Chương 111

Minh Nguyệt cực kì thích chiếc nhẫn cầu hôn mà



tự đeo cho mình.

Nếu

không

phải lúc cần thiết

thì



tuyệt đối

sẽ

không

tháo ra, mà

một

khi tháo ra

thì



sẽ

lại ngắm nghía cái hình mặt trăng được khắc ở mặt trong nhẫn

một

lúc rất lâu mới thôi.

Sau khi quan sát nhiều lần, Minh Nguyệt phát

hiện

độ cong của mặt trăng

không

được chuẩn lắm, còn thấy



cả dấu vết

đã

qua chỉnh sửa.

Chu Tự Hằng khó có lúc ngượng ngùng,

anh

bỏ qua

sự

tự ái,

nói: “anh

không

có năng khiếu về điêu khắc cho lắm.”

anh

bày tỏ

sự

cố gắng hết sức của mình để khắc được cái hình mặt trăng này, tuy là

một

người khá tự kiêu, nhưng

anh

cũng

không

muốn dùng khổ nhục kế để lấy lòng Minh Nguyệt,



gái

luôn cho rằng

anhlà người vĩ đại nhất,

không

có gì mà

không

làm được.

Nhưng Minh Nguyệt

thì

lại rất coi trọng tấm lòng của

anh.

Có qua có lại, sáng sớm hai ngày sau, Minh Nguyệt thắt cà vạt cho Chu Tự Hằng, còn dùng

một

cái kẹp cà vạt mới tinh,

nói: “Bên

trên

cái kẹp có hình

một

con ngựa…”



vừa

nhẹ

nhàng

nói, vừa tỏ ý bảo Chu Tự Hằng nhìn kĩ.

Chu Tự Hằng cúi đầu xuống xem, ánh mắt

anh

trước hết là nhìn thấy bộ ngực trắng nõn của Minh Nguyệt, lại liếc nhìn cái kẹp cà vạt, cuối cùng dừng lại ở các ngón tay thon dài trắng mềm của

cô.

Chu Tự Hằng có phần

không

tập trung, nhưng vẫn đáp lại lời Minh Nguyệt: “Em mong

anh

sẽ

mã đáo thành công đúng

không?”

Sáng hôm nay

anh

có hẹn

đi

gặp mặt người quản lý của công ty Sơn Hải, cố gắng tìm cho Weiyan

mộtcon đường, quyết định lần này có hơi vội vã, cho nên Chu Tự Hằng khá căng thẳng và lo lắng,

anh

cau mày, mi tâm hằn



một

nếp nhăn.

Minh Nguyệt kiễng chân vuốt

nhẹ

lên nếp nhăn đó, tiện đà vịn vai

anh, sửa lại cổ áo sơ mi cho

anh

rồi

nói: “không

phải em mong, mà là em tin rằng

anh

sẽ

mã đáo thành công.”



áp tay lên l*иg ngực

anh, vừa vặn chạm lên hình con ngựa được khắc

trên

chiếc kẹp cà vạt.

Chu Tự Hằng cầm lấy tay

cô, hôn lên chiếc nhẫn

đang

đeo

trên

ngón tay



một

cái.

Dáng vẻ của

anh

vô cùng thành kính, giống như A Nan chấp nhận đánh đổi năm trăm năm để nhận được

sự

ưng thuận của Phật tổ.*

*(Phật Đà A Nan trước khi xuất gia,

trên

đường gặp gỡ

một

thiếu nữ xinh đẹp, chỉ

một

lần như thế, từ đó mà

yêu

mến

không

quên. Phật tổ hỏi A Nan: “Con

yêu

người con

gái

đó đến mức nào?”. A Nan trả lời: “Nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người con

gái

đó

đi

qua cầu”.)


Minh Nguyệt thừa dịp

anh

không

chú ý, cũng kiễng chân hôn lên mắt

anh

một

cái.

Chu Tự Hằng lập tức ôm chặt lấy

cô,

nói: “Em hôn trộm

anh.” Lời lẽ

thì

rất hùng hồn, nhưng lại

khôngcó ý muốn rời

đi.

Minh Nguyệt cũng

không

hề xấu hổ mà đáp: “Nữ thần may mắn nhờ em thay nàng ấy tặng cho

anh

mộtnụ hôn.”

Chắc có lẽ nụ hôn của Minh Nguyệt

thật

sự

đã

mang đến cho

anh

may mắn, sau khi Chu Tự Hằng bước ra cửa, thấy bầu trời trong xanh, những đám mây đen

đã

tản

đi

hết, chỉ còn lại

một

khoảng trời xanh bao la,

không

khí lạnh mấy hôm nay cũng

đã

suy yếu dần.

Cái tên công ty quản lý vốn đầu tư Sơn Hải cũng được đắp thêm

một

lớp vàng kim rực rỡ dưới ánh mặt trời.

So với Weiyan

thì

văn phòng của Sơn Hải nhìn hoành tráng và xa xỉ hơn nhiều, đây là lần đầu tiên Chu Tự Hằng bước vào công ty vốn

không

mấy tiếng tăm gì này, ngoài dự liệu của

anh, công ty Sơn Hải

không

chỉ nằm ở vị trí đắt đỏ tấc đất tấc vàng ở Bắc Kinh, mà lại còn chỉ được xây có hai tầng.

Số nhân viên cũng rất ít.

Còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian hẹn, nhân viên dẫn bọn họ vào phòng nghỉ chờ, còn mang trái cây và đồ uống vào,

nói

năng lịch

sự

nhỏ

nhẹ, có thể

nói

là tiếp đón rất chu đáo.

Sầm Gia Niên ôm khư khư cái laptop trong tay, nhìn xung quanh

một

lúc rồi

nói: “Em cảm thấy đây giống như

một

công ty ma vậy.”

Vì muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, Sầm Gia Niên còn đưa ra căn cứ: “Cả công ty nhìn qua gần như

không

thấy bóng người, mấy nhân viên

thì

rảnh rỗi, lúc trước chúng ta

đã

từng tiếp xúc với mấy công ty quản lý vốn đầu tư, các nhân viên ở đó

không

ai là

không

tất bật chạy ngược chạy xuôi cả.”

hiện

nay Sầm Gia Niên chịu trách nhiệm quản lý thị trường, vì có nhiều kiến thức nên

không

tránh khỏi băn khoăn, vừa nghĩ Sầm Gia Niên lại vừa ôm chặt cái laptop hơn

một

chút: “Em cảm thấy chúng ta như

đang

tham dự Hồng Môn Yến vậy.”

Mà Hồng Môn Yến, chính là việc tiếp xúc với

một

bàn rượu và thức ăn ngon, nhưng cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm.

Chung Thần tuổi còn

nhỏ

nên chuyện tham ăn là

không

thể tránh khỏi, cậu vừa mới hào hứng cầm

mộtquả nho từ trong đĩa trái cây lên, nghe thấy Sầm Gia Niên

nói

vậy

thì

lại im lặng đặt quả nho về chỗ cũ.

Xong xuôi, Chung Thần lại học theo mấy

anh, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng.

Tiết Nguyên Câu

thì

không

đồng ý với suy nghĩ của Sầm Gia Niên, dù gì

thì

cậu cũng

đã

từng là

mộtcông tử tiêu tiền như nước, ăn

không

ngồi rồi, tiếp xúc với nhiều chuyện nên có căn cứ để tranh luận với Sầm Gia Niên: “Tôi chắc chắn đây

không

phải là công ty ma, chỉ nhìn cái ghế salon đắt đỏ trong phòng nghỉ này

thì

biết.”

Khoa tay múa chân

một

lúc, cậu lại

nói

tiếp: “Hai tầng lầu này nếu

không

nói

là mua

thì

chính là

đi

thuê, mà có ai

đi

thuê nhà mười ngày nửa tháng lại

đi

trang hoàng như vậy, nếu người ta muốn lừa chúng ta

thì

cũng

không

cần bỏ nhiều tiền như thế làm gì.”

Nghĩ đến tình trạng suy tàn của Weiyan

hiện

giờ, Sầm Gia Niên chỉ im lặng

không

nói.

Trần Tu Tề vỗ vai Sầm Gia Niên: “Em băn khoăn như vậy cũng đúng, dù gì chúng ta cũng chưa từng nghe

nói

đến chuyện công ty Sơn Hải

đã

từng giúp đỡ bất kì công ty nào khác, cũng

không

nghe thấy

một

chút thành tựu hay danh tiếng gì từ họ.”

Sơn Hải xuất

hiện

một

cách rất bất ngờ,

một

chút tin tức cũng

không

công bố



ràng.

thật

sự

khiến người ta

không

thể tin tưởng được.

“Nhưng dù sao

đi

nữa

thì

bây giờ Sơn Hải là công ty duy nhất muốn đầu tư cho chúng ta.” Trần Tu Tề bất đắc dĩ

nói.

Trong tình trạng

hiện

giờ của Weiyan, những người thông minh đều biết

đi

đường vòng, nhưng Sơn Hải lại cứ thế

đi

thẳng tới tận cửa, bọn họ tự tin rằng mình

sẽ

giải quyết được những vấn đề mà Weiyan

đang

gặp phải.

Đây cũng chính là lý do mà Chu Tự Hằng quyết định tới đây

một

chuyến.

Nhưng nếu như Sơn Hải

thật

sự

làm được điều đó,

thì

chắc chắn số cổ phần mà họ muốn sở hữu từ Weiyan là

không

nhỏ, mà đây cũng là

một

vấn đề tương đối khó khăn đối với những công ty mạng tư nhân,

nói

không

chừng

một

ngày nào đấy, chính những người sáng lập ra công ty

sẽ

bị bọn họ đuổi ra khỏi cửa.

Chu Tự Hằng đương nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của mọi người, mặc dù tâm trạng cũng khá căng thẳng, nhưng

anh

vẫn bình tĩnh trấn an: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu

không

được

thìchúng ta lại tìm cách khác.”

Vừa

nói

xong

thì

cửa phòng được mở ra, nhân viên tiếp đón

nói

với bọn họ: “Mọi người bên công ty tôi

đã

đến đông đủ rồi, mời các vị

đi

cầu thang phía bên tay trái, đến phòng 201.”

trên

bậc thang và hành lang đều được trải thảm đỏ, những đôi giày da bóng lộn giẫm lên

không

hề gây ra

một

tiếng động.

Tiết Nguyên Câu sải bước

trên

cầu thang, cúi đầu huýt sáo

một

cái.

Nhân viên tiếp đón

không

đi

theo nên bên cạnh

không

có người ngoài, nhưng dù vậy

thì

Trần Tu Tề cũng

không

đồng ý chuyện huýt sáo,

nói: “Chờ khi chúng ta kí hợp đồng thành công

thì

huýt sáo cũng chưa muộn đâu.”

anh

không

nghiêm túc phê bình nên

không

khiến Tiết Nguyên Câu cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Tiết Nguyên Câu lại

nhỏ

giọng đáp: “Em huýt sáo là để tăng thêm

sự

can đảm thôi.”

Tại sao lại phải can đảm?

Bởi vì con đường phía trước rất mịt mù, xung quanh toàn là gai nhọn, trong tay bọn họ lại

đang

nắm giữ

sự

sinh tử của cả

một

công ty, cũng nắm giữ cả

sự

thành bại của tương lai.

Mặc dù

trên

người là bộ tây trang chỉnh tề, nhưng suy cho cùng

thì

tất cả vẫn chỉ là những sinh viên còn rất trẻ.

Chu Tự Hằng cũng huýt sáo, tạo ra

âm

thanh còn vang dội hơn, sau đó

anh

cười tươi

nói: “Hôm nay sau cơn mưa, trời lại sáng rồi.”

Sầm Gia Niên

nói

thêm vào: “Mong là Weiyan cũng như vậy.”

Đây đều là mong đợi của tất cả mọi người, mang theo tâm trạng ấy, cả bọn bình tĩnh

đi

vào phòng 201,

không

có cảnh tượng căng thẳng như trong suy nghĩ, người đầu tư ngồi

trên

ghế chủ tọa mặt mũi rất hiền lành, thấy bọn họ vừa vào là lập tức cười bảo bọn họ ngồi vào ghế.

Chu Tự Hằng liếc bảng tên trước mặt ông ta, biết được người này họ Hà, tuổi khoảng

trên

dưới bốn mươi, người hơi mập.

Chu Tự Hằng áp chế

sự

ngờ vực trong lòng, ngồi nghe những nhân viên cấp cao của Sơn Hải lần lượt giới thiệu bản thân.



một

người mới bước chân vào xã hội, còn chưa đủ lông đủ cánh, Chu Tự Hằng chọn cách

đi

thẳng vào vấn đề,

không

lên tiếng nịnh nọt bọn họ, chỉ chào hỏi vài câu là

đi

vào chuyện chính luôn: “Chắc hẳn các vị cũng

đã

biết tình trạng của Weiyan

hiện

nay rồi, lần này chúng tôi đến đây là muốn cùng quý công ty thỏa thuận chuyện hợp tác.”

Tiết Nguyên Câu đứng lên đưa giấy tờ cho bên đối phương.

Sầm Gia Niên cũng mở máy tính ra, bắt đầu trình chiếu slide.

Đổng

sự



không

lên tiếng, nhưng

trên

môi vẫn giữ nụ cười, có vẻ rất hài lòng với biểu

hiện

của bên Weiyan, còn giơ tay tỏ ý “Xin mời” với Chu Tự Hằng.

“Weiyan là

một

công ty chuyên về mạng xã hội…” Chu Tự Hằng bắt đầu giới thiệu về Weiyan, từ các chức năng của ứng dụng, đến quá trình phát triển, phân tích thị trường của công ty.

Tài liệu trình chiếu được chuẩn bị rất cẩn thận, phối hợp cùng các văn kiện giấy tờ,

nói

lên toàn bộ những ưu thế của Weiyan.

“…Tính đến tháng chín năm nay, số người đăng kí sử dụng Weiyan

đã

đạt tới con số 6700 vạn, mỗi ngày có ít nhất hai triệu bài đăng.” Đây là số liệu cuối cùng thu thập được trước khi Weiyan phải đóng cửa.

Tất cả thoạt nhìn đều rất ổn, nhưng đổng

sự

Hà vẫn lên tiếng: “Nhưng

hiện

giờ Weiyan

đã

phải dừng hoạt động, tạo cơ hội cho những trang mạng xã hội khác

đi

lên.”

“Weiyan dừng hoạt động càng lâu

thì

sẽ

càng mất

đi

nhiều người dùng hơn, chuyện này chúng tôi thừa nhận.” Chu Tự Hằng

không

có ý muốn giấu diếm, nhưng rất nhanh

anh

lại

nói: “Nhưng tôi tin tưởng vào tầm ảnh hưởng của Weiyan đến cộng đồng, chúng tôi là những người khởi xướng ra phong trào thư tình ba dòng, đây là điều

không

ai có thể đoạt được.”

Vừa nhắc tới thư tình ba dòng,

một

vị quản lý cấp cao

đã

xen vào

nói: “Tôi cũng

đã

từng đăng kí sử dụng Weiyan, phải công nhận khi đó các cậu

đã

khắc phục khó khăn

một

cách rất thành công.”

Ông ta nhìn

một

loạt những người trẻ tuổi

một

lần, sau đó lại hỏi: “Có thể

nói

cho tôi biết công ty nào

đã

gợi ý cho các cậu hình thức marketing đó

không?”

“Chúng tôi

không

làm marketing theo

yêu

cầu của ai hết.” Trần Tu Tề đáp, “Đó hoàn toàn là ý tưởng của Chu tổng.”

Người đó

không

ai khác chính là Chu Tự Hằng tuổi trẻ tài cao.

Đổng

sự

Hà trao cho bọn họ

một

ánh mắt tán dương, mọi người bên phía công ty Sơn Hải cũng bắt đầu

nhỏ

giọng bàn luận với nhau.

Hai phút sau, đối phương lại đưa ra câu hỏi: “Công ty chúng tôi quả

thật

có ý định đầu tư vào Weiyan, chúng tôi muốn dùng 80 triệu đô la Mỹ để lấy được 30% cổ phần và hai ghế trong hội đồng quản trị,

không

biết ý của Chu tổng thế nào?”

Cuối cùng

đã

đến thời khắc quyết định rồi đây.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ.

Con số mà Sơn Hải đưa ra đúng là

không

tồi chút nào.

Nhưng mà…

“Nhiều nhất chỉ có thể là 15% cổ phần, đây là giới hạn của Weiyan.” Chu Tự Hằng thẳng thắn

nói, dù

đang

ở thế yếu nhưng vẫn quyết

không

nhún nhường.

Đổng

sự

Hà nhíu mày, nụ cười

trên

môi cũng

không

còn nữa.

Chu Tự Hằng trầm giọng

nói: “Tôi mong đổng

sự



sẽ

tin tưởng, rằng chỉ khi Weiyan nằm trong tay người sáng lập

thì

mới có thể giữ gìn trọn vẹn được những giá trị ban đầu.”

Đây là tư tưởng chung của cả năm người.

Ánh mắt đổng

sự

Hà sáng lên, nhìn Chu Tự Hằng

một

lúc rồi ghé vào tai thư kí

nói

nhỏ, sau đó

đi

ra ngoài.

Các thành viên còn lại trong hội đồng quản trị cũng lần lượt rời

đi, nhân viên tiếp đón bọn họ

một

lần nữa bước vào, bưng trà cho từng người,

nói: “Mấy vị chờ

một

lát, hội đồng quản trị

hiện

đang

bắt đầu thảo luận.”

không

chỉ có trà mà các loại bánh ngọt cũng được mang ra, chỉ có điều lúc đến lượt Chu Tự Hằng, nhân viên

không

đưa trà mà lại đưa cho

anh

một

cốc sữa tươi.

Chu Tự Hằng

không

khỏi liếc mắt nhìn.

anh

thích uống sữa tươi, trừ nước lọc ra

thì

chỉ uống sữa.

Nhưng

anh

cũng

không

nghĩ quá nhiều, bởi vì thời gian chờ đợi

thật

sự

vừa dài vừa buồn chán.

“anh

Hằng, em có thể

đi

toilet

không?” Chung Thần

nhỏ

giọng hỏi.

“anh

đi

với cậu.” Chu Tự Hằng đứng dậy.

Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, Chu Tự Hằng

không

vào mà đứng ở ban công hóng mát.

Nhưng khi

anh

vừa bước ra ban công

thì

nghe thấy tiếng

nói

chuyện của đổng

sự

Hà.

“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!” Đổng

sự

Hà cảm khái, “Chu tổng à, con trai

anh

giỏi quá!”

Khác với

sự

uy nghiêm trong phòng họp, lúc này giọng

nói

của đổng

sự

Hà tràn ngập

sự

hâm mộ: “Tiểu Chu đến cuối cùng cũng

không

chịu nhún nhường, Chu tổng, chắc

anh

đã

phải khổ tâm lắm.”

Mà người ông ta

đang

nịnh bợ, Chu Tự Hằng thoáng cái

đã

nhìn ra.

Chu Xung đáp lại: “Đâu có đâu có, con trai

đang

gặp khó khăn, người làm cha sao có thể đứng nhìn được chứ, lần này phải cảm ơn

anh

nhiều.” Chu Xung cũng lịch

sự

nói

lại với đổng

sự

Hà, còn rút

mộtđiếu thuốc ra mời.

Nhưng vừa mới xoay người lại

thì

Chu Xung lập tức trông thấy Chu Tự Hằng

đang

đứng ngoài ban công.

Ông có hơi giật mình, tay cầm điếu thuốc khựng lại giữa

không

trung,

một

hồi lâu mới nhét lại thuốc vào túi áo, gãi đầu ấp úng

nói: “Ồ…Trùng hợp quá nhỉ!”

Những đám mây

trên

bầu trời giống như những sợi bông, ánh nắng vàng rực rỡ kéo dài cái bóng của Chu Xung, dáng vẻ của ông khác hoàn toàn với đổng

sự

Hà mập mạp, thân hình cao lớn, tuy

đã

gần 50 nhưng vẫn rất phong độ tuấn tú, chỉ là hai bên tóc mai

đã

có những sợi bạc.

“Bố.” Chu Tự Hằng gọi.

Chu Xung hơi bối rối, nhưng vẫn đáp lại: “Ừ.”

Nào có nhiều

sự

trùng hợp như vậy?

Nào có nhiều Bá Nhạc có con mắt tinh tường như thế?

Nào có ai lại sẵn lòng giúp đỡ Weiyan trong thời điểm khó khăn như thế này?

Chu Tự Hằng nhìn hành lang trống trải, nhìn đổng

sự

Hà lúc này

đã

rời

đi, trong phút chốc

đã

hiểu ra, Sơn Hải Sơn Hải, như biển như núi, bố của

anh



một

người bố vụng về,

không

giỏi ăn

nói, tình

yêuthương luôn chỉ biết giấu trong tim,

không

thể thốt ra được thành lời.