Chương 45

Chu Tự Hằng chà xát hai tay vào nhau rồi đưa lên mũi ngửi, hơi có mùi khói thuốc.

Mẹ kiếp!

Tô Tri Song đứng

trên

bục

nói

chuyện, gió quá to, hiệu trưởng đứng bên cạnh bị mái tóc rối tung che kín mắt, răng run lên bần bật vì lạnh.

Vị phó cục trưởng mà hiệu trưởng giới thiệu lên

thì

còn mặc đồ ít hơn cả ông, áo vest đen và quần âu dài, đôi giày cao gót để lộ hơn nửa bàn chân.

Cho



ta lạnh chết

đi!

Nếu nhìn kĩ

thì

Tô Tri Song có

một

cặp mày rậm và đôi mắt to, tác phong đĩnh đạc, khoảng ba bốn mươi tuổi, tuy gió thổi lạnh thấu xương nhưng giọng

nói

của



vẫn

không

hề có

một

chút run rẩy, mái tóc được buộc gọn gàng ở đằng sau, là kiểu phụ nữ rất có khí chất.



cầm

một

tờ giấy lên đọc, các ngón tay trắng hồng và sạch

sẽ.

Chu Tự Hằng nhìn thấy cái tay kia

thì

tức giận cực kỳ, quay đầu định

nói

chuyện phiếm với Bạch Dương, vậy mà lại thấy Bạch Dương hiếm khi đứng nghiêm trang như bây giờ, thái độ rất kính trọng.

Trông như

một

cái cọc gỗ vậy.

“Cái người

đang

đứng

trên

kia…” Chu Tự Hằng kéo dài giọng, bĩu môi, “Dê béo, mày biết



ta à?”

Bạch Dương

không

dám dời mắt, vẫn nhìn thẳng về phía trước,

nói: “cô

ấy từng là chiến hữu của bố em.”

Cậu ta sợ run người,

nói

thêm: “một

người phụ nữ rất mạnh mẽ!”

Ồ!

Còn có cả chuyện này nữa à!

Chiến hữu của cục trưởng Bạch!

Tô Tri Song,



được đấy!

Chu Tự Hằng biết



rằng nếu muốn đánh bại quân địch

thì

phải tìm hiểu kĩ lai lịch của họ, nhưng

thậtsự

cậu

không

nhìn nổi cái dáng vẻ sợ hãi này của Bạch Dương, bất chợt đạp cho cậu ta

một

phát.



ràng tâm trạng của cậu

không

tốt,

một

vòng người đứng xung quanh cậu

không

ai dám

nói

chuyện lớn tiếng, sợ chọc giận vị đại ca này.

Bạch Dương bị đá đau, xoa xoa chỗ bắp chân qua lớp quần, đáng thương nhìn Chu Tự Hằng.

Cách hai phút, Chu Tự Hằng lại liếc mắt lên nhìn.

Ánh mắt sắc lẹm như dao găm.

“Thế sao



ta lại chuyển sang làm ở cục giáo dục?” Cậu hỏi.

“Chuyển công tác giống bố em đó.” Bạch Dương đáp, “Nghe

nói

là vì



ấy bị thương nặng,

không

thể ở lại đơn vị.”

Chu Tự Hằng rất có hứng thú, lông mày nhướn cao như ngọn núi, hai mắt sáng lên hỏi: “Bị người ta đánh trọng thương à?”

Bạch Dương suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu đáp: “Em…em

không

biết, đại ca.”

Chu Tự Hằng bực mình lườm cậu ta

một

cái.

Bản thảo của Tô Tri Song

không

dài lắm, đúng lúc này



đã

đọc xong, nhìn dưới sân

một

chút rồi gật đầu

đi

xuống.

Chu Tự Hằng nheo mắt nhìn, mỗi bước chân của



ta đều rất ổn định cân đối, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ.

Bạch Dương đánh bạo hỏi Chu Tự Hằng: “Đại ca,

anh

gặp



ấy rồi à?”

Chu Tự Hằng

không

có ý muốn giấu diếm, đáp: “Ừ, gặp rồi, ở ngay chỗ rừng cây

nhỏ.”

không

phải là…cái chỗ bọn họ đánh nhau đấy chứ?

Bạch Dương sợ hãi hỏi tiếp: “Vậy…cô

ấy có nhìn thấy em

không?”

thật

đáng sợ!

Chu Tự Hằng tức giận

nói: “không

gặp, lúc đó mày

đi

rồi.”

Lại

nói

tiếp: “Mẹ nó, già rồi mà bước

đi

như quỷ vậy, chẳng nghe thấy

một

tiếng động nào!”

Tô Tri Song vừa bước xuống bục là Chu Tự Hằng

đã

bắt đầu đánh giá, đám học sinh xung quanh nghe mà kính nể, thầm nghĩ đúng là đại ca của trường có khác, ngay cả phó cục trưởng cũng

không

sợ.

Bạch Dương trong lòng rất thoải mái,

nhẹ

vỗ ngực

nói: “May quá may quá.”

Cậu ta hình như rất hạnh phúc, còn chắp tay trước ngực cảm tạ trời đất nữa.

“Yên tâm, có thấy

thì

mày cũng

không

chết được đâu, có

anh

ở đây rồi!” Chu Tự Hằng khó chịu đưa tay nới lỏng cổ áo len.

Mẹ kiếp! Nóng muốn chết!

Sớm biết vậy

thì

đã

không

nghe lời Chu Xung mặc nhiều áo như thế rồi!

“Vâng ạ.” Bạch Dương gật đầu, vì béo quá nên nhìn như

không

có cổ vậy.

Cậu ta suy nghĩ

một

chút rồi dè dặt ghé vào hỏi: “Này đại ca,

anh

quen



ấy à?”

“Mới quen.” Chu Tự Hằng đáp, “Hiệu trưởng cũng giới thiệu rồi còn gì.”

“Phó cục trưởng cục giáo dục thành phố Nam Thành, Tô Tri Song.” Cậu

nhẹ

nhàng

nói, điệu bộ có vẻ giễu cợt.

Bạch Dương lại thấy hơi căng thẳng, cảm thấy sao hôm nay nhiều chuyện đáng sợ ập tới như vậy nhỉ.

“Vậy đại ca,



ấy là…” Là gì của

anh

vậy?

Nửa câu sau còn chưa kịp

nói

thì

Chu Tự Hằng

đã

ngẩng lên nhìn cậu ta, hời hợt đáp: “cô

ta, sau này

sẽlà mẹ của tao.”

Bạch Dương kinh hãi đưa tay che miệng mình, bịt kín cả lỗ mũi luôn, quên mất cả việc hít thở, mười mấy giây sau mới cảm thấy ngột ngạt.

Khuôn mặt bánh bao trắng trẻo của cậu ta đỏ bừng lên,

không

dám

nói

thêm

một

câu nào.

Chu Tự Hằng

không

quan tâm, cậu đút nửa bàn tay vào túi quần, để lộ vết sẹo

trên

mu bàn tay, lại cúi đầu nhìn xuống chân mình rồi đá văng

một

hòn đá.

Hòn đá văng

đi, lăn

một

đường đến đúng chân Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cúi đầu nhìn, sau đó quay về sau nháy mắt với Chu Tự Hằng.

Buổi sinh hoạt

đang

đến phần các học sinh giỏi lên phát biểu, Mạnh Bồng Bồng bị thầy chủ nhiệm gọi

đirồi, cho nên bên cạnh Minh Nguyệt

không

có ai cả, gió lùa thẳng vào người



bé.

“Hắt xì!” Minh Nguyệt bỗng nhiên hắt hơi

một

cái.



bé cảm thấy hơi xấu hổ vì có Chu Tự Hằng ở đây, liền le lưỡi

nói

xin lỗi.

Lửa giận trong lòng Chu Tự Hằng lập tức bị dập tắt, đổi lại là

một

ngọn lửa tà dâng lên.

Mẹ kiếp!

Ỷ vào cái miệng hồng rồi

đi

trêu chọc cậu, trêu xong lại

không

cho hôn, đúng là đùa bỡn lưu manh!

Sinh nhật cậu cũng

đã

qua được mười ngày rồi, Minh Nguyệt cũng chỉ hôn cậu đúng

một

hôm đấy thôi.

Ít xíu như vậy, còn chưa cảm nhận đủ mà!

Sau khi Minh Nguyệt hắt hơi, Chu Tự Hằng thấy sắc mặt của



bé trắng bệch

thì

rất đau lòng.

Cậu biết bố mẹ Minh Nguyệt rất

yêu

thương con

gái,

không

nỡ để



bé chịu lạnh, giờ mà bị cảm

thìphải làm sao bây giờ?

Các học sinh được xếp chỗ đứng giống như lễ chào cờ bình thường, đội ngũ theo thứ tự từ thấp đến cao, Chu Tự Hằng cao nên đứng cuối hàng.

Cậu rút tay

đang

đút trong túi quần ra, vỗ vào người mấy học sinh đứng trước: “Các

anh

em, nhường đường tí nào.”

Cậu vừa

nói

một

tiếng là cả đống người phía trước vội vã tránh ra, đồng loạt đứng sang

một

bên để tạo thành

một

con đường cho cậu

đi.

Chu Tự Hằng khó có khi nở nụ cười, tay phải cởϊ áσ, lên tiếng khen ngợi: “Mấy cậu được đấy.”

Lúc

nói

cặp lông mày của cậu nhướn cao, nhìn chẳng giống như

đang

khen người ta gì cả, cộng thêm vết thương đáng sợ

trên

mu bàn tay nữa, làm cho mấy cậu nam sinh được cậu khen chẳng dám ho he tiếng nào.

Vì được mở đường cho

đi

nên chỉ hai ba bước là Chu Tự Hằng

đã

đứng bên cạnh Minh Nguyệt, thế chỗ cho Mạnh Bồng Bồng, cũng làm luôn vai trò cản gió cho



bé.

Minh Nguyệt thở phào

nhẹ

nhõm.

Cậu

không

nói

chuyện,

trên

người tỏa ra hơi ấm và mùi sữa tươi thơm ngọt.

thật

ấm áp…





không

tự chủ được mà mỉm cười.

Chu Tự Hằng hơi liếc mắt nhìn, thấy

một

phần cổ trắng nõn của Minh Nguyệt lộ ra, chiếc mũ len trắng thêu

một

quả bông bị gió thổi mà khẽ lắc lư.

Cố gắng kìm chế suy nghĩ muốn trêu chọc Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng đứng ngắm dáng vẻ thỏa mãn của



bé, vui vẻ mỉm cười theo.

“Chu Tự Hằng, sao em lại đứng ở đây?!” Thầy Thành nhíu mày quát.

Chu Tự Hằng vóc dáng cao to, đứng cuối hàng cũng

đã

nổi bật lắm rồi, hôm nay còn lên

trên

đứng, lại càng giống như hạc giữa bầy gà, rêu rao càn rỡ với bộ đồ đen.

“Báo cáo…” Cậu giơ tay lên, cố tình kéo dài giọng.

Minh Nguyệt lo lắng thay cậu,

âm

thầm dùng mũi chân đá

nhẹ

vào giày cậu

một

cái.

Chu Tự Hằng mỉm cười, cũng

nhẹ

nhàng đá giày



bé, nghiêm trang

nói

láo: “Em muốn đứng gần hơn để lắng nghe

thật

kĩ những kinh nghiệm mà các bạn truyền lại, cố gắng đạt được thành tích cao trong kì thi cuối kỳ ạ.”

Thầy Thành nửa tin nửa ngờ, trong hàng ngũ

thì

vang lên những tiếng cười chế giễu.

một

học sinh hư chẳng bao giờ quan tâm đến việc học mà lại muốn nghe người ta truyền đạt kinh nghiệm ư?

Minh Nguyệt phụng phịu hờn dỗi, giơ chân đá văng hòn đá

nhỏ

ra xa.

Chu Tự Hằng mắt còn

không

thèm chớp,

nói

tiếp: “Điểm thi cuối kì ảnh hưởng trực tiếp đến số tiền trong bao lì xì của em năm nay đấy thầy.”

Giọng điệu của cậu rất thành khẩn, hai mắt lại sáng rực, thầy Thành nghe xong liền để cho cậu đứng đấy.

thật

ra

thì

thầy Thành rất thích cậu học sinh Chu Tự Hằng này, rất thông minh, từ khi vào học đến nay cậu bé này

không

hề hư hỏng như lời các học sinh đồn đại, dạo gần đây còn

không

ngủ trong lớp nữa, mặc dù tâm hồn hay treo ngược cành cây nhưng cũng chẳng làm chuyện gì ảnh hưởng đến tiết giảng.

Theo kinh nghiệm

đã

tích lũy được qua nhiều năm giảng dạy, thầy Thành biết là Chu Tự Hằng có vấn đề riêng gì đó, nhưng cụ thể

thì

không

nói

ra được.

Ngay lúc thầy chủ nhiệm xoay người

đi, Chu Tự Hằng cúi đầu cực nhanh,

nhỏ

giọng

nói

với Minh Nguyệt: “Em ngoan nào, tan học

anh

sẽ

mua trà sữa nóng cho em.”

Hơi thở của cậu phả vào tai Minh Nguyệt, trong lòng



bé chợt cảm thấy rất ngọt ngào.

Minh Nguyệt

không

lên tiếng, chỉ cúi đầu.



bé rất sợ lạnh, mùa đông phải mặc hai lớp quần và áo bông

thật

dày, nhưng bên trong bộ đồng phục học sinh

thì

lại mặc hơi ít.

Chu Tự Hằng khẽ cử động cơ thể, toàn thân bao trùm che chắn cho



bé.

một

giây sau, bàn tay trắng nõn bé

nhỏ

ẩn

sau ống tay áo đồng phục khẽ kéo vạt áo cậu, chỉ

một

cử chỉ

nhỏ

như vậy thôi cũng đủ làm tim cậu đập thình thịch như trống rồi.

“Em rất ngoan mà.”





nói.

Cho nên

anh

phải mua trà sữa nóng cho em!

Giọng

nói

nhỏ

như ruồi kêu, phụng phịu làm nũng với Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng

không

thể nhịn được, đưa tay ngắt

nhẹ

quả bông tròn

trên

mũ Minh Nguyệt.

Thứ ở

trên

người em ấy sao cũng mềm như vậy chứ!

*

Buổi sinh hoạt kết thúc, thầy Thành cũng tuyên bố tan học, cả đám học sinh lập tức vui sướиɠ chạy về nhà như ong vỡ tổ.

“Mấy cái đứa này!” Thầy Thành lắc đầu cười, sau đó cũng ra về cùng các đồng nghiệp.

Minh Nguyệt còn để sách vở ở

trên

lớp,





nói

với Chu Tự Hằng

một

tiếng rồi cùng Mạnh Bồng Bồng

đi

lên lớp thu dọn đồ đạc.

Còn lại

một

mình Chu Tự Hằng đứng im tại chỗ

không

nhúc nhích.

Tô Tri Song

đang

ngồi

trên

xe, hai người nhìn nhau, Chu Tự Hằng hời hợt nhếch môi cười châm biếm, dùng khẩu hình miệng

nói: “Con chào mẹ.”

Tô Tri Song

không

hề bận tâm, tài xế mau chóng lái xe rời khỏi trường Nhất Trung.

Được lắm!

Tô Tri Song!

Bạch Dương như

đang

được xem kịch hay, cậu ta nuốt nước miếng, thán phục

nói: “Đại ca,

anh

làm vậy…không

sợ…không

sợ sau này

sẽ

bị



ấy chỉnh à?”

“Sợ cái quái gì?!!!” Chu Tự Hằng

nói.

nói

xong lại vỗ vai Bạch Dương, cười

nói: “không

phải còn có mày đấy sao?”

“Có em

thì

sao ạ?” Bạch Dương ngập ngừng đáp.

“Tao vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, nếu sau này bà mẹ kia dám ngược đãi tao

thì

mày chỉ cần

nói

với bố mày

một

tiếng là được, để ông ấy áp giải chiến hữu của mình về đồn luôn!” Chu Tự Hằng nghiến răng, vẻ mặt có phần tàn ác, “Đến lúc đó để xem



ta còn dám làm gì

không!”

Bạch Dương nghe mà trợn tròn mắt.

Chu Tự Hằng đưa mu bàn tay chống lên môi, dựa vào lan can chờ Minh Nguyệt, hậm hừ

nói: “Hôm nay quá đen,

đi

đánh nhau lại bị



ta bắt gặp, tốt nhất là



ta đừng có mà

nói

năng linh tinh gì với người ngoài,

không

thì…Hừ!”

không

hổ danh là đại ca!

Bạch Dương xun xoe lại gần,

nói: “sẽ

không

đâu

sẽ

không

đâu! Đại ca,

anh

em mình

đi

đánh bi-a

đi!”

Chuyển chủ đề nhanh

thật, cũng may là Chu Tự Hằng chỉ hơi sững sờ

một

chút.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên lớp ở tầng

trên, thấy Minh Nguyệt

đang

ở hành lang vẫy tay với mình, miệng cười vui vẻ, hai má lúm đồng tiền tròn căng.

Đúng là tâm ý tương thông mà.

Chu Tự Hằng vừa nghĩ đến câu này

thì

liền mỉm cười vui vẻ.

Cậu đẩy mặt Bạch Dương ra, tiện đà lấy hai cái vé xem phim trong túi quần,

nói: “Hôm nay

anh

có hẹn với chị dâu mày rồi!” Cậu kiêu ngạo giương cằm lên, “Là lần hẹn hò đầu tiên đấy biết chưa? Nào có thời gian rảnh mà

đi

với mày!”

Bạch Dương giơ tay muốn lấy hai cái vé xem phim.

Chu Tự Hằng cầm chặt như bảo bối,

không

cho cậu ta đυ.ng vào, chỉ quơ quơ trước mặt cậu ta.

Ghế đôi, phim nước ngoài.

Tên phim là “Hai đứa trẻ vô tư”.

Bạch Dương chẹp miệng, cảm thấy đại ca nhà mình cũng am hiểu chuyện tình cảm ra phết!

Nhưng suy nghĩ

một

lát, cậu ta lại hỏi: “Này đại ca,

không

phải còn thiếu

một

đóa hoa hồng sao?”

Ghế đôi, phim nước ngoài, cùng

một

đóa hoa hồng đỏ, còn nội dung phim

thì

quan tâm làm cái quái gì!

Chu Tự Hằng nghe xong

thì

chỉ cười

nói: “Hoa

đang

tới rồi kìa.”

Mặt trời

đã

ngả về tây, Minh Nguyệt mỉm cười

đi

về phía cậu.

“Còn cần hoa hồng làm gì nữa chứ!” Chu Tự Hằng huýt sáo

một

cái,

nói.

Vì trong lòng cậu, Minh Nguyệt chính là

một

đóa hoa hồng rồi.