Chương 48

một

tuần học trôi qua rất nhanh, các học sinh bắt đầu bước vào kì thi cuối kì.

Sáng sớm trước khi thi, trời mờ tối, cả thành phố chỉ vừa mới thức giấc.

Tối qua Minh Nguyệt thức khuya học bài nên lúc dậy hơi lề mề,



bé ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng, ngáp liên tục

không

dứt.

Minh Nguyệt lúc này rất đáng

yêu

với bộ dạng mơ màng ngái ngủ, đôi mắt ngập nước, cái mũi

nhỏ

chun lại, miệng nhếch cao lên.



bé ôm eo Chu Tự Hằng, tay đút vào túi áo cậu, đầu cứ lắc lư như câu cá.

đang

ngủ đấy hả?

Chu Tự Hằng chỉ sợ Minh Nguyệt

sẽ

không

cẩn thận mà ngã khỏi xe, liền đưa tay ra sau bóp

nhẹ

mũi

côbé.

Minh Nguyệt

không

thở được nên giật mình tỉnh lại, miệng lầm bầm: “Học đến đoạn nào rồi ta?”

Giọng



bé mềm nhũn đáng

yêu, còn hơi có giọng mũi, khuôn mặt chà chà lên lưng áo Chu Tự Hằng, cậu

không

cần quay lại nhìn cũng có thể hình dung ra dáng vẻ dễ thương của Minh Nguyệt lúc này.

Bây giờ mà vẫn còn lo học thuộc lòng nữa à?

“Đọc đến yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu rồi.” Chu Tự Hằng trêu chọc



bé, tùy ý

nói

một

câu thơ.

Tay cậu vẫn còn chưa chịu thu về, từ

trên

mũi chuyển sang má Minh Nguyệt.

Làn da



bé nhẵn nhụi, trắng trẻo hồng hào như quả đào vậy, Chu Tự Hằng cứ cấu cấu xoa xoa mãi

không

chịu buông ra.

Minh Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cứ mơ màng

nói

theo bản năng: “Yểu điệu thục nữ là bài của cấp hai, em

đã

học rồi.Bây giờ em

đang

học đến bài…đến bài…”





không

nghĩ ra được.

Chu Tự Hằng lại thích quấy rầy Minh Nguyệt, chỉ sờ thôi chưa đủ, nhân lúc

đang

đi

đến đoạn đường phẳng, cậu liền xoay người cắn

một

ngụm lên mặt



bé.



đã

cắn

một

lần rồi là lại muốn cắn thêm lần nữa.

Cậu

nói: “Hôn môi

anh

một

cái

thì

anh

sẽ

nói

cho em biết là em học đến đâu rồi.”

“Hôn

một

cái thôi,

một

cái thôi.” Cậu dừng xe lại thúc giục: “Cực kỳ có lời, mau hôn

anh

đi.”

“Đừng ầm ĩ nữa.” Minh Nguyệt tức giận

nói, nhưng cái giọng

thì

nũng nịu yếu ớt, chẳng có tí lực uy hϊếp nào, “anh

ngay cả sách ngữ văn còn

không

bao giờ mở ra đọc nữa là.”



bé lại ngáp

một

cái, duyên dáng che miệng lại.

Chu Tự Hằng hôn lên mu bàn tay Minh Nguyệt, cả người cúi sát vào





đang

ngồi sau.

“Ai bảo là

anh

không

mở sách hả?” Cậu bĩu môi

nói, “anh

có viết họ tên ở trang thứ hai mà.”

Minh Nguyệt: “…”

“Dám chê bai bạn trai em như thế, em xấu lắm.” Thấy Minh Nguyệt

không

nói

lời nào, Chu Tự Hằng lại hất cằm lẩm bẩm: “Thi xong cũng

không

cùng

anh

đón năm mới, lại

đi

cái gì mà

anh

quốc, có biết là

anh

sẽ

rất nhớ em

không.”

Dáng vẻ cậu lúc

nói

nhìn rất tủi thân, hai mắt rũ xuống.

Cậu kéo khóa áo lên mức cao nhất, cả cái cằm vùi vào trong, chỉ lộ ra

một

góc xương hàm tuyệt đẹp.

Từ góc nhìn của Minh Nguyệt, có thể thấy được quầng thâm mắt của Chu Tự Hằng, chắc là do ngủ

không

ngon giấc.

Minh Nguyệt ngủ

không

ngon là vì cuộc thi, còn Chu Tự Hằng ngủ

không

ngon…

Chỉ có thể là vì Minh Nguyệt thôi.

Minh Nguyệt có chút áy náy,



bé kéo tay áo Chu Tự Hằng: “Em biết, em cũng

sẽ

rất nhớ

anh, Chu Chu.”

Còn nhiều điều nữa nhưng





không

nói

ra.



bé chớp mắt nhìn cậu như

một

con thú

nhỏ, dáng vẻ

không

muốn rời xa, làm cho tâm trạng khó chịu của Chu Tự Hằng bỗng chốc tiêu tan.

“Vậy

thì

hôn

anh

một

cái

đi.” Cậu xấu xa ghé sát vào, miệng chu lên, mắt nhắm lại.

Minh Nguyệt mổ

một

cái

thật

nhanh lên môi cậu rồi cúi thấp đầu.

Trí nhớ

đã

được khôi phục, Minh Nguyệt

không

dám nhìn Chu Tự Hằng, buồn bực nhẩm lại bài: “Manh chi xi xi, bão bố mậu ti. Phỉ lai mậu ti, lai tức ngã mưu. Tống tử thiệp kỳ, chí vu đốn khâu. Phỉ ngã khiên kỳ, tử vô lương môi. Tương tử vô nộ, thu dĩ vi kỳ...”

(Bài Manh 1 của Khổng Tử, dịch nghĩa:

một

gã ngơ ngáo

không

biết gì, ôm tiền

đi

mua tơ. Chẳng phải đến mà mua tơ, đến là để mua tính với em việc vợ chồng. Chàng đến đưa em

đi

ngang qua sông Kỳ, đến nơi Đốn Khâu. Chẳng phải vì em lỗi hẹn, chỉ vì chàng

không

có mối mai giỏi. Em xin chàng chớ giận dữ, và xin hẹn chàng mùa thu. – Nguồn: thivien.net)


Hôm nay

đi

thi nên

không

cần mặc đồng phục, Minh Nguyệt chỉ mặc

một

cái áo khoác màu vàng nhạt, vui vẻ ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng, bắp chân

trên

đôi giày da thoắt

ẩn

thoắt

hiện.

Ven sông gió rất mát, khẽ lùa vào mái tóc dài của



bé, lưu luyến cuốn cả lên cánh tay Chu Tự Hằng.

nói

thật

thì

bài thơ này Chu Tự Hằng nghe

không

hiểu lấy

một

câu, nhưng nghe giọng đọc truyền cảm của Minh Nguyệt, cậu lại có thể ghi nhớ rất nhanh

không

bỏ sót

một

chữ.

Cậu đột ngột dừng xe lại, ôm lấy cổ Minh Nguyệt từ phía sau.

Chợ sáng vẫn chưa mở, bờ sông thấp thoáng truyền đến tiếng mái chèo,

trên

đường chỉ có vài ba người

đi

bộ, ít mà như

không.

Minh Nguyệt

không

giãy dụa, cứ để cậu ôm

một

lúc, dựa vào l*иg ngực cậu.

“Sắp đến giờ thi rồi.”

một

lúc sau, Minh Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.

“không

muốn

đi.” Chu Tự Hằng gây

sự

vô cớ, “Thi xong là em cũng

sẽ

bay

đi

anh

rồi.”

nói

xong, cậu lại thở dài than: “Mà có

không

thi

thì

em cũng bay

đi

thôi, có

một



vợ hư như vậy, về sau

không

hiểu cuộc sống

sẽ

như thế nào nữa.”

Minh Nguyệt vốn

đang

định an ủi cậu, nghe thế

thì

liền tức giận giơ quả đấm nện cho cậu hai cái.

Chu Tự Hằng cầm lấy nắm đấm

nhỏ

của



bé.

Tay Minh Nguyệt

nhỏ

nên nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, Chu Tự Hằng đưa lên môi hôn

một

cái rồi lại nắm chặt, sợ



bé bị lạnh.

Mùa đông nhưng

trên

sông vẫn có người xuống bơi, từng động tác ngụp lặn rất mạnh mẽ.

Minh Nguyệt giật mình vì nghe tiếng quạt nước, vội vàng rút tay ra.

Chu Tự Hằng nhìn dòng sông

đang

nổi lên từng đợt sóng, thở dài, đẩy xe

đi: “anh

cũng muốn học bơi.”

Cậu chợt nhớ ra là mình lớn lên ở vùng sông nước, vậy mà lại

không

biết kỹ năng bơi cơ bản.

Câu

nói

không

đầu

không

đuôi khiến Minh Nguyệt phải ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Vì sao ư?

Chu Tự Hằng cào

nhẹ

chóp mũi



bé, nhếch môi cười: “Vì muốn vượt đại dương vì em đấy, Tiểu Nguyệt Lượng ạ.”

*

Xe vừa dừng lại ở nhà gửi xe

thì

Bạch Dương

đã

cầm bánh bao thịt chạy từ xa tới, nhìn như quả bóng tròn vậy, hưng phấn hô: “Đại ca đại ca,

anh

em mình chung phòng thi đấy, lại còn ngồi bàn trước bàn sau luôn cơ!”

Cậu vừa gặm bánh bao vừa vui vẻ híp mắt lại,

nói: “Tốt quá tốt quá.”

“Được đấy Cầu Cầu.” Chu Tự Hằng thờ ơ nhíu mày, “Vậy là mày giúp

anh

hay

anh

giúp mày đây?”

“Toán và tiếng

anh…” Bạch Dương

nói

được nửa câu

thì

dừng.

Cậu liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Minh Nguyệt, cười nịnh nọt

nói: “Chị dâu, chị cho đại ca giúp em nha, xin chị đấy!”

Chu Tự Hằng

không

nói

gì, chỉ hứng thú đứng khoanh tay, huýt sáo với Minh Nguyệt.

“Tất cả nghe theo em đấy.” Chu Tự Hằng tỏ thái độ hợp tác, cười

nói.

Minh Nguyệt bị cậu nhìn chăm chú

thì

ngượng ngùng tìm cớ chuồn

đi: “Em

không

biết, hai người tự bàn bạc với nhau

đi, em tranh thủ

đi

đọc lại bài đây.”

trên

gương mặt Minh Nguyệt

không

thể che giấu

đi

cảnh xuân tươi đẹp, lại còn mặc cái áo màu vàng nên càng nổi bật hơn.

Chu Tự Hằng khoác balo lên vai, nhìn bóng lưng



bé, tâm trạng cực kỳ tốt: “Đúng là

không

biết đùa mà.”



nói

một

câu thôi mà cũng đỏ mặt rồi.

Bạch Dương cắn hai ba miếng là hết cái bánh bao, chạy theo sau Chu Tự Hằng

nói: “Đại ca, Toán và tiếng

anh, Toán và tiếng

anh…”

nói

mãi

không

được

một

câu.

Chu Tự Hằng đẩy Bạch Dương ra, ghét bỏ

nói: “Người toàn mùi bánh bao thôi, lăn ra xa

một

chút

đi.”

Bạch Dương nghe lời làm theo, chắp tay trước ngực cầu xin: “Đại ca, cuộc thi này rất quan trọng, bố em

nói

nếu em thi

không

tốt

thì

sẽ

bắt em giảm cân, mà mấy cái phương pháp kinh khủng kia…”

“Thôi

đi!” Chu Tự Hằng bất đắc dĩ

nói, “Lần này

không

phải đại ca

không

muốn giúp mày, mà

nói

thậtvới mày, đợt này

anh

tính chỉ thi được khoảng năm sáu mươi điểm thôi, mày

thật

sự

không

nên trông cậy vào

anh.”

“Tại sao lại thế ạ?” Bạch Dương nóng nảy, “Đại ca

anh

đừng nghĩ vậy chứ.”

Cậu ta xoay vòng tại chỗ, cái mặt mập đỏ lên.

“Mày biết mẹ kế

anh

chưa?” Chu Tự Hằng kéo quai cặp

nói.

“Biết ạ.” Bạch Dương đáp, tâm trạng trùng xuống.

Chu Tự Hằng

nói

tiếp: “Hai ngày nữa



ta

sẽ

vào nhà

anh, cho nên

anh

muốn tỏ thái độ cho



ta xem.”

Bạch Dương nuốt nước miếng

nói: “không

phải chứ đại ca!

anh

muốn cho



ấy

một

cước xuống ngựa à?”

“không

phải



ta làm trong ngành giáo dục sao?” Chu Tự Hằng

nói, “Mà

anh

thì

không

thích dính dáng tới giáo dục.”

Bạch Dương giơ ngón cái với cậu, lại buồn bã kêu than: “Xong rồi xong rồi, sau cuộc thi này em

sẽ

phải trải qua cuộc sống gian khổ,

một

ngày ba bữa biến thành ba ngày

một

bữa, ba mặn

một

chay biến thành ba chay

một

mặn rồi!”

Dáng vẻ cậu ta rất đáng thương,

đang

đứng giữa đường mà chỉ muốn khóc.

Đúng lúc Mạnh Bồng Bồng

đi

qua, thấy thế

thì

khẽ cười

một

tiếng.

Nụ cười của



bé thoáng qua rồi biến mất, Bạch Dương

không

thấy

rõ, lôi kéo Chu Tự Hằng

nói: “Đại ca, lớp trưởng vừa mới cười em à? Cậu ấy

đang

chê cười em sao?” Cậu ta vô cùng tuyệt vọng, “Em cảm nhận được

sự

khinh bỉ của học bá.”

Chu Tự Hằng

không

cảm thấy là Mạnh Bồng Bồng

đang

chê cười Bạch Dương, nhưng cũng

không

nóira, chỉ “Ừ”

một

tiếng.

Rất nhanh

đã

đến tám giờ rưỡi, môn thi đầu tiên bắt đầu.

Là môn Toán học.

Bạch Dương vốn còn

đang

ôm hi vọng nơi Chu Tự Hằng, nghĩ thầm chắc đại ca chỉ

nói

chơi vậy thôi, nhưng khi thấy Chu Tự Hằng làm xong hai bài

thì

đã

gục xuống bàn ngủ, Bạch Dương liền chết tâm rồi.

Lần này

đi

thi gặp phải vận cứt chó, Bạch Dương ngồi ngay bên cạnh Mạnh Bồng Bồng, nhưng cũng có ích gì đâu.

Cậu sợ Mạnh Bồng Bồng chết

đi

được.

Ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh rọi vào, trong phòng chỉ vang lên tiếng viết lách, có thể vì ánh nắng quá ấm áp, nên giám thị hơi buồn ngủ, híp mắt cúi thấp đầu.

Nghĩ đến cục trưởng Bạch và người mẹ dữ như sư tử Hà Đông, Bạch Dương liều chết hạ quyết tâm, đá ghế Chu Tự Hằng: “Đại ca, đại ca.”

“Gì đấy, phiền quá!” Chu Tự Hằng mắng, “Trong mơ

anh

sắp được hôn chị dâu mày rồi, gọi cái gì mà gọi.”

Cậu vò đầu

một

chút rồi lại ngủ tiếp.

Bạch Dương dán cả cằm lên bàn học, nhìn y chang cái bánh mì cỡ lớn.

Khổ quá

đi…

Cậu quay đầu, thấy Mạnh Bồng Bồng ngồi thẳng

trên

ghế, bài thi

đã

làm xong.

Cậu chỉ mới liếc mắt nhìn, nhưng Mạnh Bồng Bồng cũng bất ngờ quay sang nhìn lại cậu.



bé giơ tay đẩy bài thi của mình đến gần Bạch Dương.

“Cậu có nhìn



không?” Mạnh Bồng Bồng dùng khẩu hình miệng hỏi.

Bạch Dương cứng đờ bất động, hồi lâu sau mới gật đầu, cái cổ toàn thịt là thịt, chân tay luống cuống như

một

con gấu trắng lớn.

Bài làm của Mạnh Bồng Bồng được trình bày rất đẹp và sạch

sẽ,

không



một

vết tẩy xóa nào, giống như

một

tờ đáp án được in ra vậy, nét bút lại rất tinh tế.

Ánh mặt trời chiếu vào lớp học, toàn thân Mạnh Bồng Bồng nổi lên

một

tầng sáng, Bạch Dương

khôngthể phân định được đây là ánh sáng của mặt trời hay là ánh hào quang của

một

học bá nữa.

Đây là lần đầu tiên mà cậu nhìn thẳng



bạn này.

Vóc dáng Mạnh Bồng Bồng

nhỏ

nhắn, gương mặt thanh tú, mái tóc đen làm nổi bật lên

sự

hoàn mỹ của



bạn này.

Tim Bạch Dương bỗng như bị chậm

một

nhịp, nhân lúc nhìn bài thi lại lén liếc gương mặt trắng nõn của



bạn

một

cái.

Da



bé thuộc dạng trắng thuần, nhìn hơi lạnh lùng, nhưng giờ phút này, Bạch Dương lại cảm thấy mặt



bạn này nhìn như lớp vỏ bánh bao nóng hổi mới ra lò vậy.

Là món mà cậu thích ăn nhất.