Chương 110

Có thể vì trong lòng buồn bực và phiền muộn, nên Chu Tự Hằng đứng yên dựa vào vách tường, dáng vẻ khác hoàn toàn so với lúc đứng trước mặt các nhân viên,

anh

cúi đầu, mắt nhìn vào chiếc nhẫn trong tay.Trong phòng làm việc

không

bật đèn, chỉ có ánh sáng mông lung mờ mờ từ bên ngoài chiếu vào mặt

trên

của chiếc nhẫn.

một

màu trắng thuần khiết,

không

hoa văn cầu kì, đơn giản nhưng

không

mất

đi

sự

tinh tế.

Ánh sáng chiếu vào góc mặt nghiêng của Chu Tự Hằng, sáng tối đan xen nhau.

Trần Tu Tề

không

khỏi nhớ lại thời gian gần đây tinh thần của Chu Tự Hằng rất tốt, tần suất ra vào trung tâm thương mại cũng nhiều hơn bình thường, dựa theo

sự

hiểu biết của

anh

về Chu Tự Hằng,

thìkhẳng định là cậu ta

đã

chuẩn bị hết cho buổi lễ cầu hôn rồi, chỉ còn đợi đến thời điểm thích hợp mà thôi.

Chu Tự Hằng chắc hẳn phải rất mong đợi đến giây phút cầu hôn, nhưng

không

ngờ Weiyan lại gặp khó khăn, cắt đứt mọi kế hoạch

đã

định sẵn.



một

người đồng nghiệp, cũng là

một

người bạn tốt, Trần Tu Tề quyết định an ủi Chu Tự Hằng

mộtchút: “Sao mà

không

được? Tính cách của Minh Nguyệt em cũng

không

phải là

không

biết, chỉ cần em đưa nhẫn cầu hôn ra là



bé nhất định

sẽ

đồng ý thôi.”

Trần Tu Tề

nói

rất chắc chắn,

anh

cho rằng đây là

một

chuyện đáng để ăn mừng, là tin tức tốt hiếm hoi trong ngày hôm nay.

Chu Tự Hằng hoàn toàn tán thành lời Trần Tu Tề

nói, nhưng

anh

vẫn

không

cảm thấy vui lên được,

anhđem chiếc nhẫn thu gọn trong lòng bàn tay, lắc đầu

nói: “Nhưng em

không

hi vọng rằng em ấy

sẽ

đồng ý.”

một

lúc sau,

anh

lại bổ sung thêm, “Dưới tình thế Weiyan

đang

sắp bị phá sản như bây giờ.”

Chu Tự Hằng đứng thẳng lưng,

một

lần nữa

đi

tới bên cửa sổ, hình mặt trăng

anh

vẽ

đã

bị nước mưa xóa mất,

anh

kéo rèm cửa lại, bật đèn rồi ngồi xuống ghế.

Bình thường vào lúc này

anh

phải ngồi đây kí hàng loạt các văn kiện được gửi đến, cùng tổ kỹ thuật bàn luận về những vấn đề khó khăn trong việc mở API, hoặc là lên lịch hẹn gặp đối tác, tìm con đường giúp cho công ty ngày càng phát triển.

Nhưng hôm nay,

anh

lại

không

có việc gì để làm, chỉ ngồi

trên

ghế xoay, buồn chán nhìn màn hình máy tính đen ngòm.

Trong thời điểm Weiyan phát triển mạnh mẽ, Chu Tự Hằng cực kì tự tin, cho rằng

không

có gì mà mình

không

làm được, chỉ cần có quyết tâm là

sẽ

biến ước mơ thành

hiện

thực, bây giờ khi sóng gió ập tới,

anh

mới hiểu được thực tế tàn khốc đến mức nào.

Chu Tự Hằng

không

khỏi nhớ lại

một

thời nổi loạn của mình, trong

một

đêm tuyết rơi, Chu Xung đột ngột

nói

với

anh

rằng, ông muốn kết hôn.

Khi ấy

anh

đã

nói

gì với bố nhỉ?

Cậu bé con Chu Tự Hằng ngây ngô

nói

– [Chúng ta

không

có nhiều tiền cũng được mà.]

Nhưng bố

anh

đã

dịu dàng và cố chấp

nói

với

anh

rằng – [không, chúng ta

không

thể.]

[Bố

không

muốn con phải chịu khổ.]

Chu Xung

đã

từng là

một

nhân vật phóng khoáng cuồng dã đến mức nào, vậy mà cũng phải cân nhắc vì cuộc sống, chấp nhận thỏa hiệp với

hiện

thực mà mình

không

hề mong muốn.

Bây giờ nghĩ đến chính bản thân mình, Chu Tự Hằng cũng

không

muốn Minh Nguyệt phải theo

anh

chịu khổ, tất nhiên cũng

không

đến mức đó, nhưng khó khăn trắc trở trong cuộc sống là điều

không

thể tránh khỏi.

anh

không

muốn ích kỷ như vậy.

Trần Tu Tề

không

hiểu là Chu Tự Hằng

đang

băn khoăn chuyện gì, hơn nữa còn cho rằng Chu Tự Hằng suy nghĩ quá bi quan,

anh

đi

tới trước bàn, lấy góc nhìn của

một

người ngoài cuộc ra để

nói: “Weiyan vẫn còn nhận được

sự

giúp đỡ, mà em cũng

không

phải chỉ có duy nhất

một

Weiyan, em còn có Thịnh Quang, gia cảnh của Minh Nguyệt cũng

không

tồi chút nào, dù có thế nào

đi

nữa

thì

cuối cùng em vẫn

sẽ

là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Quang mà.”

nói

tới đây, Trần Tu Tề bỗng dừng lại

một

chút, dùng ngữ điệu thăm dò để hỏi: “Em

sẽ

không

ngu ngốc đến mức muốn tự làm tất cả mọi việc mà

không

dựa vào gia đình để chứng tỏ bản thân đấy chứ?”

Chu Tự Hằng liếc

anh

một

cái, tức giận

nói: “không

dựa vào gia đình

thì

em lấy đâu ra tiền vốn để làm ăn chứ?!!”

anh

có tự ái của bản thân, nhưng cũng

không

phải dạng ngoan cố bảo thủ,

anh

luôn lưu lại cho Weiyan

một

con đường lui cuối cùng, chính là dựa vào tập đoàn Thịnh Quang.

Trần Tu Tề có phần ngượng ngùng,

không

biết làm gì hơn là quay về chủ đề cũ: “Vậy tại sao em lại

không

muốn cầu hôn,

không

muốn Minh Nguyệt đồng ý?”



một

người con trai vẫn còn độc thân, ngoài lần nổi loạn duy nhất hồi cấp ba ra

thì

Trần Tu Tề

khôngcòn tâm tư muốn tìm bạn

gái

nữa, cộng thêm việc bên cạnh

anh

cũng toàn là

một

đám cẩu độc thân, cho nên

anh

lại càng

không

suy nghĩ đến chuyện

yêu

đương, vì vậy mà cũng

không

hiểu được nỗi lòng của Chu Tự Hằng.

Trong ấn tượng của

anh

thì

Chu Tự Hằng là

một

người thuộc phái hành động,

một

khi

đã

nghĩ đến cái gì là nhất định phải làm được.

Thế mà hôm nay, Chu Tự Hằng tuy

đã

muốn hái trăng, nhưng lại do dự

không

dám.

“Em cầu hôn Minh Nguyệt, là vì muốn cùng em ấy tạo thành

một

gia đình.” Chu Tự Hằng đáp, “Nhưng

hiện

tại em

không

có đủ năng lực để gánh vác

một

gia đình.”

Cho dù Weiyan có phá sản

thì

anh

vẫn có thể có

một

cuộc sống giàu sang ấm no, yên bình hưởng thụ.

Thế nhưng

anh

có thể nhất thời phụ thuộc vào gia đình, chứ

không

thể núp dưới

sự

chở che của gia đình suốt cả đời được.

Giờ đây

anh

mới hoàn toàn hiểu

rõ, thế nào gọi là “Trách nhiệm gia đình”.

Chính là

một

loại gánh nặng vừa ngọt ngào nhưng cũng nhiều âu lo.

Con người trong từng thời điểm có thể tự tin

không

sợ trời

không

sợ đất, nhưng cũng phải học được cách thỏa hiệp đúng lúc.

Chu Tự Hằng thả chiếc nhẫn trong tay ra, để nó lọt sâu vào túi áo, đưa tay lau mặt rồi

một

lần nữa gọi mọi người vào họp.

Tâm trạng của

anh

thay đổi rất nhanh, hoặc có thể

nói



anh

rất biết cách ngụy trang, che giấu tâm tư, sau

một

lúc buồn phiền,

anh

trở lại dáng vẻ phấn chấn, dặn dò Sầm Gia Niên: “Cậu mau chóng

đi

thu xếp tài liệu của Weiyan từ trước đến nay, chúng ta

sẽ

tới gặp người phụ trách của công ty Sơn Hải.”

Tiết Nguyên Câu cũng nhận được

một

nhiệm vụ, cậu ta tiếp nhận, nghĩ

một

lát rồi

không

khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Lúc này mà Sơn Hải vẫn còn muốn hợp tác với chúng ta, liệu có phải là

một

cái bẫy

không?”

“đã

là phúc

thì

không

phải họa,

đã

là họa

thì

không

thể tránh.” Chu Tự Hằng đáp, “Coi như là

một

cái bẫy

thì

cũng phải nhảy xuống xem xem nó sâu hay cạn.”

Giọng

nói

của

anh

rất trầm, như thể lại

một

lần nữa chuẩn bị phá phủ trầm chu.

Công ty bắt đầu bận rộn trở lại sau cả buổi sáng

không

làm gì, kim đồng hồ cứ thế trôi

đi, lúc Chu Tự Hằng tuyên bố tan làm

thì

ánh đèn đường của thành phố

đã

được bật sáng hết, màn đêm đen sâu thẳm, xe cộ qua lại

không

dứt.

Minh Nguyệt bận rộn trong nhà bếp, thỉnh thoảng lại kiễng chân lên nhìn ra cửa sổ, tay

thì

vẫn

đang

cho những quả dâu tây căng mọng vào máy ép hoa quả.

Tiếng máy ép hơi lớn nên Minh Nguyệt

không

nghe thấy tiếng mở cửa, cũng

không

biết là Chu Tự Hằng

đã

về nhà, còn bất ngờ ôm lấy



từ phía sau.

“Em kiễng chân nhìn cái gì thế?” Chu Tự Hằng

nhẹ

nhàng hỏi.

anh

nhích tới gần, áp mặt vào gáy

cô, nhiệt độ trong nháy mắt tăng vọt, làm cho Minh Nguyệt run cả tay, tí nữa

thì

làm đổ cái máy ép.

Tuy trong lòng hơi giận dỗi, nhưng



vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Em nhìn xem

anh

đã

về nhà chưa.”

Giọng của



rất dịu dàng,

nói

ra hai chữ “Về nhà” rất dễ nghe, triền miên lưu luyến, Chu Tự Hằng làm việc cả

một

buổi chiều, nghe



nói

như vậy, trong lòng như muốn tan ra thành nước.

anh

cảm thấy Minh Nguyệt

thật

sự

quá ngọt ngào, làm

anh

chẳng biết

nói

thêm câu gì nữa, chỉ biết ôm chặt eo

cô, hôn

nhẹ

lêи đỉиɦ đầu



một

cái.

Cho dù chỉ là

một

cái hôn cũng khiến lòng Minh Nguyệt vui sướиɠ muốn nở hoa, có qua có lại,



rót sữa tươi dâu tây

đã

pha xong vào cốc thủy tinh rồi đưa cho Chu Tự Hằng, lại chạy khỏi lòng

anh, bưng thức ăn để lên bàn.

Nhìn



rất ra dáng

một

bà chủ gia đình, bận trước bận sau, thấy chồng về

thì

bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, còn chăm lo việc nhà đâu ra đấy nữa.Từ khi Minh Nguyệt chuyển về đây ở, mấy việc này

côdường như làm

không

biết mệt.

Tất nhiên là bà chủ nhà này còn chưa quen việc bếp núc cho lắm, chỉ biết ép nước trái cây, chiên trứng và cắm cơm thôi, còn thức ăn

thì

vẫn phải mua từ bên ngoài về.

Nhưng dù thế

thì

Chu Tự Hằng vẫn luôn khen



hiền lành đảm

đang.

Minh Nguyệt tuy thường xuyên được nghe

anh

khen như vậy, nhưng vẫn đỏ mặt xấu hổ

không

thôi, thế mà hôm nay lại khác,



tiếp nhận lời khen đó của

anh, còn nghiêm túc

nói: “Nếu bọn mình kết hôn

thìem

sẽ

còn hiền lành đảm

đang

hơn nữa.”

Gò má



nhuộm sắc hoa đào, vì còn ít tuổi nên da dẻ cũng trắng nõn căng bóng, khác với những



bé cùng lứa khác, Minh Nguyệt

đã

vui vẻ vẽ ra bức tranh cuộc sống sau khi kết hôn từ rất lâu rồi,



nói: “Em

sẽ



một

người vợ tốt, cũng

sẽ



một

người mẹ tốt.”

Tại sao



lại nghĩ đến những điều ấy?

Bởi vì sinh nhật hai mươi tuổi của



sắp đến rồi, lời hứa cầu hôn của Chu Tự Hằng cũng sắp được thực

hiện.

Cho nên lúc

nói

xong, Minh Nguyệt liền ngước mắt nhìn Chu Tự Hằng, mong đợi

anh

sẽ

nói

lời gì đó với mình.

Nhưng điều khiến cho



thất vọng chính là, Chu Tự Hằng lại chọn cách im lặng, hơn nữa còn đặt đũa xuống, ngồi yên như

một

pho tượng, lông mi dài phản chiếu

một

cái bóng

thật

dày

trên

gương mặt.

Minh Nguyệt là

một



gái

rất nhạy cảm, chỉ trong nháy mắt

đã

đoán ra được điều gì,



ngừng

mộtchút rồi do dự hỏi: “Có phải là, bây giờ

anh

lại

không

muốn cầu hôn em nữa đúng

không?”



cắn môi rồi

nói

tiếp: “Là bởi vì tình trạng

hiện

giờ của Weiyan sao?”

Chuyện Weiyan đóng cửa là

một

tin hot đối với cộng đồng mạng xã hội, tất cả những người sử dụng đều

không

thể đăng nhập vào Weiyan, Minh Nguyệt cũng mới biết tin lúc sáng.



hỏi bằng chất giọng rất

nhẹ

nhàng, tựa như

một

cọng lông vũ rơi xuống ngực Chu Tự Hằng, nhưng lại nặng như đỉnh núi Thái Sơn, Chu Tự Hằng bế



từ

trên

ghế lên rồi đặt



ngồi

trên

đùi mình, ôm mặt

cô, bốn mắt nhìn nhau.





một

đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời như

một

con mèo

nhỏ

trung thành.

Chu Tự Hằng hôn

nhẹ

lên mắt

cô,

nói: “anh

nhớ lúc

anh

tỏ tình với em, lúc ấy tính khí

anh

cực kì

khôngtốt, còn tức giận mà mắng em nữa, tóm lại là

một

màn tỏ tình rất qua loa.”

anh

mở miệng

nói

vậy, cũng

đã

biểu lộ



tâm tư của mình.

Minh Nguyệt lại

nói: “Nhưng em vẫn rất vui mà, kể cả bây giờ

anh

có cầu hôn qua loa với em

thì

em cũng

sẽ

vui sướиɠ muốn bay lên trời.”

Mũi của



đã

đỏ ửng cả lên, dáng vẻ đáng thương

nói: “thật

đấy,

nói

không

chừng em còn có thể sướиɠ đến ngất

đi

ấy chứ.”

Lại bắt đầu

nói

linh tinh rồi.

Chu Tự Hằng lau nước mắt cho

cô, ghé vào muốn hôn lên môi

cô, thế nhưng Minh Nguyệt lại khó có lúc bực bội đẩy

anh

ra,

nói: “Em

không

cần hoa, cũng

không

cần nến,

không

cần

anh

phải quỳ gối, chỉ cần

anh

cầu hôn em thôi!”

trên

hàng lông mi của



còn đọng

một

giọt nước mắt, ở dưới ánh đèn nhìn như thạch

anh

vậy.

một



gái

tuy có vẻ ngoài mảnh mai, nhưng tính cách

thì

lại rất ngang bướng và cố chấp.

“anh

không

nỡ làm vậy với em.” Chu Tự Hằng giam



trong ngực mình, giống như

đang

ôm

một

con búp bê sứ dễ vỡ,

thì

thầm

nói

chuyện bên tai

cô.

anh

rất thích như vậy, cảm thấy hành động đó rất thân mật, lại

nhẹ

nhàng

nói

tiếp: “anh

muốn giấu em

đi, đặt em ở

một

nơi tốt đẹp nhất, cẩn thận nâng niu giữ gìn,

không

để em phải sợ,

không

để em phải khổ,

không

để em phải lưu lạc khắp nơi,

không

cảm nhận được

sự

an toàn.Nhưng bây giờ

anh

thật

sựkhông

thể đảm bảo cho em những điều đó.”

anh

đã

từng đọc được những câu này trong

một

cuốn sách, rất phù hợp với tình cảnh lúc này.

Nhưng Minh Nguyệt

thì

lại

không

muốn nghe Chu Tự Hằng

nói

lời ngon ngọt,



thò tay vào túi áo

anh, mò thấy

một

cái nhẫn: “Nhưng

anh

đã

mua nhẫn cầu hôn rồi mà.”



lấy chiếc nhẫn ra rồi giơ trước mặt

anh: “rõ

ràng là

anh

cũng muốn cầu hôn em đấy thôi.”

Chiếc nhẫn được ánh đèn chiếu sáng, mặt trong còn được khắc

một

hình mặt trăng cong cong.

Minh Nguyệt dứt khoát đeo nhẫn vào ngón tay mình: “Em biết là

anh

muốn chờ tới khi Weiyan vượt qua cửa ải khó khăn này, cũng biết là

anh

muốn chuẩn bị

một

buổi lễ cầu hôn hoành tráng, nhưng Chu Tự Hằng, người em muốn cưới là

anh

chứ

không

phải là thành công của

anh.”

Ngón tay của



thon thả tinh tế, làm nổi bật lên vẻ đẹp của chiếc nhẫn.

không

cần Chu Tự Hằng mở lời,

không

cần quỳ gối,

không

cần hoa tươi, Minh Nguyệt cứ thế tự đeo nhẫn vào tay mình.

Chiếc nhẫn cầu hôn của Chu Tự Hằng.

“Em muốn được cùng

anh

ngắm cầu vồng, cũng sẵn lòng cùng

anh

vượt qua mọi khó khăn.” Minh Nguyệt ngẩng đầu hôn lên môi

anh.

---

Lời tác giả: Viết xong mà lệ nóng quanh tròng,

thật

muốn cưới được

một



gái

đáng

yêu

như Minh Nguyệt.


Tặng cả nhà

một

ngoại truyện

nhỏ:


Ngày 1 tháng 4 năm 2013, Chu Tự Hằng cùng Minh Nguyệt bước vào lễ đường, dưới ánh đèn vàng rực rỡ, lúc hai bên gia đình lên phát biểu, cha của

anh

là Chu Xung

đã

nói

thế này – “Tôi

đã

may mắn được làm cha của Chu Tự Hằng suốt 26 năm

một

tháng lẻ bảy ngày, tính theo số ngày

thì

là 9535 ngày…”




một

thứ tình cảm cùng bạn trưởng thành theo năm tháng, chính là tình thương của cha.