Chương 36

Đêm nay Chu Tự Hằng ngủ rất sớm, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Những giấc mơ đều có màu sắc riêng của nó, có khi

thì

trắng như tuyết, những bông tuyết bay lả tả trong đêm rồi tản

đi

trong thời khắc mặt trời mọc,

không

lưu lại chút kí ức nào trong đầu; cũng có lúc lại đỏ rực như lửa,

hiện

lên từng đợt trong cơn mơ; lại có khi đen như mực, là vực sâu yên lặng tăm tối, cảnh tượng sợ hãi khiến người ta điên cuồng muốn thoát ra.

Còn giấc mơ này của Chu Tự Hằng

thì

hoàn toàn chìm trong màu hồng, dịu dàng êm ái như hoa mùa xuân, khiến cho cậu thần hồn điên đảo.

Đây là lần đầu tiên cậu mơ như vậy.

một

giấc mơ đẹp.

Đẹp đến mức dù

đang

ngủ cậu cũng đỏ bừng mặt, hơn nữa còn bật cười.

Minh Nguyệt mặc

một

cái áo sơ mi đen

đi

vào trong giấc mơ của Chu Tự Hằng, mà cái áo đó chính là áo của cậu, chiều hôm nay

đã

được buộc quanh hông Minh Nguyệt.

Cái áo này quá rộng so với người Minh Nguyệt, dài đến bắp đùi, nhìn như

một

chiếc váy ngắn vậy.

Trong mơ Minh Nguyệt hơi

không

ngoan,



bé mặc cái áo

một

cách lỏng lẻo, cổ áo trễ xuống để lộ

một

bên vai,



bé có

một

cặp xương quai xanh rất đẹp, vòng eo và cánh tay cũng mảnh khảnh cân đối.

Chu Tự Hằng có rất nhiều áo đen, xếp đầy

một

cái tủ, mà cậu thường xuyên mặc nhưng cũng

không

cảm thấy đẹp lắm, nhưng Minh Nguyệt mặc vào

thì

lại như thể muốn cướp mất hồn phách của cậu

đi

vậy.

Chu Tự Hằng toàn thân nóng ran, Minh Nguyệt lại còn nhìn cậu cười nữa, lộ ra hai má lúm đồng tiền, đôi môi đỏ mọng cong lên, từng bước

đi

về phía cậu.Lúc này cậu mới chú ý là Minh Nguyệt

không

đi

tất, chân hơi nhón lên, uyển chuyển như

đang

múa.

Cậu muốn lên tiếng bảo Minh Nguyệt đừng tiến lên nữa, nhưng há miệng mãi mà

không

thể

nói

được câu nào, ngược lại còn tiến đến gần Minh Nguyệt hơn.

Minh Nguyệt dừng bước đứng trước mặt cậu, hai mắt chớp chớp, cắn ngón tay, đáng thương gọi: “anh

Chu Chu.”

Đúng là muốn chết mà!

Sợi dây cung trong đầu cậu hoàn toàn bị cắt đứt, dứt khoát muốn phóng túng bản thân, tay sờ lên cúc áo sơ mi của Minh Nguyệt, bắt đầu cởi từng cúc từng cúc

một…

Lúc mặc cái áo này Chu Tự Hằng đâu có thấy khó cởi vậy đâu, nhưng Tiểu Nguyệt Lượng mặc

thì

lại khiến cậu run hết cả tay mới cởi được,

sự

hưng phấn kí©h thí©ɧ toàn bộ tâm trí.

Mái tóc dài của



bé xõa ra, phần đuôi hơi xoăn, nhìn rất hợp với gương mặt xinh đẹp.

“anh

Chu Chu.”



bé lại gọi lần nữa, lúc này Chu Tự Hằng

đã

cởi được hai cái cúc áo, thân thể của người thiếu nữa cũng dần được lộ ra.





không

mặc áσ ɭóŧ, hình như mới vừa tắm rửa,

trên

người còn tỏa ra mùi thơm ngát, tràn ngập trong

không

gian

nhỏ

bé này.

Đúng như Chu Tự Hằng nghĩ, trước ngực



bé là hai quả đào

nhỏ

trắng như tuyết, bên

trên

còn đính hai trái

anh

đào màu hồng nữa.

Chu Tự Hằng ngây cả người.

Minh Nguyệt kiễng chân ôm lấy cậu, trước tiên là hôn lên má trái cậu

một

cái, sau đó lại chuyển sang bên phải, cuối cùng là hôn lên môi.

Khi môi chạm môi, Chu Tự Hằng có thể cảm nhận được vị hơi ngọt, là vị sữa tươi mà cậu thích uống nhất.

Bên ngoài trời vẫn

đang

mưa, trong giấc mơ của cậu cũng vậy, tình triều bắt đầu nổi lên

một

cách mãnh liệt tựa như giông bão.

Chiếc sơ mi đen của cậu tuột xuống tận hông Minh Nguyệt,



bé dán sát vào, hai quả đào

nhỏ

mềm nhũn dính chặt lên ngực cậu.



bé rất

nhẹ,

nhẹ

tựa lông hồng, nhưng cũng rất nặng, tựa như cả thế giới của Chu Tự Hằng vậy.

Lúc tỉnh lại, Chu Tự Hằng phát

hiện

đệm

đã

ướt sũng.

Cậu vừa mới mộng xuân!

Nghĩ xong Chu Tự Hằng liền co quắp nằm vật ra giường, đá văng chăn ra, hai tay bụm mặt chà xát.

Đây là chuyện mà cậu con trai mới lớn nào cũng gặp phải, nhưng Chu Tự Hằng vẫn rất xấu hổ, cậu lục ngăn kéo đầu giường lấy chai sữa tươi rồi

đi

ra ngoài.

Vị sữa tươi giống hệt như trong mơ, Chu Tự Hằng

không

khỏi nắm lấy tóc mình, tủm tỉm cười.

“Tiểu Nguyệt Lượng.” Cậu

không

kìm lòng được mà gọi, đáp lại cậu là cơn mưa phùn vào sáng sớm.

Rốt cuộc

thì

Chu Tự Hằng vẫn là

một

thanh niên mặt dày,

một

lúc sau

đã

vui vẻ huýt sáo trong phòng, nhảy nhót hết chỗ này sang chỗ khác, thậm chí còn mở tờ giấy nhớ ra xem lại, trong đầu

không

ngừng

hiện

ra hình ảnh cái váy trắng dính máu của Minh Nguyệt và cái áo sơ mi đen của mình.

Lớn lên bên nhau từ bé, cuối cùng cả hai đều

đã

trưởng thành rồi.

Ý thức được điều này, Chu Tự Hằng rất vui vẻ mà hát đôi ba câu.

“anh

thừa nhận lỗi là ở ánh trăng,

Ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng,

Khiến cho

anh

trong nháy mắt muốn được

đi

cùng em đến bạc đầu…”

Trời

đã

sáng, mây mù che lấp ánh mặt trời, Chu Tự Hằng rời giường, ôm chăn đệm và đồ ngủ ra ngoài rồi ném vào máy giặt.

Cậu

không

chờ



giúp việc đến mà tự mình đổ bột giặt vào, bật nút khởi động, đứng bên cạnh máy giặt chờ, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Chu Xung cũng dậy sớm,

sự

nghiệp của

hắn

đang

phát triển rất thuận lợi, trở thành

một

nhân vật có tiếng trong giới, hơn nữa còn

đang

có dự định lấn sang những lĩnh vực khác.Cho nên

hắn

không

có nổi

một

phút thảnh thơi, ngày nào văn kiện cũng chất đống như núi, bao nhiêu giấy tờ cần xin chữ kí của

hắn, bao nhiêu đề án chiến lược cần

hắn

gật đầu đồng ý.

Chu Xung cầm

một

tách cà phê, men theo tiếng con trai mà tìm tới: “Con trai, bố muốn…” Đoạn sau còn chưa

nói

được vì quá kinh ngạc,

hắn

hỏi: “Con

đang

giặt quần áo đấy à?”

Con trai

hắn

hắn

hiểu



nhất, ở nhà giống như ông tướng vậy, chuyện giặt quần áo

không

bao giờ Chu Tự Hằng dính tay vào, thế mà hôm nay lại rảnh rang đứng cạnh cái máy giặt

đang

hoạt động, khiến Chu Xung nhìn thấy mà suýt làm đổ ly cà phê trong tay.

“Giặt ga giường.” Chu Tự Hằng

không

có ý giấu diếm, cậu vò đầu bứt tai, mặt hơi hồng.

Ga giường…

Chu Xung nhẩm lại hai chữ này, sau đó lại nhìn con trai

đang

nhăn nhó, lập tức hiểu ra ngay: “Ồ, ga giường à…”

hắn

nói

rất to, cảm xúc có phần kích động, giọng Đông Bắc

đã

lâu năm

không

nói

tự nhiên lại bật ra, tiếp theo đó là

một

trận cười vang, l*иg ngực run lên, cà phê trong ly cũng sánh hết ra ngoài.

Ở thương trường chém gϊếŧ

đã

nhiều năm, Chu Xung

đã

luyện ra được công phu

không

biểu lộ hết hỉ nộ ái ố ra bên ngoài, nhưng ở trước mặt con trai,

hắn

lại

không

thể kìm chế được mà cười to.

Chu Tự Hằng lườm bố

một

cái, hờ hững đút tay vào túi quần, đứng dựa lưng vào tường.

Chu Xung nhìn con trai chăm chú, Chu Tự Hằng có khuôn mặt rất giống

hắn, nhưng có phần đẹp hơn, trong

một

đêm dường như lại nảy nở thêm

mộtchút, lộ ra nét cương nghị của đàn ông, đám lông tơ

trên

mép cũng nhìn



hơn rồi.

hắn

vừa mới trải qua giai đoạn trưởng thành của con trai,

thật

sự

rất vui sướиɠ, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn

nói, nhưng

hắn

không

muốn quấy rầy giây phút hân hoan này của con trai, cho nên lại

âm

thầm chôn dấu dưới đáy lòng.

“Này, hôm qua bố nhìn thấy áo sơ mi của con phơi

trên

ban công nhà họ Minh đấy.” Chu Xung nháy mắt với con trai, “Có phải Tiểu Nguyệt Lượng

đã…”

“đã

cái gì mà

đã!” Động đến Tiểu Nguyệt Lượng là Chu Tự Hằng

sẽ

không

dễ dàng bỏ qua, cậu dậm chân

nói: “Em ý là con

gái

mà, cũng phải trưởng thành thôi.Còn nữa, bố đừng có cười Tiểu Nguyệt Lượng giống như vừa nãy bố cười con, em ý

sẽ

xấu hổ.”

“Biết rồi, thưa thủ trưởng.” Chu Xung nhíu mày, ghen tỵ

nói: “Tiểu tô tông của tôi, có vợ quên cha…”

Câu này Chu Xung

đã

nói

rất nhiều lần rồi, Chu Tự Hằng

đã

sớm chẳng bận tâm, cậu chuyển chủ đề: “Vừa nãy bố định

nói

gì với con vậy?”

Chu Xung thu lại nụ cười, làm như

không

có chuyện gì mà uống

một

ngụm cà phê, xua tay đáp: “không

có gì.”

nói

xong,

hắn

lại quay

đi

chỗ khác như

đang

muốn trốn tránh điều gì.

Chu Tự Hằng nhìn theo bóng lưng bố, nhíu mày

một

lúc lâu mới thôi.

*

Khác với

sự

thản nhiên đối mặt với

một

đêm kiều diễm của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt lại vẫn mãi xấu hổ vì lần đầu có kinh

đã

bị Chu Tự Hằng nhìn thấy.

Con

gái

hay xấu hổ, cái áo sơ mi của Chu Tự Hằng

đã

được Minh Nguyệt tự tay giặt rồi phơi khô, nhưng





không

dám đem trả cho Chu Tự Hằng, còn cứ lo lắng

không

biết lúc Chu Tự Hằng cõng mình về, tay và lưng có bị dính máu hay

không.





không

dám nghĩ nhiều, quả

thật

rất xấu hổ.

Giang Song Lý rất vui khi con

gái

đã

lớn,



dạy cho con rất nhiều điều phải chú ý trong những ngày này, Minh Đại Xuyên

thì

lại nghiêm khắc hơn, dặn



bé phải biết bảo vệ mình.

Minh Nguyệt

không

dám

nói

cho bố mẹ biết là hôm đó Chu Tự Hằng cõng mình về, lúc nhìn thấy



bé quấn cái áo sơ mi quanh hông là Minh Đại Xuyên

đã

rất giận rồi, hai ba hôm sau cứ hậm hực cau có với Chu Tự Hằng.

Minh Đại Xuyên gian khổ luyện

một

chiêu võ thuật,

nói

là dùng để dạy dỗ Chu Tự Hằng, lại

nói

cái gì mà dùng chiêu Lục Mạch Thần Kiếm để

một

đao đâm Chu Tự Hằng, còn phải gieo Chu Tự Hằng xuống hố sinh tử, để cậu sống

không

bằng chết. (Bố vợ quá ác

))

Nhưng mà

nói

qua

nói

lại

thì

hắn

cũng là trưởng bối, tính tình lại nghiêm túc quy củ, cho nên

không

có làm gì Chu Tự Hằng cả, nhưng Chu Tự Hằng

thìlại ngày càng thể

hiện

sự

cung kính với Minh Đại Xuyên, đến cả Chu Xung cũng phải

nói: “Thằng nhóc này nó hiếu kính với cậu còn hơn cả bố nó nữa.”

Bởi vì câu

nói

này mà Minh Đại Xuyên

không

thể nào mà cười nổi.

Minh Nguyệt sợ bố giận nên

không

dám mang cái áo

đi

trả Chu Tự Hằng, đành gấp gọn lại rồi cất trong tủ quần áo.

Gói băng vệ sinh Chu Tự Hằng mua, Minh Nguyệt chỉ dùng

một

miếng, chỗ còn lại

đã

bị cất kĩ trong ngăn kéo, gói băng này

không

giống với những gói khác, nó làm cho



bé vừa nhìn thấy

đã

đỏ mặt, nghĩ đến cảnh tượng hai người che ô

đi

về nhà trong cơn mưa.

Mỗi bước chân của Chu Tự Hằng hôm ấy, tựa như

đang

đi

qua tim của Minh Nguyệt vậy.



bé vô cùng xinh đẹp, thường xuyên nhận được rất nhiều thư tình của các bạn học nam, nhưng lần nào



bé cũng trả lại hết.

Còn Chu Tự Hằng

thì

khác, mỗi

một

câu

nói

của cậu đều

đã

in sâu vào trong tâm trí của Minh Nguyệt,



bé cảm thấy nó còn lãng mạn hơn tất cả những bức thư tình kia nữa.

Trước khi tháng tám đến,



bé cuối cùng cũng

đã

trả cái áo lại cho Chu Tự Hằng, vì để trong tủ quần áo lâu rồi nên còn ám mùi thơm.

Chu Tự Hằng rất vô lại đứng hít hà cái áo, huýt sáo với



bé rồi

nói: “Thơm quá.”

Minh Nguyệt vô cùng kiên định mà nghĩ, mình

đã

thích cậu con trai này mất rồi.

*

Thời tiết nóng nực vào mùa hè năm nay ở Nam Thành quả

thật

là quá sức chịu đựng của Chu Tự Hằng.

Cậu suốt ngày mặc áo sơ mi đen,

đi

qua

đi

lại trước mặt Minh Nguyệt, áo đen

thì

lại càng hút nhiệt, chẳng khác nào

đang

tự làm khổ mình, nhưng cậu mặc kệ, vì áo sơ mi đen có

một

ý nghĩa rất đặc biệt với cậu, nó là

sự

liên kết với những giấc mơ đẹp.

Minh Nguyệt

sẽ

lau mồ hôi cho cậu mỗi khi cậu quá nóng, còn hay lén hôn

một

cái lên mặt cậu nữa.

“Sao lại hôn

anh?” Chu Tự Hằng trong lòng sướиɠ lắm nhưng vẫn giả bộ hờn dỗi

nói.

Minh Nguyệt chỉ cười

không

đáp, lộ ra hai má lúm đồng tiền, đôi mắt hoa đào chớp chớp.

Trường cấp ba Nhất Trung khai giảng vào tháng chín, Minh Nguyệt rất may mắn khi lại được học cùng lớp với Mạnh Bồng Bồng, Chu Tự Hằng và Bạch Dương

thì

rất tự giác

đi

xuống ngồi vào bàn cuối cùng.

Minh Nguyệt vì rất xinh đẹp nên vừa vào học

đã

nhận được vô số những bức thư tình.

Chu Tự Hằng lôi tên đội trưởng đội bóng rổ vào lùm cây đánh cho

một

trận, cảm thấy chưa đủ, lại tìm đến quán bar luyện tập bài “Đều tại vầng trăng gây họa”, chuẩn bị lên kế hoạch tỏ tình Minh Nguyệt.

“Trực tiếp

nói

với





một

câu là được rồi, còn chuyện chú Minh

thì

cứ để bố giải quyết.” Lúc thấy con trai luyện tập ở nhà, Chu Xung vì

không

chịu được tiếng ồn nên

đã

hào sảng vỗ ngực

nói.

Chu Tự Hằng ôm đàn ghi ta lườm bố

một

cái, đẩy Chu Xung ra: “Bố

thì

biết cái gì!”

Dù gì

thì

cậu cũng là

một

tay chơi ở cái đất Nam Thành này, chuyện tỏ tình sao có thể tùy tiện qua loa được?

Cậu luyện tập suốt mấy tháng trời, chai hết cả tay, Nam Thành cũng

đã

vào đông.

Dòng nước lạnh bao phủ hai bên bờ sông Tần Hoài, mặt hồ kết thành

một

tầng băng, những chiếc thuyền hoa cũng vì thế mà mất

đi

chỗ để hoạt động.

Vì thời tiết quá lạnh nên Chu Tự Hằng

không

được đưa đón Minh Nguyệt nữa, đành phải giao lại việc này cho Minh Đại Xuyên.

Cậu quyết định chiều nay

sẽ

không

đi

học mà ở nhà luyện ghi ta, vì tâm trí hoàn toàn đặt

trên

dây đàn mà thoáng chốc trời

đã

tối.

Chu Xung toàn thân lạnh cóng trở về nhà, dường như

hắn

rất mệt mỏi, ngón tay kẹp

một

điếu thuốc, làn khói lượn lờ che mất tầm mắt

hắn.

Chu Tự Hằng bĩu môi, rót cho bố

một

tách trà nóng: “Bố uống

đi

này.”

nói

xong cậu lại tiếp tục luyện tập, Chu Xung vừa cầm tách trà vừa nhìn con trai, hồi lâu

không

nói

câu gì.

“Sao bố

không

uống?” Chu Tự Hằng nhíu mày hỏi, “Đúng là khó chiều,

không

uống

thì

con uống.”

Cậu đưa tay giành lấy tách trà, Chu Xung vuốt mi tâm, rít sâu

một

hơi thuốc, sau đó dập tắt thuốc rồi

nói: “Con trai này…”

Chu Tự Hằng ngước mắt nhìn: “Hả?”

“Bố muốn bàn với con

một

chuyện.” Chu Xung

nói, “Bố muốn kết hôn.”