Thế nhưng không biết vì sao, Giang Thiển lại lựa chọn ở lại, hết lần này đến lần khác.
Úc Từ Chu không biết trong lòng Giang Thiển đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Hắn không phân biệt được cảm giác này là vì Giang Thiển hay bởi vì vết thương trên ngực bị Huyết Yêu gây ra quá nặng, đau đến mức hắn hít thở cũng khó khăn.
"A Thiển…" Ý thức của Úc Từ Chu gần như mơ hồ, chỉ có thể vùi đầu vào vai Giang Thiển, khẽ gọi tiểu danh của Giang Thiển, giống như đang mê sảng.
Nghe thấy tiếng gọi này, hốc mắt Giang Thiển thoáng chốc đỏ lên, sau đó đưa tay đặt lên ngực Úc Từ Chu, muốn dùng yêu lực giúp hắn chữa thương.
Thế nhưng ngay sau đó, Úc Từ Chu vốn đã gần như bất tỉnh, lại đưa tay nắm chặt lấy tay Giang Thiển.
Bàn tay Úc Từ Chu lạnh lẽo đến dường như không còn chút hơi ấm, nhưng lực đạo nắm lấy tay Giang Thiển lại không hề nhỏ.
Hắn thấp giọng nói: "Đừng lãng phí yêu khí của ngươi… Vết thương này… quá nặng rồi…"
Giang Thiển nghe vậy khẽ giật mình, rút tay ra khỏi tay Úc Từ Chu, nhưng vẫn muốn tiếp tục giúp hắn chữa thương.
Úc Từ Chu chỉ đành bắt lấy tay Giang Thiển lần nữa, nhưng vì không còn sức lực, hắn phải chật vật lắm mới nắm được tay Giang Thiển, thấp giọng nói: "Đừng sợ… ta chết không được… nghỉ ngơi một chút… là ổn thôi…"
Nói xong, Úc Từ Chu không còn chút sức lực nào để chống đỡ, thân thể nghiêng ngả, ngã sang một bên.
Giang Thiển vội vàng ôm lấy hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ bực bội, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Hắn muốn gϊếŧ Úc Từ Chu, muốn Úc Từ Chu sống không bằng chết.
Nhưng hắn không thể cho phép Úc Từ Chu chết trong tay kẻ khác...
Tên khốn kiếp này, cho dù có chết, cũng phải chết trong tay hắn!
Giang Thiển không ngừng tự thuyết phục bản thân bằng suy nghĩ này, dường như chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tại sao hắn lại cứu Úc Từ Chu.
Ảo cảnh xung quanh dần dần tan biến, lộ ra hình dạng ban đầu của căn phòng.
Lúc này Giang Thiển mới nhận ra, nơi họ đi vào không phải là mộng cảnh, mà là một loại ảo cảnh được tạo ra bởi yêu thuật.
"Đây chính là Huyết Yêu sao?" Tiểu Bát Ca vỗ cánh, đáp xuống chiếc bàn bên cạnh, kinh hồn bạt vía nói: "Loại yêu này thật tà môn! Ta chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp bao giờ. Nhưng mà sao Huyết Yêu lại biết tạo ra ảo mộng nhỉ?"
Giang Thiển đặt Úc Từ Chu đang hôn mê lên giường, chậm rãi nói: "Không phải mộng cảnh."
"Ừm, đúng rồi, là ảo cảnh." Tiểu Bát Ca nói xong, lại vỗ cánh bay lên, đáp xuống đầu giường, nghiêng đầu nhìn Úc Từ Chu, nói: "Yêu Sứ đại nhân lần này nguy rồi, Huyết Yêu không chỉ hút máu, còn làm tim hắn bị thương..."
Giang Thiển nhíu mày, liếc nhìn Tiểu Bát Ca, lạnh lùng nói: "Có thể im lặng một chút được không?"
Tiểu Bát Ca vội vàng ngậm miệng, lùi về sau vài bước, im lặng nhìn Giang Thiển.
Không hiểu sao, nó luôn cảm thấy mỗi lần Yêu Sứ đại nhân bị thương, tính tình Giang hộ pháp lại trở nên cáu kỉnh khác thường.
Lần trước Úc Từ Chu bị thương, Giang Thiển đã rất khó ở, lần này còn có vẻ đáng sợ hơn!
Giang Thiển cẩn thận xé toạc vạt áo trước ngực Úc Từ Chu, chỉ thấy ngay vị trí tim hắn bị bàn tay của Huyết Yêu đâm xuyên qua. Vết thương xung quanh đã bị máu của Úc Từ Chu nhuốm đỏ, trông vô cùng chói mắt.
Yêu tộc trời sinh có khả năng tự chữa lành vết thương, nhưng lúc này Úc Từ Chu không hề giải phóng yêu khí, cho nên vết thương cứ thế rỉ máu. Cũng may là hắn đã kìm nén yêu khí, nếu không, với tình trạng bàn tay Huyết Yêu vẫn còn ghim trên ngực, khi vết thương lành lại, rất có thể sẽ vô tình bao bọc luôn cả bàn tay đáng ghét kia.