Chương 112

Chu Xung sau khi chào hỏi con trai xong

thì

yên lặng

không

nói,

không

phải là ông cố tình giữ im lặng, mà là

không

biết phải

nói

gì.

Vì để suy nghĩ câu từ, cũng là do thói quen, Chu Xung do dự trong chốc lát rồi xột xoạt móc bao thuốc từ trong túi ra, châm lửa hút.

Hôm nay khó có lúc trời đẹp đến thế, ánh mặt trời làm xua tan những áng mây đen, có điều nhiệt độ hơi thấp, ánh lửa được bật lên cứ liên tục bị gió thổi.

Chu Tự Hằng

đi

tới bên cạnh Chu Xung, chặn lại hướng gió.

Cuối cùng điếu thuốc cũng cháy, bốc lên làn khói màu trắng mờ.

Làn khói tựa như

một

tầng lụa mỏng che phủ trước mắt Chu Xung, nhưng lại như

một

tấm gương sáng trong lòng Chu Tự Hằng, kết hợp giữa tưởng tượng và thực tế, xen kẽ thêm

một

số chi tiết, chỉ trong chốc lát

anh

đã

hiểu



mọi chuyện.

Cho nên

anh

lên tiếng trước, phá vỡ

sự

im lặng: “Vị đổng

sự

Hà đó, là bạn của bố à? Trước đây con chưa từng gặp chú ấy.”

“Đổng

sự

Hà làm bên công ty đầu tư của Mỹ.” Chu Xung hút

một

hơi thuốc, cười

một

cái rồi vò đầu

nóitiếp: “Bố cũng mới biết chú ấy thôi.”

Xét thấy đổng

sự



đã

giúp mình được

một

việc lớn, mặc dù còn chưa làm được đến cuối cùng, nhưng Chu Xung vẫn khen người ta trước mặt con trai: “Đổng

sự

Hà là người tốt, sau này gặp con có thể gọi là chú Hà cũng được.”

Chu Tự Hằng gật đầu, còn thẳng thắn bổ sung: “Chú Hà còn là

một

diễn viên giỏi nữa.”

Nghe vậy, Chu Xung càng thêm ngượng ngùng, nét mặt nở nụ cười lấy lòng, bước từng bước

nhỏ

đến bên cạnh con trai, còn trộm liếc nhìn con

một

cái.

Bộ dạng rụt rè sợ sệt của ông trông chẳng khác gì

một

học sinh hư

đang

sợ bị



giáo phạt.

Chu Tự Hằng cũng phối hợp giả vờ như

không

phát

hiện

ra Chu Xung

đang

trộm nhìn mình, mắt nhìn chăm chú ra đường, quan sát những tòa nhà xung quanh.

Bên dưới người đến người

đi, vậy mà ở

trên

này lại vô cùng yên lặng, chỉ có mỗi hai bố con.

Chu Tự Hằng có vẻ như

đang

đánh giá các tòa văn phòng ở gần đây, Chu Xung vẩy tàn thuốc,

nói: “Khu này quá đẹp con nhỉ?”

Chu Tự Hằng đáp: “Khu này được Sơn Hải bỏ tiền ra thuê, chắc chắn phải đắt đỏ lắm.”

anh

nhớ lại câu của Tiết Nguyên Câu – [Có ai

đi

thuê nhà mười ngày nửa tháng lại

đi

trang hoàng như vậy.]

Chu Xung

thật

ra còn hoành tráng hơn Tiết Nguyên Câu tưởng tượng nhiều, ông cầm điếu thuốc xua tay

nói: “Thuê đâu mà thuê, bố con mua đấy.” Ông vốn là người rất thích thể

hiện, nhưng bỗng lại nghĩ tới

một

chuyện nên giọng

nói

có phần trầm xuống: “Vốn là bố định mua để tặng cho con làm văn phòng công ty…”

Ai mà ngờ con mình lại giỏi thế, ông còn chưa kịp tặng

thì



đã

chuẩn bị xong hết rồi.

Ganh đua so sánh là bản năng của con người, Chu Xung cũng nằm trong số đó.

Lúc Chu Xung ganh đua với ai

thì

rất ít khi thua,

trên

mọi phương diện nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, địa vị, ông hoàn toàn có thể giành được vị trí thứ nhất, bản thân cũng thấy rất hãnh diện, nhưng chỉ riêng chuyện con cái là ông

không

bao giờ lấy ra để ganh đua.

Lúc Chu Tự Hằng bước vào thời kì nổi loạn, nhiều người quen của ông cứ luôn khoe khoang con mình vừa ngoan vừa học giỏi, Chu Xung nghe xong cũng chỉ cười cho qua.

Lúc Chu Tự Hằng thay đổi rồi, cả công ty

không

ai là

không

đến nịnh nọt, Chu Xung cũng vẫn chỉ cười cho qua.

không

phải là ông

không

mừng,

không

phải ông

không

quan tâm, mà là cho dù Chu Tự Hằng có thế nào

đi

chăng nữa, đạt được bao nhiêu thành tựu,

thì

thằng bé vẫn mãi là con trai ông thôi.

Chu Xung phủi khói thuốc, xoay người muốn xoa đầu con.

Nhưng lúc ông đưa tay ra, mới phát

hiện

một

điều, đó là Chu Tự Hằng

đã

cao hơn ông rất nhiều rồi.

“Đồ ăn ở trường con chất lượng

thật

đấy.” Chu Xung thu tay về,

nói.

Nhiều năm trước đây, ông còn có thể ôm con vào lòng, dường như chỉ trong chớp mắt, con trai ông

đãcao lớn như

một

cây đại thụ rồi.

“không

phải do thức ăn, mà là do gien của bố quá tốt.” Chu Tự Hằng vui vẻ cúi đầu ôm lấy bố, “Bình thường bố toàn

nói

vậy mà.”

Cảm xúc trong lòng Chu Xung lúc này

thật

sự

không

thể

nói

ra được thành lời, cuối cùng chỉ còn biết bộc lộ bằng

một

nụ cười.

Ông

một

lần nữa giơ tay lên,

nhẹ

nhàng xoa đầu Chu Tự Hằng, phần đỉnh đầu hơi có cảm giác khô cứng, chính là phần tóc ngốc nghếch vểnh lên

không

thể làm mất

đi

đang

cọ vào lòng bàn tay ông.

“Bố…”

“Gì con?”

Hai chữ “Cảm ơn” cuối cùng vẫn

không

thể

nói

ra.

Chu Xung

đã

nhọc lòng đạo diễn

một

vở kịch, tìm cả những diễn viên giỏi, tỉ mỉ cẩn thận để

không

làm

anh

tự ái.

Chu Tự Hằng ôm bố, cảm nhận



ràng là bố

đã

không

còn trẻ nữa, bắt đầu già yếu

đi

rồi.

*

Buổi đàm phán này cuối cùng trở thành việc kí kết hợp đồng giữa hai bên Chu Xung và Chu Tự Hằng, nội dung bản hợp đồng có chút thay đổi, Sơn Hải định giá lại Weiyan là 160 triệu đô la, tài trợ 24 triệu đô la, nắm giữ 15% cổ phần.

Nhận được

sự

coi trọng từ Sơn Hải, Sầm Gia Niên vui mừng hết sức, thay đổi lại suy nghĩ sai lầm của mình rằng đây là công ty ma, lên tiếng

nói

vài lời khen ngợi trước mặt Chu Tự Hằng: “Công ty này đúng là có con mắt tinh tường, bọn họ

đã

bỏ ra nhiều tiền như thế

thì

chắc chắn

sẽ

giải quyết được chuyện dừng hoạt động của Weiyan thôi.”

Weiyan

một

lần nữa đón ánh bình minh, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chung Thần cũng vui lắm,

không

ngừng gật đầu hưởng ứng với lời của Sầm Gia Niên, còn cường điệu thêm: “Em

đã

nói

mà, đây là công ty đầu tiên để ý đến chúng ta, chắc chắn là rất tốt.”

Để thể

hiện

mình, Chung Thần còn ưỡn ngực vỗ bôm bốp đầy hãnh diện.

Sầm Gia Niên

nói: “anh

Hằng của chúng ta thích uống sữa tươi đúng

không? Nhân viên người ta đưa luôn sữa tươi cho uống, tôi với Tiết thổ hào

thì

uống coca,

anh

Tề uống trà, tiểu thiên tài là nước chanh.”

Sầm Gia Niên dù có kích động thế nào

thì

cũng vẫn biết kiềm chế trong những trường hợp cần thiết, trong lúc đàm phán cậu ngồi rất nghiêm chỉnh và quy củ, Chu Tự Hằng

không

ngờ là cậu ta lại phát

hiện

ra cả những điều

nhỏ

nhặt như vậy.

Ra khỏi văn phòng của Sơn Hải, ánh mặt trời chiếu rọi, tiếng còi xe hòa cùng tiếng ồn ào náo nhiệt của người

đi

đường tạo thành

một

bản hòa tấu, Tiết Nguyên Câu đứng ở lề đường vẫy xe, bỗng nhớ tới điều gì nên lại vỗ đầu chạy đến tiệm bán báo mua

một

tờ tài chính và kinh tế.

“Em thấy vị Chu tổng lúc cuối kí hợp đồng với chúng ta nhìn quen lắm.” Cậu vui vẻ cầm tờ báo, huýt sáo

một

cái, “Bây giờ mới nghĩ ra.”

trên

báo tài chính kinh tế có đăng hình Chu Xung, thành thục phong độ, cực kì

anh

tuấn.

“Chu tổng này là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn bất động sản Thịnh Quang, nằm trong top ba những nhân vật giàu có và quyền lực nhất.” Tiết Nguyên Câu tấm tắc ca ngợi, “Tay trắng lập nghiệp, là truyền kỳ của đất Nam Thành, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn tận mắt.”

Tiết Nguyên Câu càng nghĩ càng hăng, lại huýt sáo thêm cái nữa: “Lúc Chu tổng rời

đi

có phải

đã

bắt tay em rồi khen em tuổi trẻ tài cao

không?” Cậu xoa lòng bàn tay mình, giơ ra trước mắt ngắm nghía.

Đâu phải chỉ bắt tay mỗi mình cậu ta thôi đâu, ông ấy bắt tay và khen từng người

một

đấy chứ.

Sầm Gia Niên

không

nỡ làm hỏng tâm trạng của Tiết Nguyên Câu, chỉ bĩu môi, cầm lấy tờ báo, xem

mộtlúc rồi kết luận: “Chu tổng này, so với Chu tổng của chúng ta…”

Cậu bối rối

nói: “Hình như có hơi giống nhau nhỉ?”

Cậu đưa tờ báo cho mấy người xem, chỉ duy nhất có Trần Tu Tề là chỉ cười mà

không

nói.

Chu Tự Hằng cũng cười.

Trong khoảng thời gian này

anh

khá nghiêm túc, lòng bộn bề tâm

sự

nên hơi trầm, nhưng lúc này

anhlại cười rộ lên, vẻ mặt bừng sáng, tựa như ánh mặt trời nhô lên cao vậy.

“không

phải chỉ giống thôi đâu.”

anh

nói, “Ông ấy là bố

anh.”

*

một

câu kia của Chu Tự Hằng làm cho Sầm Gia Niên suốt đường

đi

vẫn mãi

không

thể hồi phục lại tinh thần, cậu cảm thấy hồn vía mình như

đang

bay lên trời, chỉ còn lại cái xác đờ đẫn,

không

phân biệt nổi giữa thực tế và ảo giác.

Cho đến khi màn đêm bao trùm thành phố, ánh đèn rực rỡ tô điểm cho ánh trăng, Chu Xung đứng ra mở

một

bữa tiệc ở ngay chính khách sạn Thịnh Quang, khi ấy Sầm Gia Niên khó khăn lắm mới hoàn hồn trở lại.

không

phải là cậu

không

có cách nào để tiếp nhận

sự

thật, mà là mọi điều mà cậu cho là đúng từ trước đến giờ

đã

bị phá hủy, khiến cho cậu

không

thể

không

suy nghĩ.

Cậu nhận ra rằng mình

đã

nhầm lẫn tai hại rồi, nhưng

không

đợi cậu kịp ổn định tinh thần

thì

Chu Tự Hằng

đã

nắm tay Minh Nguyệt ngồi vào bàn ăn.

Buổi tối trời lạnh, lúc đến đây Minh Nguyệt mặc

một

cái áo khoác trắng hở cổ, bên trong là váy đen, rất hợp với bộ đồ mà Chu Tự Hằng

đang

mặc,



thường bỏ nhiều thời gian ra để nghĩ về chuyện ăn mặc sao cho tương xứng với Chu Tự Hằng, lần nào cũng ngược tơi tả cậu thanh niên độc thân hai mươi năm là Sầm Gia Niên.

Sầm Gia Niên cho rằng đây chính là đỉnh cao của việc ngược cẩu, chỉ cần mắt

không

thấy là tâm

sẽkhông

phiền.

Cho nên dưới tình cảnh này, Sầm Gia Niên định chuẩn bị quay

đi

nhìn ra chỗ khác, nhưng còn chưa kịp quay đầu

thì

cậu lại bất ngờ nhìn thấy

một

thứ sáng lấp lánh.

Vì học múa nên Minh Nguyệt

không

mang đồ trang sức đeo tay, nhưng hôm nay,

trên

ngón tay



lại có

một

chiếc nhẫn, lấp lánh dưới ánh đèn.

Chu Tự Hằng vẫn lấy đó làm kiêu ngạo,

không

hề muốn che giấu, sau khi ngồi xuống,

anh

rất tự nhiên nắm tay Minh Nguyệt đặt lên đầu gối mình, lúc

nói

chuyện còn thỉnh thoảng hôn lên ngón tay

cô.

Minh Nguyệt tuy xấu hổ nhưng cũng

không

kháng cự,



cúi đầu, mái tóc dài đen bóng che

đi

gương mặt

đã

ửng hồng.

một

màn này cứ thế lọt vào mắt cẩu độc thân hai mươi năm Sầm Gia Niên, như

một

đòn đánh thẳng vào ngực cậu, khiến cậu tử trận ngay tức khắc, mấy người còn lại cũng trợn mắt há mồm, Sầm Gia Niên thấy thế cũng tìm về chút an ủi.

Chu Xung

thì

không

bao giờ chê chuyện lớn, câu

nói

đầu tiên chính là: “Con trai! Con cầu hôn Tiểu Nguyệt Lượng rồi à!!!”

không

chờ bất kì ai trả lời, ông

đã

nói

tiếp luôn: “Vậy hai đứa định bao giờ sinh cho bố

một

đứa cháu trai đây? Cháu

gái

bố cũng thích.”

Minh Nguyệt lập tức ngẩn người, ấp úng

không

biết

nói

gì, Chu Tự Hằng

thì

mải nghĩ chuyện cầu hôn nên cũng

không

biết đáp lại thế nào.

Nhưng Chu Xung cũng

không

cần hai người trả lời, chỉ trong

một

giây ngắn ngủi, ông

đã

nghĩ về tương lai sau này,

nói

không

dừng được: “Tiểu Nguyệt Lượng

đã

tròn 20 rồi, con cũng

đã

22,

đi

đăng kí kết hôn được rồi đấy.Nhưng mà

không

đăng kí cũng

không

sao, bố

không

hề cổ hủ, hai đứa có thể tự quyết định cuộc sống của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sinh cho bố

một

đứa cháu trai…”

Về chuyện sau khi sinh cháu trai, Chu Xung cũng

đã

suy nghĩ kĩ, thậm chí còn tính đến việc tự nuôi cháu luôn, “Cháu trai cũng

không

cần các con phải nuôi, cứ đưa nó về Nam Thành, bố chăm

một

ngày, nhà Minh Đại Xuyên chăm

một

ngày…”

Chu Xung có lẽ là cũng

không

tự tin lắm với việc

một

mình nuôi cháu, cho nên lôi cả Minh Đại Xuyên vào.

Trần Tu Tề yên lặng

không

nói, có thể

anh

đang

nghĩ sau này mình cũng

sẽ

bị thúc giục như thế,

khôngkhỏi trao cho Chu Tự Hằng

một

ánh mắt thương hại.

Sầm Gia Niên lại

một

lần nữa há hốc mồm.

Cậu vốn cũng là người biết xã giao, sau khi bước chân vào xã hội

đã

gặp qua rất nhiều dạng người, nhờ dẻo miệng và biết suy nghĩ nên thường là người làm náo động bầu

không

khí, tạo được quan hệ tốt với nhiều người.Nhưng suy nghĩ chu toàn mọi bề của bố Chu Tự Hằng

thật

sự

khiến cậu phục sát đất, chỉ biết ngơ ngác lắng nghe.

Thậm chí cậu còn nghĩ là, hai mươi năm trời mình còn chưa tìm được

một



bạn

gái, thế mà Chu Tự Hằng

đã

sắp kết hôn sinh con đến nơi rồi.

Sầm Gia Niên

thật

sự

ăn

không



một

bàn toàn sơn hào hải vị, cậu lẳng lặng buông đũa xuống, muốn tìm

một

sợi mì buộc vào cành cây thắt cổ cho rồi.

Tiết Nguyên Câu cũng cùng chung suy nghĩ.

Cậu cũng được coi là công tử nhà giàu, cũng từng phách lối chơi bời

một

thời gian, mặc dù

đã

cải tà quy chính, nhưng tác phong

thì

vẫn mang dáng dấp của người giàu có.Thế mà

không

bao giờ cậu ngờ được là cái người suốt ngày ăn cơm ở canteen trường, giờ nghỉ

thì

chui vào thư viện, sau khi thành đạt

thì

lối sống vẫn rất giản dị kia, lại là

một

công tử nhà giàu chân chính.

Tiết Nguyên Câu

đã

từng tin vào lời Sầm Gia Niên

nói

– “Chu Tự Hằng

yêu

được

một



nàng bạch phú mỹ, bố chồng còn tài trợ ba trăm vạn để làm ăn.”

Mà thực tế lại giống như

một

tia sét đánh thẳng vào cậu.

Do dự hồi lâu, Tiết Nguyên Câu rón rén nhích lại gần Chu Tự Hằng,

nhỏ

giọng hỏi: “anh

có em

gáikhông? Em ruột hay em họ cũng được, chỉ cần là em

gái

thôi.”

Chu Tự Hằng vỗ vai cậu, lắc đầu.

Tiết Nguyên Câu buồn bực

không

vui.

Chỉ có Chung Thần là vui vẻ, đối diện với

một

bàn thức ăn ngon, cậu ăn như hổ đói, nhưng vẫn

khôngquên lắng nghe Chu Xung

nói, còn luôn miệng phụ họa, cũng biểu đạt thắc mắc của mình: “anh

Hằng với chị dâu

không

phải chỉ mới quen nhau hay sao ạ?”

“Đâu có!” Chu Xung vỗ bàn, hưng phấn bừng bừng

nói, “Lúc Tiểu Nguyệt Lượng mới ra đời cũng là lúc con trai chú

nói

được chữ đầu tiên, ngay trước mặt mọi người la to

một

tiếng “Vợ” đấy!”

thì

ra là mình thua người ta ngay từ điểm xuất phát rồi.

Sầm Gia Niên thầm than thở.

Chu Xung lại tiếp tục tưởng tượng,

không

biết cháu trai

sẽ

còn đáng

yêu

đến mức nào nữa, vui quá nên uống liền mấy chén rượu.

Minh Nguyệt mặc dù mặt đỏ tim đập, nhưng cũng rất chờ mong,

không

nhịn được mà mỉm cười.

Đây giống như là

một

cử chỉ để đáp lại Chu Xung vậy.

Chu Tự Hằng cũng biểu lộ lòng mình với

cô: “Con của bọn mình nhất định

sẽ

rất ngoan ngoãn đáng

yêu.”

anh

dừng lại

một

chút rồi

nói

tiếp: “anh

cũng mong ngày ấy

sẽ

mau đến.”

Minh Nguyệt đáp: “Vâng.”



rũ mắt nhìn chiếc nhẫn

trên

ngón tay, “anh

mong nhiều đến mức nào?”

Chu Tự Hằng vuốt ve bàn tay

cô, đáp: “Ngày nhớ đêm mơ.”