Chương 109

Từ tháng 10 năm 2007 đến tháng 9 năm 2008, Weiyan tiến vào giai đoạn phát triển mạnh mẽ, người sử dụng tăng chóng mặt, là trang mạng xã hội rất nổi tiếng trong nước, nhận được nhiều

sự

quan tâm, Chu Tự Hằng sau khi

đã

suy tính nhiều phương diện, quyết định đồng ý hợp tác với

một

công ty điện tử thuộc thung lũng Sillicon (thuộc bang California, Mỹ).

Công ty này rất xem trọng tiền đồ của Weiyan, họ

nói

sẽ

dùng mười triệu đô la để giành lấy 10% cổ phần của công ty cùng

một

vị trí trong hội đồng quản trị, mấu chốt là công ty đó tỏ ý tán thành với những ý tưởng chiến lược của Chu Tự Hằng,

sẽ

không

can dự vào cơ cấu hoạt động của công ty.

Cho nên hiệp định

đã

được kí kết.

CEO của công ty bên Mỹ đích thân bay tới Bắc Kinh để gặp Chu Tự Hằng và kí kết thỏa thuận hợp tác, qua đó có thể thấy



thành ý và

sự

tôn trọng của họ giành cho

một

công ty với tuổi đời còn quá non trẻ là Weiyan.

Có được

sự

ủng hộ về mặt tài chính, Weiyan bắt đầu xây dựng Server của mình, chuyển tên miền từ “The Weiyan” thành “Weiyan”, đồng thời nâng cấp các chức năng của phần mềm, thực

hiện

việc mở API*.

*(API

là viết tắt của

Application Programming Interface

(giao diện lập trình ứng dụng), là phần mềm trung gian cho phép 2 ứng dụng giao tiếp với nhau. Mỗi khi sử dụng các ứng dụng, chẳng hạn như Facebook, hoặc các ứng dụng gửi tin nhắn tức

thì

hoặc kiểm tra thời tiết

trên

điện thoại, đồng nghĩa với việc bạn

đang

sử dụng API.)


Weiyan tựa như

một

thân cây, mạnh mẽ đâm chồi nảy lộc dưới

sự

tỉ mỉ tưới tắm và chăm sóc, tràn trề sức sống, hoàn toàn có khả năng trở thành

một

cây đại thụ chọc trời.

Tiếc là trời

không

toại lòng người.

không

có bất kì dấu hiệu hay báo động trước, cũng

không

có bất kì

sự

nhắc nhở nào, cứ thế im hơi lặng tiếng gửi tới

một

tờ giấy,

nói

phát ngôn của người sử dụng trang mạng xã hội Weiyan động chạm đến vấn đề chính trị, lập tức ra lệnh cưỡng chế tạm dừng hoạt động để chỉnh đốn và cải cách.

Tháng chín năm nay lạnh hơn tháng chín năm ngoái

một

chút, vừa mới vào thu nhưng ánh mặt trời

đãbị

một

tầng mây dày che phủ, gió lạnh thổi tới làm rơi những chiếc lá cây ngô đồng,

trên

cửa sổ của tầng cao nhất cũng bị phủ

một

lớp sương mờ.

Trần Tu Tề an vị phía trước cửa sổ, nghe

một

vị cổ đông của công ty điện tử ở Mỹ càu nhàu bằng

mộttràng tiếng

anh: “Tại sao lại đυ.ng chạm đến vấn đề chính trị? Chẳng lẽ ban quản trị của Weiyan

khôngxét duyệt các bài đăng sao? Chẳng lẽ nhân viên của các cậu đều bị mù hết à?!”

không

một

ai đáp lại, mặc dù tất cả đều nghe hiểu lời ông ta

nói.

Vị cổ đông bên Mỹ cực kì tức giận, ông ta chống tay lên mặt bàn đứng dậy, tay phải đưa ra chỉ trỏ trong hư

không, hướng ngay Chu Tự Hằng mà

nói: “Đầu tư vào Weiyan, chính là quyết định sai lầm nhất của công ty chúng tôi từ trước cho tới nay!!”

Tại sao lại là quyết định sai lầm nhất?

Tên miền Weiyan rạng sáng hôm nay

đã

bị cưỡng chế ngừng hoạt động, kéo theo rất nhiều rắc rối, phần hiển thị của mục tra cứu trong trang Weiyan cũng

không

phù hợp với quy định của pháp luật, chuyện ngừng hoạt động

đã

trở thành

sự

thật,

không

hẹn ngày trở lại.

Weiyan

đang

trong thời điểm danh tiếng lẫy lừng, trong nháy mắt

đã

biến thành hư

không, chỉ lưu lại

một

cái xác ngoài trống trơn, có lẽ chỉ ít ngày nữa

sẽ

phá sản.

Đồng nghĩa với việc 10% cổ phần đầu tư vào công ty cũng

sẽ

bị trôi sông.

Những hạt mưa rơi vào cửa kính phát ra những

âm

thanh tí tách, bầu

không

khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng, như thể sắp nổi lên

một

cơn bão cực lớn, mà Chu Tự Hằng chính là trung tâm của cơn bão đó.

Dường như

anh

không

nghe thấy những lời khó nghe của vị cổ đông kia, nét mặt vẫn rất bình thản, lông mi khẽ khép lại, phủ lên đôi mắt sáng, hai tay khoanh trước ngực, các ngón tay

nhẹ

nhàng gõ nhịp.

Thái độ này khiến cho vị cổ đông kia càng nổi giận hơn, trừng mắt nhìn Chu Tự Hằng, trước khi ông ta lên tiếng

thì

Chung Thần

đã

không

nhịn được mà xen ngang: “Chuyện Weiyan bị ngừng hoạt động chúng tôi còn sốt ruột hơn ông nhiều! Chúng tôi đâu có muốn chuyện này xảy ra chứ!”

Chung Thần vẫn còn ít tuổi nên

không

quen

nói

mấy lời phản bác, thái độ có hơi tức giận.

Vị cổ đông Mỹ cũng

không

kìm được tâm trạng, nhìn

một

lượt những người sáng lập trẻ tuổi của Weiyan, lạnh lùng

nói: “Trước khi đầu tư cho Weiyan, tôi

đã

từng nghe người ta

nói

một

câu thành ngữ của nước các cậu, đó là “Thịnh cực tất suy”, đáng tiếc lúc đó tôi

không

mấy hiểu, cứ thế ngu ngốc mà

đikí kết hợp tác với các cậu.”

Ông ta dùng

một

câu

nói

cực kì khó nghe để tổng kết lại lịch sử phát triển của Weiyan, bỏ qua hoàn toàn mọi

sự

cố gắng mà Weiyan

đã

từng trải qua, trực tiếp định nghĩa lại bằng câu “Thịnh cực tất suy”.

Chung Thần vô cùng phẫn nộ,

đang

định

nói

thì

Chu Tự Hằng lại giơ tay ý bảo cậu ta im lặng.

Trong suốt cuộc họp cổ đông, Chu Tự Hằng chưa

nói

câu nào, nét mặt cũng

không

thể

hiện

ra hỉ nộ ái ố, nhưng lúc này

anh

lại hơi nhếch môi cười, đứng lên

nói

với vị cổ đông Mỹ: “Tôi

không

tin câu ‘Thịnh cực tất suy’, tôi chỉ tin câu ‘Khổ tận cam lai’* mà thôi.”

*(Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướиɠ, thời kỳ gian khổ

đã

qua, giờ

đã

đến lúc hưởng sung sướиɠ.)


anh

có ưu thế về chiều cao, lúc đứng lên, đỉnh đầu che khuất ánh sáng đèn, bên ngoài bầu trời

âm

u, làm cho gương mặt

anh

trông càng thêm phần lạnh lùng.

anh

giơ tay hướng ra bên ngoài, nhìn vị cổ đông Mỹ, cười nhạt

nói: “đi

thong thả,

không

tiễn.”

Vị cổ đông Mỹ lặn lội đường xa tới đây, tức giận đến sùi bọt mép, mở cửa bỏ

đi, cùng lúc đó, mấy nhân viên

đang

đứng chờ bên ngoài cũng

đi

vào trình đơn xin thôi việc với Tiết Nguyên Câu, những lá đơn được viết với đủ các nguyên nhân khác nhau, nhưng tất cả đều có chung

một

mục đích là rời khỏi Weiyan.

Trần Tu Tề cũng nhận được hai lá đơn xin thôi việc, là người của tổ lập trình do chính

anh

đích thân phỏng vấn rồi tuyển chọn.

Trần Tu Tề năm nay

đã

là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp đại học,

không

giống với những người bạn cùng khóa

đang

mải

đi

tìm việc làm hoặc chuẩn bị thi cao học,

anh

đã



sự

nghiệp của mình, hơn nữa tính đến hôm nay

thì

cũng coi như khá thành công, sau khi có thêm cổ đông gia nhập

thì

anh

vẫn nhận được 8,5% cổ phần mỗi tháng.

Trong độ tuổi hai mươi, Trần Tu Tề cảm thấy rất nhiệt huyết và mãn nguyện.

Nhưng khi

anh

nhận được lá đơn xin thôi việc,

anh

mới chính thức hiểu được cái gì gọi là “Lòng người dễ đổi thay”, cái gì gọi là “Cây đổ bầy khỉ tan*”.

*(một

câu thành ngữ của Trung Quốc, ý

nói

cây đổ rồi

thì

bầy khỉ leo

trên

cây cũng chạy

đi

hết.)


Nhân viên của tổ lập trình

không

dám nhìn thẳng vào mắt Trần Tu Tề, cứ ấp úng mãi

không

nói

được câu nào.

“Sao các

anh

có thể làm như vậy?” Chung Thần hai mắt đỏ hoe

nói.

“Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình.” Chu Tự Hằng hời hợt

nói, vừa là

nói

với các nhân viên xin thôi việc, cũng vừa là lời đáp đối với câu hỏi của Chung Thần.

“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, nhưng tai vạ ập đến

thì

cũng tự bay

đi

những nơi khác nhau.” Sầm Gia Niên dựa lưng vào cửa

nói.

Ý

nói

đến cả vợ chồng cũng chưa chắc

đã

đồng lòng, chứ đừng

nói

đến mối quan hệ giữa chủ và nhân viên.

Chu Tự Hằng tiếp nhận tất cả những lá đơn từ chức, nắm chặt trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn quanh đại sảnh của công ty.

một

phần ba số đồng nghiệp

đã

rời

đi, còn lại các nhân viên khác

thì

đang

trong trạng thái uể oải, ánh mắt tràn ngập

sự

lo sợ bất an, tuy

đang

ngồi trước máy tính nhưng cũng

không

biết phải làm gì, Weiyan

đã

đóng cửa, bọn họ còn biết làm gì đây.

L*иg ngực Trần Tu Tề như bị

một

tảng đá lớn đè ép, khiến cho

anh

không

thở nổi, chỉ đành phải nới lỏng cà vạt.

Biểu

hiện

của Chu Tự Hằng

thì

lại tương đối thoải mái, miệng vẫn giữ nụ cười, ánh mắt vẫn có

sự

tự tin,

anh

đứng

trên

bậc thang, nhìn kĩ từng gương mặt của các nhân viên,

một

lúc sau mới lên tiếng: “Mọi người hẳn

đã

biết chuyện Weiyan

đang

bị lệnh cưỡng chế dừng hoạt động để chỉnh đốn tin tức, mà tôi cũng biết là trong số mọi người ở đây, có nhiều người

đã

nhận được điện thoại tuyển dụng của các công ty khác, nếu mọi người muốn

thì

xin mời rời khỏi Weiyan và gia nhập những công ty đó.”

“Đừng

nói

không, tôi tin chắc là mọi người

đã

tính toán hết rồi.” Chu Tự Hằng cười đùa, tay run run cầm

một

chồng dầy đơn xin từ chức.

Chu Tự Hằng để chồng đơn sang

một

bên,

nói

tiếp: “Mặt khác, trong thời điểm Weiyan gặp khó khăn, nếu các

anh

không

chọn cách rời

đi

như những người khác,

thì

Chu Tự Hằng tôi xin

nói

lời cảm ơn sâu sắc từ tận đáy lòng, cảm ơn các

anh

đã

toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, tin tưởng giám đốc Trần, tin tưởng quản lý Chung, tin tưởng quản lý Sầm, tin tưởng quản lý Tiết…”

anh

nói

tên từng người

một, sau đó cười

nói: “một

năm trước Weiyan cũng

đã

từng gặp khó khăn, rất nhiều nhân viên cũ ở đây cũng biết rồi, lúc ấy số vốn lưu động mà Weiyan có chỉ vỏn vẹn 150 vạn, chúng ta gặp phải

một

đối thủ mạnh, vì muốn duy trì ngân sách mà thậm chí còn phải cắt giảm số nhân viên, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng mà vượt qua được.”

“Bởi vì sao?”

anh

hỏi ngược lại, sau đó tự đáp: “Vì chúng ta còn trẻ, thất bại

thì

đứng dậy làm lại thôi!”

Hồi ức được kể lại trong thời điểm này, khiến cho rất nhiều người

không

kìm được nước mắt.

Chu Tự Hằng

một

lần nữa quay về chuyện chính: “Lần này Weiyan lại tiếp tục gặp phải

một

khó khăn lớn, tôi đứng ở đây để cam đoan với mọi người, rằng Weiyan

sẽ

không

sụp đổ

một

cách dễ dàng như vậy, thành công của chúng ta cũng

sẽ

không

dễ dàng bị xóa

đi, tôi

không

muốn chịu thất bại, cũng

không

muốn để cho mọi người phải chịu thất bại cùng tôi.”

anh

ngẩng cao đầu, giọng điệu rất hùng hồn: “Mong mọi người hãy cho tôi thêm

một

chút thời gian, tin tưởng chúng tôi thêm

một

lần nữa, chúng tôi

đã

tìm được cách giải quyết, Weiyan

sẽ

được hoạt động trở lại trong thời gian rất sớm thôi.”

Lời của Chu Tự Hằng giống như

một

viên thuốc an thần cho tất cả mọi người,

không

chỉ hứa hẹn suông

trên

đầu lưỡi, mà

anh

còn

nói



tình hình thực tế

hiện

giờ cho mọi người biết.

Chu Tự Hằng luôn giữ được

sự

chững chạc và tự tin, tỉnh táo lại quả cảm, tuổi còn trẻ nhưng suy nghĩ rất chín chắn.

Nhưng chỉ có Trần Tu Tề

đang

đứng đằng sau trông thấy, bàn tay Chu Tự Hằng

đang

nắm lại rất chặt, mu bàn tay lộ



gân xanh, nhưng vì để ra sau lưng nên

không

ai trông thấy là tay

anh

đã

chảy đầy mồ hôi.

Chu Tự Hằng

không

phải là người luôn có tự tin,

anh

cũng có khi sợ hãi, sợ Weiyan

thật

sự

không

thể vực dậy nổi.

Chẳng qua vì là thủ lĩnh dẫn dắt

một

đoàn quân, nên

anh

phải bình tĩnh và tỉnh táo, ít nhất

thì

ngoài mặt phải tỏ ra như vậy, tuy

đang

phải chịu áp lực rất lớn, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần cho mọi người.

Chỉ điểm này thôi cũng khiến Trần Tu Tề phải ngưỡng mộ.

Trong nháy mắt,

anh

đột nhiên cảm thấy Chu Tự Hằng

thật

sự

đã

trưởng thành rồi.

một

năm trước khi công ty gặp vấn đề, Chu Tự Hằng còn nổi giận đùng đùng, nhưng

một

năm sau

đãhọc được cách ứng xử đúng đắn.

Thời gian

đã

mài dũa Chu Tự Hằng thành

một

viên ngọc đẹp sáng bóng.

Cho nên Trần Tu Tề rất tin tưởng lời Chu Tự Hằng

nói



đã

tìm ra được cách giải quyết, cho nên cực kì phấn chấn

đi

vào phòng làm việc, cùng bàn bạc với Chu Tự Hằng.

“thật

ra

thì

chưa có cách giải quyết nào cả, ít nhất

thì

bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra.” Chu Tự Hằng gỡ bỏ tất cả

sự

ngụy trang bên ngoài, kéo rèm cửa sổ ra, đứng quan sát thành phố bên dưới, những cơn mưa tháng chín khiến cho bầu trời như được phủ

một

lớp lụa mỏng màu xám tro, cành khô lá úa bị gió thổi bay, thành phố trở nên ảm đạm tiêu điều.

Trần Tu Tề ngây người.

Chu Tự Hằng hỏi: “Phía bên công ty liên doanh thế nào rồi?”

“Mấy công ty từng có qua lại với chúng ta bây giờ đều từ chối trao đổi.” Trần Tu Tề miễn cưỡng lên tinh thần, cười khổ

nói.

Chu Tự Hằng

không

ngờ là tình hình lại diễn biến như vậy.

Thị trường internet giống như

một

cái bánh ngọt, Weiyan

không

có bối cảnh,

không

có nguồn nhân lực hùng hậu, cũng

không

có tài chính, nhưng lại chiếm

một

miếng bánh lớn nhất, mặc cho những người khác

đang

phải thi nhau giành giật lấy

một

góc của riêng mình.

Đυ.ng chạm đến chính trị chỉ là

một

lý do đường hoàng, còn nguyên nhân

thật

sự

chính là,

một

nhà tư bản lớn

đang

muốn tiến vào và chiếm giữ thị trường mạng xã hội, nhưng

hiện

giờ Weiyan

đang

quá phát triển, nên trước tiên phải đuổi được Weiyan

đi

thì

họ mới có thể nhận được miếng bánh ngọt béo bở ấy.

Tuy cách ăn có hơi khó coi, nhưng lịch sử từ trước đến nay đều chỉ do người thắng viết.

Mấy năm sau, tan thành mây khói, liệu có mấy ai còn nhớ tới cái tên Weiyan?

Chu Tự Hằng vô thức chạm tay lên mặt kính thủy tinh, khung cảnh màu xám tro càng làm nổi bật lên các ngón tay trắng muốt như ngà voi của

anh.

Trần Tu Tề có thể hiểu được tâm trạng của Chu Tự Hằng lúc này,

anh

lập tức

nói

ra

một

tin tức tốt duy nhất trong ngày hôm nay: “Nhưng mà, vẫn còn có công ty Sơn Hải là bằng lòng hợp tác với chúng ta.”

anh

bổ sung thêm, “Mặc dù

không

biết vì sao bọn họ lại làm vậy, nhưng…”

Trần Tu Tề mấp máy môi, nhìn góc mặt nghiêng của Chu Tự Hằng,

nói: “Chúng ta có nên hẹn ngày gặp bọn họ

không?”

Công ty Sơn Hải là công ty duy nhất đưa nhánh ô liu ra với Weiyan, trong lần xem xét đầu tiên, Chu Tự Hằng

đã

không

lựa chọn hợp tác với công ty họ, nhưng hôm nay, Sơn Hải lại trở thành

sự

lựa chọn cuối cùng của Weiyan.

“Họ có ý như vậy là tốt rồi.” Chu Tự Hằng thở dài

nói, “Nếu

không

hợp tác thành công với Sơn Hải,

thìđể em trở về gặp bố

một

chuyến vậy.”

anh

cúi thấp đầu, giống như

một

con thú

nhỏ

đang

bị thương.

Lúc

anh

xoay người lại, Trần Tu Tề mới phát

hiện

là Chu Tự Hằng

đã

vẽ lên cửa kính rất nhiều hình mặt trăng.

“Vốn em còn định

sẽ

cầu hôn Minh Nguyệt.” Chu Tự Hằng lấy

một

chiếc nhẫn màu bạc từ trong túi ra,

nói, “Nhưng xem ra bây giờ

không

được rồi.”