Chương 41

Mạnh Bồng Bồng chẳng qua chỉ

nói

đùa thôi, ấy thế mà

không

ngờ Minh Nguyệt lại thẳng thắn gật đầu như vậy.

Ánh đèn trong phòng học chiếu vào làm nổi bật lên làn da trắng nõn của Minh Nguyệt, vào lớp là Minh Nguyệt cởi mũ len ra ngay, hai bím tóc lỏng buông xuống hai bên tai, lúc



bé gật đầu mỉm cười, những lọn tóc

nhẹ

nhàng vung trước ngực, mi mắt

nhẹ

chớp tựa cánh hoa đào, dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

Mạnh Bồng Bồng

không

tài nào hiểu được, bố mẹ



bé đều là luật sư, đảm nhiệm chức vụ ở hai công ty luật là đối thủ của nhau, ở nhà hai người có riêng hai phòng làm việc cho mình, có cuốn “Hiến pháp Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” cũng

không

chia sẻ, ai dùng của người nấy, sách được trưng bày riêng

trên

giá sách của mình.Bọn họ rất ít khi trò chuyện với nhau, mấy việc

nhỏ

nhặt trong cuộc sống gần như

không

bao giờ để tâm đến, người này đưa ra quan điểm

thì

người kia chắc chắn

sẽ

bác bỏ, chuyện ở công ty

thì

lại càng

không

phải chủ đề để họ bàn luận, tài liệu về các vụ án tuyệt đối

không

để lộ cho đối phương biết.đã

rất nhiều lần hai người họ cùng đứng chung

một

tòa án, biện hộ cho thân chủ của mình, tất nhiên

sẽ

có người thắng người thua.

Bố mẹ



bé tựa như hai người xa lạ vậy, nếu bọn họ

không

chung phòng chung giường

thì

Mạnh Bồng Bồng thậm chí còn cho rằng bố mẹ mình sắp ly hôn rồi.Mỗi tối từ bảy giờ đến bảy rưỡi là giờ thời

sự,

một

nhà ba người mới cùng nhau ngồi

trên

ghế salon, quan điểm của hai vợ chồng mà tương đồng là Mạnh Bồng Bồng

sẽ

lại được bố mẹ dạy cho rất nhiều vấn đề cao sang.

Lớn lên trong

một

gia đình như vậy, cho nên hai chữ “Tình

yêu” gần như chưa từng xuất

hiện

trong cuộc đời



bé.

Mạnh Bồng Bồng lớn hơn Minh Nguyệt khoảng

một

tuổi rưỡi, chỉ

nhỏ

hơn Chu Tự Hằng vài tháng thôi, mỗi ngày chuyện mà



bé nghĩ đến nhiều nhất chính là

không

biết sau khi về nhà có thấy bố mẹ mình

đang

soạn đơn ly hôn hay

không, cuộc thi thành phố tháng sau phải chuẩn bị thế nào, mình có thể giữ vững thành tích

không, rồi

thì

học thuộc từ mới tiếng

anh, làm bài tập toán…

Bên cạnh Minh Nguyệt lại

đang

bắt đầu đọc thuộc thơ cổ, bài thơ tên là “Quan Sư” – Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”

Cứ đọc xong

một

câu là Minh Nguyệt lại cười

một

cái, nhưng sợ bị nhìn thấy nên cầm sách che kín mặt, lông mi

không

ngừng run lên.

Mạnh Bồng Bồng nghe mà ngây người,

không

cẩn thận làm rung tay cầm bút, gạch

một

đường kẻ dài

trên

trang giấy.

“Trời ạ…” Mạnh Bồng Bồng rất

yêu

quý sách vở,

không

bao giờ phạm sai lầm như vậy. Minh Nguyệt quay sang hỏi thăm: “Làm sao thế?”

Mạnh Bồng Bồng thu quyển sách lại, là sách lớp 12, bên

trên



một

nét chữ cứng cáp viết tên

một

học sinh nam.cô

bé giữ bình tĩnh lắc đầu: “khôngcó gì.”

Toán lớp 11

đã

đủ làm cho Minh Nguyệt nhức đầu, cố gắng lắm mới giữ vững được thành tích trung bình, thế mà Mạnh Bồng Bồng

đã

học trước chương trình lớp 12 rồi, đúng là

sự

khác nhau



rệt giữa học sinh giỏi và người thường.

“Có phải là cái

anh

đá bóng cho cậu

không?” Minh Nguyệt tò mò hỏi,



bé nhớ cái tên này, người đó chính là người

đã

từng đá bóng trúng ngực mình, hôm ấy đau đớn vô cùng, Chu Tự Hằng còn tức giận đến mức suýt nữa

thì

gọi người vây đánh

anh

ta rồi.

Nhưng cậu ta là hàng xóm của nhà Mạnh Bồng Bồng, đá quả bóng

đi

cũng chỉ vì muốn chào hỏi cậu ấy

một

tiếng thôi, Minh Nguyệt phải năn nỉ Chu Tự Hằng mãi

thì

cậu mới chịu từ bỏ ý định trả thù.Người kia học

trên

bọn họ hai khóa, lúc này

đang

bước vào thời kì học hành áp lực của năm cuối cấp, Minh Nguyệt thường nhìn thấy tên

anh

ta ở vị trí đứng đầu

trên

bảng vàng danh dự.

Mạnh Bồng Bồng giấu mặt vào trong cổ áo học sinh rộng rãi, “Ừ”

một

tiếng rồi

nói

thêm: “anh

ấy học cũng nhiều rồi, có mấy quyển sách

không

cần dùng nữa nên cho mình.”

nói

xong,



bé tự biết mình hơi nhiều lời, lại cầm sách học từ mới.Mạnh Bồng Bồng lúc học thuộc lòng

không

hề phát ra tiếng, vì



bé dùng cái đầu để ghi nhớ.

Minh Nguyệt liếc nhìn Mạnh Bồng Bồng thêm

một

chút rồi lại tiếp tục đọc sách.

không

biết có phải do ảo giác hay

không

mà Minh Nguyệt thấy gương mặt thanh tú của Mạnh Bồng Bồng hơi hồng lên, phá vỡ

sự

nghiêm túc thường thấy của



nàng.

Trong lớp toàn là tiếng lật sách xoẹt xoẹt, nhưng ở dãy bàn cuối

thì

lại

không



một

tí tinh thần học tập nào cả.

Bạch Dương vẫn

đang

lo lắng vì chuyện hồi sáng, cái mặt béo núc ních nhăn nhó như mướp đắng,

trên

mặt có cặp lông mày là nhìn



nét nhất.Cậu ta sợ nhất Mạnh Bồng Bồng, cảm giác như có thể đặt



bạn này lên bàn thờ mà cúng luôn được.

Cậu ta

không

thể làm gì khác hơn là vừa ăn vặt vừa tự an ủi mình: “Mạnh Bồng Bồng tựa như thần tiên, chắc

không

thèm so đo với em mấy chuyện vặt vãnh đâu nhỉ.”

Chu Tự Hằng chê cười,

nói

đùa: “Dê béo, mày sợ Mạnh Bồng Bồng như vậy, ví dụ mà sau này cậu ta có trở thành vợ mày

thì

chắc là ngày nào mày cũng phải quỳ ván giặt đồ nhỉ?” Cậu càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Quỳ ván giặt đồ…

Bạch Dương giật bắn người, từng thớ thịt

trên

người cũng rung theo, nghĩ cũng

không

dám nghĩ: “không

được…không

được!” Cậu ta lắc đầu điên cuồng.

Thấy cậu ta bị dọa sợ như vậy, Chu Tự Hằng cũng

không

trêu nữa, cậu lấy

một

chai sữa trong túi ra, mắt vẫn nhìn Minh Nguyệt chăm chú, ngắm mãi cũng

không

thấy chán.

Bạch Dương theo tầm mắt của Chu Tự Hằng nhìn Minh Nguyệt, cả lớp đều mặc đồng phục, nhưng Bạch Dương thấy chỉ có Minh Nguyệt và Mạnh Bồng Bồng là nhìn có vẻ dịu dàng thướt tha nhất.

Cậu ta lại liếc nhìn đại ca,

không

khỏi cảm thấy đại ca nhà mình và Minh Nguyệt cực kỳ xứng đôi, trong phòng học như có

một

dải ánh sáng màu xanh đậm,

nhẹ

nhàng kết nối hai người lại với nhau.

Trời sinh

một

cặp.

Tự nhiên Bạch Dương nghĩ đến câu này, cực kỳ phấn khích chia sẻ với Chu Tự Hằng: “Đại ca, em cảm thấy

anh

và chị dâu đúng là trời sinh

một

cặp.”

nói

xong cậu ta còn rất chân thành nháy mắt

một

cái.

Chu Tự Hằng nghe Bạch Dương lấy lòng, cậu uống cạn chai sữa, vỗ tay ra tiếng: “Mày tinh mắt đấy!” Cậu kiêu căng cực kỳ, quay đầu sang

nói

với Bạch Dương: “anh

cũng thấy thế.”

Tâm trạng vui vẻ được giữ nguyên đến tận chiều, cả

một

ngày Chu Tự Hằng

không

hề gây chuyện, thậm chí trong giờ còn nghiêm túc giơ tay trả lời câu hỏi của giáo viên tiếng

anh, điều này khiến cho giáo viên lo sợ bất an, thầm nghĩ

không

biết hôm nay lên lớp mình có làm gì đắc tội tiểu ma vương kia hay

không.

Ánh mặt trời bên ngoài kia cũng ấm áp tựa như lòng của Chu Tự Hằng lúc này vậy, đến giờ tan học, sắc trời

đã

hơi tối, tuyết đọng

trên

đường

đã

tan hết.

Chu Tự Hằng

đã

cố đạp xe rất chậm rồi, nhưng đường

đi

có hạn,

không

bao lâu

đã

về đến nhà.

Cậu

không

nỡ xa Minh Nguyệt, liền kéo



bé lại

nói

chuyện, tay còn giữ

không

cho





đi.

Minh Nguyệt cũng

không

nỡ xa cậu, con

gái

mới biết

yêu

nên lúc ở cạnh nhau, ngay cả

không

khí cũng trở nên ngọt ngào chứ đừng

nói

là được nghe người mình thương

nói

chuyện,

thật

sự

là ngọt đến tận tâm can.

“Dê béo

nói

chúng mình là trời sinh

một

cặp đấy.” Chu Tự Hằng cầm hai tay Minh Nguyệt nhét vào túi áo mình, cúi đầu dịu dàng

nói.

Trời lạnh nên lúc

nói

chuyện có hơi phả ra ngoài, dù bay

đi

rất nhanh, nhưng nhiệt độ

thì

vẫn còn ở lại

trên

trán Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cũng đồng ý,



bé ngửa đầu

nói: “Bạch Dương

nói

đúng lắm, ngày mai em

sẽ

đưa cho cậu ấy mấy cái bánh bao thịt.”

“Cậu ta

nói

cũng

không

hẳn là đúng.” Chu Tự Hằng mất hứng, ôm Minh Nguyệt cọ cọ.

“Vậy thế nào mới đúng.” Minh Nguyệt cù thắt lưng Chu Tự Hằng, khiến cậu

không

nhịn được cười.

Cười xong, cậu đưa hai tay ôm mặt Minh Nguyệt,

nói: “Chúng mình là thanh mai trúc mã, trời sinh

một

cặp.”

không

thể có

một

đôi nào thích hợp hơn cậu và Minh Nguyệt nữa, Chu Tự Hằng nghĩ, hai người họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau

đi

học, từng giai đoạn của cuộc sống đều có bóng dáng của nhau, từ từ thẩm thấu,

không

thể chia lìa.

Sau khi chân thành

nói

xong, ánh mắt cậu bỗng trở nên rất thâm tình.

Minh Nguyệt nhân lúc cậu cúi đầu, liền vòng hai tay ôm cổ cậu, hôn lên mi mắt cậu

một

cái.

“Nơi này cũng muốn được hôn.” Chu Tự Hằng sửng sốt

một

lát rồi

nói, tay ôm chặt hông Minh Nguyệt

không

buông, môi chu ra, dáng vẻ lưu manh tiến sát vào.

Cậu chỉ đùa vậy thôi,

không

có ý muốn hôn

thật, nhưng trong lòng

thì

vẫn thầm chờ mong.

Minh Nguyệt đẩy cậu ra

nói: “không!” Sau đó sửa sang lại quần áo và mũ rồi chạy vào nhà.



bé còn che miệng chạy

đi

nữa chứ, như thể giấu đầu lòi đuôi vậy, Chu Tự Hằng dựa vào xe đạp cười, tay sờ lên môi mình.

Môi của Minh Nguyệt có phần đầy đặn hơn môi cậu, nếu mà hôn

thì…

Chắc là mềm lắm đây…

Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Chu Tự Hằng

đã

không

bình tĩnh nổi, cậu ngẩng đầu nhìn vào nhà Minh Nguyệt, chợt thấy rèm cửa trong chốc lát

đã

bị kéo kín lại.

“Minh đại hiệp, bảo

anh

ra ngoài xem Tiểu Nguyệt Lượng

đã

về chưa, thế nào mà

anh

lại chạy vào phòng con vậy?” Giang Song Lý hơi giận

nói.

Minh Đại Xuyên nắm chặt rèm cửa phòng con

gái, yên lặng hồi lâu,

không

nói

lời nào mà

đi

xuống lầu.

“Bố.” Minh Nguyệt vào nhà, còn chưa để cặp sách xuống

đã

gọi bố, nũng nịu chạy đến ôm tay Minh Đại Xuyên.

Trong lòng Minh Đại Xuyên

đang

cuộn trào sóng dữ, nhưng ngoài mặt

thì

vẫn tỏ ra dịu dàng: “Hôm nay có lạnh

không

con? Sau này vẫn nên để bố đưa con

đi

học

đi, đừng làm phiền Tiểu Hằng nhà người ta nữa.”

Minh Nguyệt nhìn Minh Đại Xuyên,

đang

không

biết trả lời thế nào

thì

Giang Song Lý

đã

gọi hai bố con ra ăn cơm.



làm

một

bàn thức ăn ngon, như bình thường

thì

Minh Đại Xuyên chắc chắn

sẽ

khen ngợi

một

phen, nhưng hôm nay

hắn

lại mang cả sách lên bàn cơm, cố ý để cái bìa lộ ra – “Kiếm thuật tam thiếu gia”.

“Nhìn bố con

đi, ăn

một

bữa cơm cũng phải mang tiểu thuyết võ hiệp theo, đúng là tẩu hỏa nhập ma.” Giang Song Lý

nói

với con

gái.

“Hừ!” Minh Đại Xuyên lật

một

trang, thản nhiên

nói: “Em

không

hiểu đâu, trong sách là cả

một

kho kiến thức đấy.”

hắn

nhìn con

gái, “Trong truyện này ấy à, có hai nhân vật là Tam thiếu gia và Mộ Dung Thu Địch, họ là thanh mãi trúc mã nhiều năm rồi, thế mà sau này Tam thiếu gia bội tình bạc nghĩa,

nói

bỏ là bỏ, để lại Mộ Dung Thu Địch khi ấy còn

đang

mang thai.”

Minh Đại Xuyên thờ ơ

nói

tiếp: “Thanh mai trúc mã cũng

không

đáng tin cho lắm, ở với nhau lâu quá

sẽ

dễ chán.”

một

cuốn tiểu thuyết cổ rất hay lại bị

hắn

xuyên tạc thành như vậy, Minh Nguyệt rụt cổ lại, có tật giật mình,

một

câu

nói

của Minh Đại Xuyên khiến

côbé cảm thấy như bố

đang

ngấm ngầm hại người vậy.

Minh Nguyệt để đũa xuống, cố tỏ ra bình thản,

nhỏ

giọng rụt rè

nói: “Cũng

không

phải đâu bố, Dương Quá với Tiểu Long Nữ cũng ở bên nhau rất nhiều năm và sau này cũng

không

chia tay mà.”



bé lại quay sang nhìn Giang Song Lý, “Mẹ, mẹ

nói

xem có đúng

không?”

Giang Song Lý tất nhiên là đồng ý với con

gái,



gắp rau cho Minh Đại Xuyên,

nói: “Ăn cơm cũng

không

ngăn được cái miệng của

anh

nữa.”

Minh Đại Xuyên ghét nhất là ăn rau,

hắn

hơi mất hứng lầm bầm: “Mấy thằng đào hoa vô tình như thế tốt nhất nên bị đẩy xuống hố sinh tử, cho nó nếm thử tư vị khi bị vong ân bội nghĩa.”

Minh Nguyệt thầm cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng

không

nói

thêm câu nào nữa.

Chu Tự Hằng nằm

trên

ghế salon, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, ngước mắt nhìn

thì

không

thấy Chu Xung về, liền gãi mũi chửi: “Con mẹ nó đứa nào

đang

nhắc đến ông đấy!”