Chương 21

Giang Thiển luôn muốn gϊếŧ Úc Từ Chu.

Nhưng hắn muốn gϊếŧ y là một chuyện, còn bản thân y không muốn sống lại là chuyện khác.

Đột nhiên nhận ra Úc Từ Chu có ý định tự hủy hoại bản thân, Giang Thiển cảm thấy tâm trạng rối bời.

Nếu người hắn muốn gϊếŧ không sợ chết, thậm chí còn không muốn sống, thì hành động muốn gϊếŧ người của hắn sẽ trở nên nực cười.

Điều nực cười hơn là, Úc Từ Chu lại cho rằng hắn sẽ đau lòng vì cái chết của y.

Giang Thiển cười lạnh trong lòng, chỉ cảm thấy sau nhiều năm, da mặt tên khốn Úc Từ Chu này quả thực ngày càng dày.

Nhưng hắn cũng không thể phản bác lại những lời đó, nếu không sẽ lại thành ra hắn đang làm bộ làm tịch.

Nghĩ vậy, Giang Thiển chỉ nhìn chằm chằm Úc Từ Chu một lúc, rồi quay người định về phòng, mắt không thấy thì tim không đau.

Nhưng sau khi đi được vài bước, Giang Thiển dừng lại, ném viên linh thạch trong tay về phía Úc Từ Chu.

Úc Từ Chu nhìn bóng lưng Giang Thiển, há miệng nhưng không nói gì.

Tiểu Bát Ca ôm thỏ con ngồi xổm một bên, đợi đến khi Giang Thiển về phòng đóng sầm cửa lại, mới nhỏ giọng nói: "Hắn giận rồi."

"Ừ." Úc Từ Chu đáp, rồi dựa vào cây linh thụ nghỉ ngơi một lát.

Giang Thiển đã dùng yêu lực chữa lành phần lớn vết thương cho y, mặc dù thương thế không thể hồi phục ngay lập tức, nhưng cũng không còn suy yếu như lúc nãy.

"Rốt cuộc ngươi làm vậy vì cái gì?" Tiểu Bát Ca hỏi: "Rõ ràng có thể bàn bạc, lại cứ phải chọc giận Giang hộ pháp, chẳng lẽ thật sự không muốn sống nữa?"

Úc Từ Chu liếc nhìn về phía phòng Giang Thiển, dựa vào cây linh thụ nói: "Ta đoán được thứ đó tối nay sẽ đến, nhưng không đoán được nó là cái gì. Theo thói quen của nó, nó chỉ chọn những người đi một mình để ra tay, cho dù có bàn bạc trước với các ngươi, chúng ta cũng không thể cùng nhau đối phó với nó."

Tiểu Bát Ca nghe vậy nhíu mày suy nghĩ, nhất thời không hiểu được mấu chốt trong đó.

Úc Từ Chu lại nói: "Giang hộ pháp của các ngươi chính nghĩa như vậy, sẽ không để một yêu quái vướng víu như ta đi dụ địch đâu."

Ý ngoài lời, nếu Úc Từ Chu nói trước, Giang Thiển chắc chắn sẽ tự mình làm mồi nhử.

"A!" Tiểu Bát Ca chợt hiểu ra, nói: "Ngươi không muốn Giang hộ pháp đi, nên mới tự mình đi."

Dù sao thì Úc Từ Chu cũng hoàn toàn không thể đánh giá được ảo cảnh của Huyết Yêu ảnh hưởng đến yêu quái như thế nào trước khi bước vào. Nếu để Giang Thiển đi dụ địch, lỡ hắn bước vào ảo cảnh mà không chống đỡ được thì sao?

Hơn nữa, ảo cảnh của Huyết Yêu đều là những nội dung không thể nói ra, Úc Từ Chu không thể tưởng tượng được nếu Giang Thiển bước vào, sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì, ảo ảnh đang chờ Giang Thiển lại là ai...

"Ngươi không sợ Giang hộ pháp không kịp quay lại sao?" Tiểu Bát Ca hỏi.

Úc Từ Chu mỉm cười nhạt, nói: "Hắn rất thông minh, ngươi không hiểu hắn đâu."

Giang Thiển trong phòng, sau khi nghe câu này, sắc mặt rõ ràng khựng lại.

Hắn tự thấy mình chẳng hiểu gì về Úc Từ Chu, nhưng Úc Từ Chu lại rất hiểu hắn.

Tâm trạng hắn vốn đã khá hơn một chút vì lời giải thích của Úc Từ Chu, nhưng nghĩ đến điều này lại không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.

Tại sao tên khốn đó từ trước đến nay đều nhìn thấu hắn, còn hắn lại hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của đối phương, thật là vô lý!