Chương 22

Sau mùa mưa, thời tiết trở nên ấm áp hơn, trời trong nắng ấm, từng đàn chim én từ phương nam bay tới.

Mà Chu Tự Hằng, dường như cũng

đã

phần nào nguôi ngoai, tựa như đêm mưa hôm ấy chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng đó cũng chỉ là Chu Xung tự cho là như thế mà thôi, vì mặc dù Chu Tự Hằng vẫn

không

nóichuyện nhiều với

hắn, nhưng cuối cùng cũng

đã

chịu

nói

rồi, ít ra

thì

cũng có chuyển biến.

hắn

không

đi

gặp tình nhân nữa, giao cho Tưởng Văn Kiệt nhiệm vụ an bài thỏa đáng cho mấy



gáitrẻ đó.

Vì trời mưa bão nên Nam Thành bị lụt, đất đá trôi nổi, khu vực thành thị cũng

không

tránh khỏi bị ảnh hưởng, các công trình

đang

được xây dựng bị tổn hại nặng, thậm chí có nhiều công nhân bị ngã trong lúc làm việc, mặc dù

không

chết nhưng lại bị thương nặng,

hiện

Chu Xung

đang

phải ngày đêm sứt đầu mẻ trán xử lý những

sự

cố này.

hắn

không

nói

những chuyện này cho Chu Tự Hằng, đây là công việc của

hắn, mà

hắn

chỉ muốn bao bọc chở che Chu Tự Hằng,

không

muốn con trai tuổi còn

nhỏ

đã

phải lo nghĩ nhiều.

Chu Xung bận việc đến khuya mới về, việc đầu tiên khi về nhà là

đi

vào phòng của Chu Tự Hằng, lúc ấy Chu Tự Hằng

đã

ngủ say, Chu Xung cúi xuống hôn lên trán con

một

cái, chỉ như vậy

thì

mọi

sự

phiền lo mỏi mệt mới tan biến.

hắn

và con trai sống nương tựa lẫn nhau, là chỗ dựa của nhau.

hắn

nằm xuống bên cạnh con, nhắm mắt ngủ.

Đợi bố nhắm mắt rồi, Chu Tự Hằng mới mở mắt ra, đôi mắt trong veo, chứng minh rằng cậu vẫn chưa ngủ.

Lại về muộn rồi.

Chu Tự Hằng nghĩ thầm trong lòng, cậu quay lưng lại với bố, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng sáng tỏ, khung cảnh trước mắt dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cậu ngủ thϊếp

đi

lúc nào

không

hay.

Sáng hôm sau, Chu Xung gọi cậu dậy.

“Tối qua bố

đi

đâu?” Chu Tự Hằng đánh răng cùng bố, ra vẻ thờ ơ hỏi.

Tấm gương trước mặt phản chiếu lại hình ảnh hai bố con, có lẽ vì ở cùng nhau suốt nên tư thế đứng đánh răng cũng rất giống nhau.

“Dạo này công việc hơi bận, con đừng lo lắng.” Chu Xung đáp, con trai lâu rồi

không

hỏi han quan tâm

hắn

như vậy, dù chỉ là vô ý hỏi

một

câu thôi, nhưng

hắn

cũng vui lắm, “Bố

sẽ

kiếm

thật

nhiều

thật

nhiều tiền cho con, sau này

sẽ

giao lại hết cho con và Tiểu Nguyệt Lượng.”

Ồ, công việc hơi bận cơ đấy!

[Bố

đi

kiếm tiền cho con đây, tối bố về!]

Chu Tự Hằng nhớ lại lời Chu Xung

nói

hôm Thanh Minh, cậu chậm chạp mở trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn bố trong gương

một

lúc,

không

nói

năng gì, cuối cùng lại cúi xuống rửa mặt rồi

đi

xuống lầu như mọi ngày.

Chu Xung

không

được tinh tế như Minh Đại Xuyên,

hắn

không

nhận ra được

sự

biến hóa trong ánh mắt của Chu Tự Hằng, chỉ cảm thấy vui vẻ vì con trai

đã

một

lần nữa mở lòng với mình.

Việc xây dựng công trình

đang

được từng bước giải quyết, phía người nhà công nhân bị thương

khôngchịu chấp nhận phán quyết bồi thường của tòa án, còn

nói



sẽ

mời nhà báo đến để làm to chuyện này.Giờ là năm 2000, dường như

không

ai nhờ đến dư luận để làm thế cả, chắc hẳn gia đình công nhân bị thương đó có người đứng đằng sau chống lưng.

Chu Xung tận dụng các mối quan hệ của mình để mời rất nhiều người, đích thân

đi

xã giao với người ta, tuy cũng bị những



nàng xinh đẹp quyến rũ, nhưng

hắn

tuyệt nhiên

không

tiến thêm

một

bước.

Trợ lý và thư ký đều

âm

thầm nghị luận, cảm thấy hôm nay Chu tổng như biến thành

một

người khác vậy,

không

hiểu nguyên nhân là gì.Tưởng Văn Kiệt

thì

chỉ vùi đầu làm việc,

không

dám nghĩ nhiều.

Chu Tự Hằng

không

hề biết gì cả, cậu chỉ biết duy nhất

một

việc là đến đêm khuya Chu Xung mới về, người sặc mùi khói thuốc và rượu, kèm theo mùi nước hoa gay mũi, khiến cậu tức giận đến chảy cả nước mắt.

Tháng năm, Tưởng Văn Kiệt được phân công

đi

theo chăm lo cho Chu Tự Hằng.

Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng học cùng khóa, tháng sáu

sẽ

cùng nhau thi lên cấp hai, cả Nam Thành

sẽsử dụng duy nhất

một

đề thi chung do bộ giáo dục cung cấp.

Cuộc thi này nếu lấy thành tích của Chu Tự Hằng ra xét

thì

Chu Xung

không

lo lắng chút nào, nhưng

hắn

vẫn sợ

sẽ

có chuyện ngoài ý muốn, cho nên để Tưởng Văn Kiệt đưa đón con trai mỗi ngày.

Chu Tự Hằng là

một

đứa trẻ cực kỳ thông minh,

không

chỉ đẹp về ngoại hình mà đầu óc cũng vô cùng xuất chúng, là cậu học trò giỏi mà các thầy



luôn

yêu

mến và coi trọng.Mỗi lần đến kì thi là Minh Nguyệt đều rất ngưỡng mộ Chu Tự Hằng, bố mẹ



bé đều rất giỏi, thế mà



bé lại học

không

giỏi lắm, nhưng vì luôn cố gắng chăm chỉ nên thành tích học luôn được giữ vững ở tầm trung.

Giang Song Lý và Minh Đại Xuyên

đã

suy nghĩ kĩ rồi, cả hai đều

không

ép buộc con

gái

phải đạt kết quả cao,

không

ai hoàn hảo cả, Minh Nguyệt là

một



bé nhân hậu, lại có năng khiếu về vũ đạo, Minh Đại Xuyên muốn con được làm những điều mà con thích.

“Hồi bé bố

không

có cơ hội làm những điều mình thích, cũng

không

có cơ hội được sở hữu những món đồ mình ao ước, mà

hiện

giờ con lại được sống trong điều kiện tốt, cho nên bố hi vọng con

sẽ

suy nghĩ kĩ, xem sau này mình muốn

đi

theo con đường nào.Bố nhất định

sẽ

giúp con, nhưng cũng mong rằng con

sẽ

có trách nhiệm với cuộc sống mà con lựa chọn.” Minh Đại Xuyên

nói

với con

gái

trước kì thi.

Minh Nguyệt vì cuộc thi sắp tới mà lo lắng căng thẳng mãi, bỗng nhiên cảm thấy

nhẹ

nhõm hẳn, dường như bầu trời cũng trở nên trong xanh hơn rồi.



bé gục đầu vào cửa xe, cánh tay trắng trẻo giơ ra vẫy chào Chu Tự Hằng.Minh Đại Xuyên ôm



bé ngồi ổn định

trên

ghế, thắt dây an toàn lại cho



bé, tháng năm đối với các bậc phụ huynh rất quan trọng, Minh Đại Xuyên tuy công việc bận rộn nhưng ngày nào

hắn

cũng

đi

đón Minh Nguyệt, giúp



bé giải tỏa căng thẳng.

Minh Nguyệt bị bố kéo về, liền xấu hổ mỉm cười xin lỗi Chu Tự Hằng.

Xe của Minh Đại Xuyên

đã

rời

đi, Chu Tự Hằng cũng ra mở cửa xe

đi

về, cậu

không

hi vọng Tưởng Văn Kiệt tới đón, nếu có thể

thì

cậu thích được cùng về với Tiểu Nguyệt Lượng hơn, hoặc là đích thân Chu Xung tới đón.Trong lòng vẫn mong có

một

chút may mắn, Chu Tự Hằng hỏi: “Bố cháu đâu?”

Tưởng Văn Kiệt suy nghĩ

một

lát rồi

nói: “Chu tổng gần đây rất bận, có nhiều văn kiện giấy tờ cần xử lý.”

Chu Tự Hằng thoáng nhìn ra cửa xe, thấy các đàn em

đã

được bố mẹ tươi cười đến đón về nhà, cậu gật đầu, dáng vẻ như thể

không

mấy để ý, đóng cửa xe lại

nói: “Về thôi.”

Tưởng Văn Kiệt mở miệng định

nói

rồi lại thôi, trong lòng có rất nhiều điều muốn

nói

với Chu Tự Hằng.

Qua kính chiếu hậu,

anh

nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Chu Tự Hằng, điều này rất ít khi xảy ra, phần lớn thời gian cậu bé này đều rất kiêu ngạo và sôi nổi, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Tưởng Văn Kiệt cảm thấy Chu Tự Hằng có

một

sự

thay đổi

nhỏ, nhưng cụ thể thế nào

thì

anh

không

nóiđược, lại nghĩ đến

sự

thay đổi của Chu Xung bây giờ, liền buồn rầu thở dài

một

cái.

Ngày cuối cùng của tháng năm, trường học tổ chức họp phụ huynh, chủ yếu là để dặn các bố mẹ

khôngnên tạo áp lực quá lớn cho con cái.Mẹ của Minh Nguyệt đến tham dự, còn Chu Tự Hằng

thì

không

nóichuyện này cho Chu Xung biết.

“Bố của con đâu?” Giang Song Lý hỏi Chu Tự Hằng,



đi

từ trường đại học Nam Thành tới đây, lúc đến còn buộc lại tóc cho con

gái, hôn

một

cái lên trán con,

nói: “Công chúa

nhỏ

của mẹ đáng

yêu

quá.”

Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, ôm trán chạy ra khỏi lớp.

Chu Tự Hằng cười đáp: “Bố con bận ạ,

không

đến được.” Sau đó

nói

sang chuyện khác, “Dì Giang ơi, Tiểu Nguyệt Lượng

nói

là có thể chia

một

nửa mẹ mình cho con đấy, dì

đi

họp cho con luôn được

không?”

nói

đến đây, cậu có phần kích động lạ thường.

Tất nhiên là Giang Song Lý đồng ý,



nhìn Chu Tự Hằng, biết là cậu bé

đang

cố gắng tỏ ra tự nhiên thôi,

không

đợi



suy nghĩ xong

thì

giáo viên

đã

bước lên bục giảng rồi.

Sau hai tiếng, buổi họp kết thúc, Giang Song Lý đưa Minh Nguyệt đến đại học Nam Thành với mình.

Còn lại

một

mình Chu Tự Hằng, đeo

một

cái cặp sách nặng trữu ra khỏi trường.

Mùa hè

đã

tới, thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức, Chu Tự Hằng híp mắt lại vì nắng, cứ thế đứng im

mộtchỗ mãi, chờ lúc hoàn hồn lại

thì

tay

đã

bị người khác nắm.



một

người phụ nữ.



ta mặc

một

cái váy liền màu trắng, tóc buộc

một

nửa, để lộ vùng cổ và vành tai trắng ngần, dưới tà váy là

một

đôi chân trắng như tuyết.

Chu Tự Hằng rút tay ra theo bản năng, thế nhưng người phụ nữ kia lại

không

chịu buông, khí lực

khônghề

nhỏ, nhưng giọng

nói

lại dịu dàng: “Tiểu Hằng, là cháu phải

không?” Vừa

nói



ta vừa chỉnh lại váy, Chu Tự Hằng để ý thấy

trên

mặt



ta có trang điểm

nhẹ, nhìn

không

thể thanh tú và dịu dàng như Giang Song Lý được.

Người phụ nữ cúi người xuống, muốn giúp cậu cầm cặp sách, nhưng vì chiếc cặp nặng quá nên



ta khẽ cau mày,

nhẹ

nhàng thu tay về: “Tiểu Hằng à, ôi quên mất,



quên

không

nói

cho cháu biết



là ai.Chúng ta

đã

gặp nhau

một

lần rồi đó, nhưng lúc ấy



còn chưa kịp giới thiệu.”

Chu Tự Hằng nghe cái giọng ưỡn ẹo của



ta,

không

chịu nổi phải lui về sau

một

bước.

Cậu nhớ ra người phụ nữ này rồi, chính là người

đi

cùng bố cậu vào hôm Thanh Minh.



ta lại tiếp tục

nói

gì đó, vừa

nói

vừa nhìn ra đằng sau Chu Tự Hằng, như thể

đang

muốn tìm cái gì.

“Chu Xung

không

đến đâu.” Chu Tự Hằng thờ ơ

nói.

Người phụ nữ kia cứng đờ mặt, nụ cười trở nên miễn cưỡng.

Chu Tự Hằng bỗng dưng nở nụ cười, khuôn mặt đẹp rạng rỡ hẳn, đôi mắt sáng như ngọc,

nói: “Tôi

không



nói

với Chu Xung về chuyện họp phụ huynh.”

Tuy cậu

đang

cười, nhưng người phụ nữ lại cảm thấy rét lạnh,



ràng trời

đang

rất nắng, hai chân



ta

đang

bị ánh mặt trời thiêu đốt, song lại bị ánh mắt của cậu làm cho đóng băng.

“cô…không

phải…”



ta mở miệng muốn giải thích.

Tưởng Văn Kiệt từ

trên

xe bước xuống đón Chu Tự Hằng, lập tức nhìn thấy người phụ nữ kia.

anh

còn chưa kịp phản ứng

thì

đã

nghe thấy Chu Tự Hằng

nói: “Chu Xung có người phụ nữ khác rồi, hơn nữa, ông ta cũng

không

có tư cách đến họp phụ huynh cho tôi.”

Chu Tự Hằng

nói

xong liền liếc nhìn Tưởng Văn Kiệt, sau đó

đi

lên xe, Tưởng Văn Kiệt bị cậu nhìn mà khẽ rùng mình

một

cái.

Mãi cho đến lúc về nhà, Chu Tự Hằng vẫn

không

nói

gì với Tưởng Văn Kiệt, dáng vẻ như thể

không

ai được quấy rầy.

Tưởng Văn Kiệt cảm thấy, đây giống như là

sự

yên bình trước giông bão vậy.

Quả nhiên, Chu Tự Hằng

đang

đè nén cơn giận trong lòng, và hoàn toàn bộc phát ở kì thi.

Cậu nộp giấy trắng, thậm chí đến họ tên cũng

không

điền.

Ngày hôm ấy, Nam Thành đón

một

trận mưa lớn, toàn thành phố đều ngập trong tiếng mưa.