

đoạn cổ tay

nhỏ

bé và yếu ớt, Bạch Dương nhớ lại lần cậu nhảy xuống sông phải nằm viện, Mạnh Bồng Bồng cũng như bây giờ, cổ tay trắng nõn lộ ra, cầm thìa đút cháo cho cậu.

Khi ấy





đã

nói

gì?

Mạnh Bồng Bồng

nói

– “Đợi khi nào thi xong đại học, nếu chúng mình có thể học cùng

một

thành phố, nếu lúc đó cậu vẫn còn thích mình…thì…chúng mình thử

yêu

một

lần nhé.”

Bạch Dương tự biết mình

không

thể bứt phá được như Chu Tự Hằng, nhưng

sự

nỗ lực của cậu cũng đủ giúp cậu thi đỗ vào

một

trường đại học tốt, hết thảy đều đến từ

một

câu

nói

đó của Mạnh Bồng Bồng.

Bạch Dương

không

nóng lòng đến mức bắt Mạnh Bồng Bồng thực

hiện

lời hứa ngay sau hôm nay, nhưng cậu vẫn muốn cảm ơn





một

câu, cậu nâng ly lên, chân thành

nói: “Cảm ơn cậu

đã

cho mình cơ hội được chờ đợi.”

Cho cậu

một

sự

kì vọng vào tương lai xa xôi.

“không

phải đâu.” Mạnh Bồng Bồng

không

biết uống rượu, nhưng



bé vẫn nhấp

một

ngụm, sắc mặt hồng nhuận.

Bạch Dương ngạc nhiên sửng sốt.

“Khi đó lời mình

nói

là nghiêm túc mà.” Mạnh Bồng Bồng

nói.

Bạch Dương nhìn Mạnh Bồng Bồng, lúc này mặt





đã

trở nên đỏ hồng như nước thịt kho tàu rồi.

Từ sáu giờ đến chín giờ tối, ba tiếng liên hoan này, cũng chính thức kết thúc quãng thời gian ba năm của cả lớp.

Từ nay trời nam đất bắc.

Đường ai nấy

đi.

Minh Nguyệt đứng trước cửa khách sạn nhìn các bạn học ra về, bóng đêm che lấp

đi

thân hình của mọi người, sau này có thể

sẽ

không

bao giờ được gặp lại đầy đủ cả lớp nữa rồi.Thời gian tựa như

một

cái chớp mắt, cảm giác như chỉ vừa hôm qua thôi, bọn họ mới bước vào cổng trường Nhất Trung Nam Thành, bầu trời tràn ngập sắc xanh.

Mọi thứ giống như

một

giấc mơ vậy.

Minh Nguyệt có cảm giác

không

chân

thật.

Chu Tự Hằng lấy xe đạp ra, hỏi: “đang

nghĩ gì vậy?” Cậu đưa tay cào

nhẹ

chóp mũi Minh Nguyệt.

Vì Chu Tự Hằng cúi đầu nên Minh Nguyệt rất dễ dàng ghé sát mặt vào, hôn lên môi cậu

một

cái.

một

hành động rất táo bạo trước cổng khách sạn người đến người

đi.

“đang

nghĩ đến

anh

đấy.” Minh Nguyệt đáp, nụ hôn này làm cho



bé cảm nhận được mùi sữa tươi còn lưu lại

trên

môi Chu Tự Hằng, cảm giác

không

chân

thật

bỗng chốc được vơi bớt.cô

bé thầm cảm ơn mấy năm qua, cảm ơn thời gian

đã

làm thay đổi Chu Tự Hằng, trở thành người con trai của

hiện

tại.

Thời gian

đã

giúp cậu trưởng thành.

Minh Nguyệt có

một

đôi mắt rất đẹp, đôi môi đỏ mọng căng bóng, Chu Tự Hằng

không

biết

hiện

giờ trong lòng





đang

nghĩ gì, chỉ biết nhìn



bé đến ngây người.

trên

đường trở về, cậu

nói: “anh

muốn hát cho em nghe.”

“Hát bài gì ạ?” Minh Nguyệt thuận theo

nói.

“Đều tại vầng trăng gây họa.”

“anh

thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho

anh

trong nháy mắt muốn được

đi

cùng em đến bạc đầu.anh

thừa nhận mọi sai lầm đều do lời ước hẹn,

sự

ngọt ngào như đường như mật, thốt ra làm rung động lòng người, trái tim dù sắt đá đến đâu cũng trở nên mềm yếu…”

không

có nhạc đệm, chỉ có tiếng gió thổi hòa cùng giọng hát của cậu, cứ thế truyền vào lòng Minh Nguyệt.



bé ôm chặt eo Chu Tự Hằng, đem mặt dán chặt vào lưng cậu.