- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công
- Chương 1: Mị Ma
Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công
Chương 1: Mị Ma
Mặt trời vừa ló dạng, nhuộm đỏ một góc trời.
Bên hồ Quảng Lăng Đại Trạch, một con khổng tước toàn thân tuyết trắng đang đắm chìm trong nắng sớm, lười biếng chải chuốt bộ lông mềm mượt của mình.
Đột nhiên, từ nơi xa vυ"t lên một tiếng chim kêu, mặt hồ nổi lên từng gợn sóng, một con hắc điêu lao vun vυ"t trong gió sà xuống, sau đó đạp nước vọt về hướng bờ hồ.
(hắc điêu: đại bàng đen)
Hắc điêu khí thế ngất trời, vuốt nhọn quẹt một đường trên mặt nước, bọt trắng bắn tung tóe.
Mắt thấy nước sắp bắn lên người mình, con khổng tước mới ưu nhã dang rộng cánh quạt một cái, nháy mắt đã bay về phía sau vài trượng.
Khổng tước tên là Giang Thiển, chính là một cao giai đại yêu của Cầm tộc.
Khi Giang Thiển đáp xuống đất liền biến thành hình dáng của nam nhân, trên người mặc một bộ bạch y, tóc đen rũ xuống ở sau người, một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp. Chỉ là đôi mắt đen nhánh kia mang theo một tia lạnh lẽo hà khắc rõ rệt, làm y tăng thêm vài phần xa cách khó gần.
Hắc điêu vội bám theo sau, chạy đến đứng trước mặt Giang Thiển, hóa thành một nam tử áo đen.
Đối mặt với Giang Thiển, khí thế hừng hực vừa rồi trên người đại bàng đã tiêu tán hơn phân nửa, lắp bắp ấp úng một hồi, cuối cùng không biết nói gì. Rõ ràng là loài chim chuyên săn mồi, lúc này lại để lộ phần nhút nhát trước mặt khổng tước.
"Theo đuổi bạn giao phối?" Giang Thiển nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Hắc y nam tử nghe vậy ngẩn ra, ngước mặt nhìn về phía Giang Thiển, vẻ mặt khó tin.
Tuy việc đi tìm bạn tình trong Yêu tộc không quá dong dài phức tạp như con người, nhưng khổng tước trước mắt thẳng thắn quá rồi đó?
"Ngươi...... Ta......" Nam tử áo đen dời mắt khỏi cái nhìn lạnh lẽo của Giang Thiển, liếc xuống cánh môi mỏng đỏ hồng của hắn, trong lòng khẽ rung động, nhất thời không thu liễm yêu lực, phóng ra chút uy áp đặc trưng của loài chim săn mồi.
Nhưng Giang Thiển chẳng bị ảnh ảnh hưởng chút nào, ánh mắt y lóe lên chút trào phúng đảo một lượt nhìn đối phương từ trên xuống, nói:
"Toàn bộ yêu tộc ở Quảng Lăng Đại Trạch đều biết bổn tọa ghét nhất là thứ đồ chơi châu ngọc linh thảo này, hẳn là ngươi sẽ không đem loại đồ vật chuyên dùng để lừa gạt tiểu yêu cấp thấp đó qua loa đại khái dúi vào tay ta chứ?"
Nam tử nghe vậy sắc mặt hơi có chút xấu hổ, vội đem Dạ Minh Châu vừa mới đưa ra giấu vào tay áo.
"Sao ta có thể làm vậy!" Hắn ngượng ngùng nói: "Không biết Giang hộ pháp thích thứ gì, tại hạ có thể đi tìm."
Đa số Cầm tộc khi đi tìm phối ngẫu, thường lấy một ít châu ngọc linh thảo linh tinh hoặc vật hiếm lạ đến để đổi lấy hảo cảm của đối phương, con đại bàng này cũng không ngoại lệ. Trước đây, hắn bỏ công lặn lội đến thảo viên của Thủy tộc để tìm Dạ Minh Châu trăm năm khó gặp. Tưởng chừng sẽ lấy được niềm vui của Giang Thiển, nào ngờ đồ vật còn chưa lấy ra đã bị người ta ghét bỏ.
"Bổn tọa thích gì à...." Giang Thiển nhàn nhạt cười, nét tinh tế trên mặt mang theo vài phần câu nhân đoạt phách, nắm lấy nhân tâm. Y mở miệng nói: "Bổn tọa thích mỹ nhân."
Hắc điêu:......?
Lần đầu tiên hắn tận tai nghe thấy, mỹ nhân thích mỹ nhân.
Không phải mỹ nhân đều thích anh hùng sao?
Trong mắt hắc điêu, loại khổng tước xinh đẹp dịu ngoan như Giang Thiển phối với loại chim săn mồi như hắn là đẹp đôi nhất.
Nhưng tình hình trước mắt lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, ý của khổng tước này là chê hắn không phải mỹ nhân sao?
Có điều xưa giờ hắc điêu không sợ gian khổ, lần này Giang Thiển làm khó hắn, không những chẳng giống từ chối, ngược lại càng giống loại tình thú "tình trong như đã, mặt ngoài còn e".
"Ác điểu cũng có điểm tốt của ác điểu nha ~, Giang hộ pháp chưa thử thì làm sao mà biết được?" Hắc điêu mở miệng nói.
Ý tứ mạo phạm vô cùng rõ ràng, nếu trước mặt y là tiểu yêu mặt mỏng khác, phỏng chừng đã tức giận bỏ đi từ lâu.
Giang Thiển ném cho đối phương một cái liếc mắt, dáng người hắc điêu cường tráng, khuôn mặt cũng coi như đoan chính, tuy không tính là mỹ nhân, nhưng cũng không xấu xí. Chỉ là dáng người hắn quá rắn chắc, không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Giang Thiển.
Hơn nữa thứ khiến Giang Thiển chướng mắt không phải vẻ ngoài, mà là thứ cuồng vọng không biết lấy từ đâu của hắn.
"Ngươi đến cầu phối ngẫu với ta, vậy ngươi đã tìm hiểu thứ ta thích chưa?" Giang Thiển nhướng mày hỏi.
"Cái.... cái này..." Hắc điêu ấp úng một lúc lâu.
Trong số những ác điểu, hắn cũng được xem là khá xuất sắc, vẫn luôn tương đối tự tin. Hắn cảm thấy chỉ cần dùng mị lực của mình cũng có thể chinh phục Giang Thiển, căn bản không cần hạ mình đi tìm hiểu sở thích của Giang Thiển.
Có Cầm tộc nhỏ bé nào lại không muốn trèo cao lên vị thế Chim săn mồi chứ?
Cho dù Giang Thiển là yêu quái bậc cao, thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật: y chỉ là khổng tước mà thôi.
"À......" Giang Thiển nhìn vẻ mặt này liền biết tâm tư của hắn, cũng lười nói nhảm với kẻ không đâu, phía sau lưng đã hiện ra hai cánh trắng muốt, muốn dang cánh rời đi.
Hắc điêu thấy thế vội bay lên, bá đạo chặn đường Giang Thiển.
Khi theo đuổi Cầm tộc làm phối ngẫu, ngoại trừ việc tặng vật hiếm lạ bên ngoài, còn có một thói quen khác: Cần phải thể hiện bản thân.
Hắc điêu cảm thấy, Giang Thiển không thích hắn đơn thuần chỉ vì y chưa thấy qua sự lợi hại của mình.
Nghĩ vậy, hắn hóa về bản thể hắc điêu, bay trước mặt Giang Thiển và bắt đầu thể hiện bản thân...
Trên cây cổ thụ cách đó không xa tụ đầy Cầm tộc ngó nghiêng xem náo nhiệt.
Chúng yêu ríu rít thảo luận trò hay vừa có bên hồ hôm nay......
" Tên Hắc điêu này vác xác đến Quảng Lăng Đại Trạch thì cũng phải thăm dò chào hỏi một chút đã chứ......"
" Ác điểu từ trước đến nay đã tầm thường lại tự cao, làm ra loại chuyện mất mặt này cũng không mấy kỳ quái."
"Nói đi cũng phải nói lại, điều kiện của hắc điêu cũng được mà, Giang Thiển này kén chọn quá rồi đó."
"Ngươi là tiểu yêu vừa chuyển đến hả?Hèn chi không biết gì rồi. Năm xưa, Phượng Hoàng Yêu Tôn theo đuổi Giang Thiển cũng bị từ chối đấy, so với Yêu Tôn thì con đại bàng này nhằm nhò gì?"
Mấy tên mới chuyển đến chưa hề biết chuyện cũ của Giang Thiển, lập tức tò mò.
"Đến cả Yêu Tôn y cũng không ưng? Vì sao thế?"
"Không phải y thích mỹ nhân sao? Ta thấy Yêu Tôn cũng rất đẹ......"
"Các ngươi thì biết cái gì!" Một con vẹt nhỏ trụi lông trên đầu lười biếng mở miệng nói: "Cái này không liên quan đến vẻ ngoài đẹp hay không."
"Vậy liên quan đến gì cơ?" Chúng điểu đồng thanh hỏi.
Vẹt nhỏ vung vẩy cái cánh, ra vẻ cao thâm liếc chúng điểu một cái, mở miệng nói: "Vị trí không đúng đấy."
"...Vị trí gì không đúng?" Lại có con chim khác nói: "Yêu Tôn là Yêu Tôn, Giang Thiển là Tả hộ pháp, chẳng lẽ y muốn tạo phản lên làm Yêu Tôn?"
Tuy rằng yêu lực của Giang Thiển này cũng thuộc hạng nhất nhì ở Quảng Lăng Đại Trạch, nhưng so với Phượng Hoàng Yêu Tôn vẫn kém hơn nhiều.
"Rối cái gì? Ngươi không hiểu "vị trí" sao?" Lão vẹt bày ra vẻ mặt trào phúng, lấy hai cái cánh khoa tay múa chân một chút, lại giật giật cái đuôi, làm cái tư thế Tấn Giang không cho nói. Chúng điểu nhìn thấy thế nhất thời hiểu ra, rồi sau đó không tự chủ mà nhìn về phía Giang Thiển bên hồ.
( Editor: Cho các nàng chưa hiểu: Tấn Giang chỉ cho lưu hành thanh thủy văn, loại tư thế mà Tấn Giang không cho nói là loại gì thì các nàng biết rồi đó.)
Vị khổng tước này.... vậy mà lại muốn... nằm trên?
Cái này bọn họ quả thật không ngờ đến nha!
Phỏng chừng ngàn vạn lần hắc điêu này cũng không ngờ tới luôn.
Vậy nên, khi hắn bị Giang Thiển đạp xuống mặt hồ, cả đầu hắn đều mờ mịt.
Ban đầu Hắc điêu định dùng biện pháp cứng rắn, khiến khổng tước phải hàng phục trước rồi tính sau.
Nhưng hắn hoàn toàn xem nhẹ yêu lực của Giang Thiển, tuy khổng tước đúng là loại Cầm tộc dịu ngoan, nhưng Giang Thiển không phải.
Vì thế đại bàng không những không thể khiến Giang Thiển quy phục, mà bản thân hắn còn rơi vào hoàn cảnh "trộm gà không hay còn bay nắm gạo"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi...... Lẽ nào lại vậy!" Hắc điêu vốn cũng là loài chim hung ác, chưa từng bị kẻ nào đạp xuống nước thô bạo như vậy. Hắn tức giận vô cùng, một bụng ý định nương tay cũng biến theo, hiện tại hắn chỉ muốn đánh bầm dập con khổng tước trắng trước mặt, vặt sạch lông của y, xem y còn kiêu ngạo kiểu gì?
Khổng tước cười lạnh một tiếng, phóng ra yêu lực thâm hậu, đem hắc điêu gắt gao dìm trong nước.
Mắt thấy thời kỳ "tán tỉnh" nhau của các loài chim năm nay lại đến, nếu Giang Thiểu không "gϊếŧ điêu dọa điểu" (*) một chút, không biết sau này sẽ có thêm bao nhiêu con chim không tự lượng sức đến đây rước lấy nhục. Mấy năm nay Giang Thiển bị bọn họ làm phiền đã lâu, hôm nay đơn giản cứ lấy hắc điêu làm mẫu, làm một mẻ khỏe cả đời cũng được.
(*) gϊếŧ điêu dọa điểu: lấy ý từ câu "gϊếŧ gà dọa khỉ" nhưng ở đây tác giả đổi thành điêu với điểu cho hợp cốt truyện:-)
Khổng tước không sợ nước, nhưng Hắc điêu không giống y, hắn bị Giang Thiển dìm nước một lúc, cả cơ thể đều bất ổn.
Giang Thiển cực kỳ xấu xa, nhất quyết để hắc điêu uống nước đến lửng dạ mới xách hắn lên.
Vì thế hắc điêu tội nghiệp phải uống nước đến no, cả người ướt sũng bị Giang Thiển ném lên bờ.
Chúng điểu từ nơi xa xem náo nhiệt thấy thế liền đồng thanh ồ lên, trầm trồ khen ngợi.
Mỗi khi đến kỳ đi tìm phối ngẫu của Cầm tộc, những Cầm tộc cấp thấp yếu ớt khó tránh khỏi bọn hắc điêu ương ngạnh bám riết kiểu như vậy. Nếu bọn họ có thể phản kháng được thì không sao, nhưng nếu không phản kháng được, đa số sẽ phải rơi vào cục diện bị ép buộc tiếp nhận đối phương.
Vì thế khi chúng điểu tận mắt thấy hắc điêu kia bị Giang Thiển giáo huấn, liền cảm thấy vui sướиɠ mười phần.
"Quay về nói với mấy con chim hung ác nhà ngươi, nếu lần sau còn có kẻ dám đến Quảng Lăng Đại Trạch chơi trò "bá vương ngạnh thượng cung", bổn tọa sẽ trực tiếp vặt sạch lông các ngươi, rồi vứt xuống hồ nuôi thả, cho các ngươi thử cảm giác làm người của Thủy tộc." Giang Thiển từ trên cao nhìn xuống, nói với hắc điêu nằm sõng soài dưới đất.
("bá vương ngạnh thượng cung": cưỡng ép)
Hắc điêu tức giận vô cùng, nhưng hắn biết bản thân không phải đối thủ của Giang Thiển, chỉ có thể lê lết đôi cánh ướt đẫm chật vật chạy trốn.
Tội nghiệp hắn, đôi cánh ướt sũng nước, yêu lực lại bị tổn hại, lúc bay lên thập phần chao đảo, thất tha thất thểu bay sát đất, suýt nữa rơi xuống vài lần, khiến đám Cầm tộc xem náo nhiệt ngay đó lăn ra cười không ngậm được mồm.
"Hộ pháp đại nhân, ngài quả thật đã lấy lại thể diện cho Quảng Lăng Đại Trạch chúng ta." Con vẹt nhỏ trọc lông cực kỳ nịnh nọt bay đến bên người Giang Thiển cọ cọ, mở miệng nói.
Giang Thiển không để ý tới hắn, ánh mắt y dừng lại nơi hắc điêu vừa mới đứng, thấy nơi đó có một viên minh châu.
"Ai da, Dạ Minh Châu~."
Vẹt nhỏ trọc lông bay đến, lấy móng vuốt chạm nhẹ vào viên minh châu, đôi mắt không kìm được phát sáng.
Giang Thiển biết rõ phần lớn Cầm tộc thích loại đồ vật này, hắn không nói gì, ngầm chấp nhận để tự bọn họ xử lý hạt minh châu. Tuy nó là vật do hắc điêu đánh rơi, nhưng chắc đối phương cũng không còn mặt mũi nào đến lấy lại đâu.
Cùng lúc đó, trong Ngọc Quỳnh Điện cách bờ hồ không xa.
Một vị Bạch Hạc - Cầm tộc hữu hộ pháp đang tiếp đãi vị khách Thú tộc đến từ nơi xa.
Giang Thiển và Bạch Hạc đều là hộ pháp của Cầm tộc, tuy cùng là hộ pháp, nhưng vị Bạch Hạc này nhìn như ông lão, râu lông mày đã điểm hoa râm.
Một vị khách biến thành hình người, trên người mặc một bộ đồ đen, nhưng khí chất hoàn toàn không giống hắc điêu vừa nãy.
Người này dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp. Áo choàng mỏng phác họa mờ mờ đường cong và thắt lưng hữu lực của hắn, không quá chắc nịch giống hắc điêu kia, ngược lại khiến người ta có cảm giác vô cùng anh tuấn uy vũ.
Gương mặt của hắn lại càng không thể bắt bẻ, một đôi mắt mang vài phần ý cười, khiến người đối diện cảm thấy thân thiết khó tả. Nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện ý cười của hắn chưa chạm đáy, loại ánh mắt hữu tình nhưng giả ý của các quý công tử.
Hắn tên Úc Từ Chu, chính là cao giai đại yêu của Thú tộc.
"Lâu lắm rồi tộc của ngươi mới ghé thăm Quảng Lăng Đại Trạch này." Bạch Hạc vuốt chòm râu màu hoa râm, hướng Úc Từ Chu nói.
Úc Từ Chu nhàn nhạt cười, từ tốn đáp: "Năm đó Phượng Hoàng Yêu Tôn lập ra một quy tắc, tộc của ta không có ai mời thì không được phép tiến vào Quảng Lăng Đại Trạch."
Quy tắc này Bạch Hạc đương nhiên hiểu rõ, câu nói vừa rồi chẳng qua chỉ là cảm khái một chút, cũng không có ý tiếc hận gì.
Tuy Thú tộc và Cầm tộc không có thâm cừu đại hận đến mức không đội trời chung, nhưng cũng không có giao tình. Hai tộc mệnh ai nấy lo, không can thiệp chuyện riêng của nhau, đây đã là quy tắc cả hai ngầm thừa nhận, không có kẻ nào được tùy tiện phá vỡ.
"Nếu hôm nay không có việc gấp, ta cũng sẽ không đến quấy rầy quý phủ." Úc Từ Chu nói.
Bạch Hạc gật đầu vội nói: "Không biết chuyện quan trọng đến mức nào? Yêu Tôn hiện giờ đang bế quan, tôn khách có bằng lòng đợi ta mời vị hộ pháp còn lại của tộc đến tiếp?"
Phượng Hoàng Yêu Tôn bế quan, việc trong tộc đều do hai vị tả hữu hộ pháp làm chủ.
Hiện giờ Thú tộc có người đến truyền lời, chắc chắn không phải việc nhỏ, nên dựa vào quy củ để hai vị hộ pháp tiếp đãi.
"Vị hộ pháp khác?" Úc Từ Chu ánh mắt hơi lóe, mày thoáng nhíu.
Bạch Hạc vẫn chưa phát hiện điểm khác thường của hắn, vội nói: "Đúng vậy, Tả hộ pháp của tộc ta tên Giang Thiển."
Khi Úc Từ Chu nghe thấy cái tên Giang Thiển, trên mặt liền hiện lên nét dễ chịu thoáng qua.
Lúc này một tiểu yêu canh gác trong điện đến gần bên tai Bạch Hạc thì thầm vài câu.
Bạch Hạc nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, nhìn tiểu yêu kia rồi nhìn lại Úc Từ Chu, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
"Tôn khách...... đã từng cùng Tả hộ pháp...?" Bạch Hạc khó tin hỏi.
Các Yêu tộc không thích xưng tên, hơn nữa Bạch Hạc không cùng một tộc với Úc Từ Chu, càng không thể nhớ được tên người ta.
Nhưng nhắc tới yêu ma từng xung đột với Giang Thiển, ông đương nhiên biết đến.
Hai người thù oán sâu đến mức khó nói, Bạch Hạc chỉ nhớ Giang Thiển đã từng hét lên, muốn lột da con báo săn kia, làm thành cái thảm, đặt dưới vương tọa trong Ngọc Quỳnh Điện cho Phượng Hoàng Yêu Tôn lót chân.
Phượng Hoàng Yêu Tôn nào có ngồi trên vương tọa, có thảm lót chân chung quy cũng vô nghĩa.
Từ đấy về sau, ân oán giữa Giang Thiển và tên Thú tộc nào đó lan truyền khắp Cầm tộc.
Có đâu ai ngờ tên yêu ma đó lại tự tìm đến cửa!
"Đúng là như vậy, thế nên việc tại hạ muốn nói hôm nay, không cần phiền ngài mời vị kia đến nghe." Úc Từ Chu cười cười: "Để tránh Giang hộ pháp phải động đao kiếm." Hắn cũng không muốn khi bản thân rời khỏi Quảng Lăng Đại Trạch trên người không còn tý da nào đâu.
"Cũng đúng cũng đúng." Bạch Hạc liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: tốt xấu gì người ta cũng có lòng tốt đi báo tin, sao có thể để Giang Thiển lột da người ta được?
Úc Từ Chu lấy ra một viên linh thạch từ trong túi áo đưa cho Bạch Hạc.
Bạch Hạc nhận lấy linh thạch kia, cảm giác như bên trong đang cất giấu yêu lực nào đó.
"Mị ma gần đây đang gây rối khắp nơi, để lại không ít dấu vết ở địa giới của Thú tộc trong nhân gian. Hiện giờ tuy chưa biết dụng ý của nó là gì, nhưng ta nghĩ nơi tiếp theo nó muốn gây hại là Cầm tộc." Úc Từ Chu mở miệng nói:
"Linh thạch này phong ấn một chút ma khí của Mị ma, có yêu lực xuất hiện sẽ thức tỉnh, chỉ cần trong Quảng Lăng Đại Trạch có ma khí của Mị ma ma, linh thạch liền có dị động."
Ý ngay mặt chữ, linh thạch này có thể dùng để theo dõi toàn bộ Quảng Lăng Đại Trạch, phòng ngừa Mị ma lẻn xâm lấn không ai hay biết.
Tuy Cầm tộc và Thú tộc không có giao tình, nhưng một khi có ngoại địch, lập trường giữa hai tộc sẽ tự động thống nhất.
Đây chính là sự ăn ý giữa hai tộc chung sống với nhau hơn trăm ngàn năm, thế nên hành động hôm nay của Úc Từ Chu cũng không ngoài sức tưởng tưởng của Bạch Hạc.
Có lẽ linh thạch này cũng không phải vật tầm thường, nếu không Thú tộc không việc gì phải phái cao giai đại yêu như Úc Từ Chu tự mình đến đưa.
Người này có mâu thuẫn sâu đậm với Giang Thiển như vậy, chuyến này coi như là "chuyến đi mạo hiểm" với nguy cơ rất cao bị lột da đi.
"Đa tạ tôn khách, có điều linh thạch này nên đánh thức như nào?" Bạch Hạc mở miệng hỏi.
Úc Từ Chu nghe vậy dùng một tay nắm lấy linh thạch, rót vào trong chút yêu lực.
Linh thạch đã nhận kí©h thí©ɧ của yêu lực, lập tức phát ra ánh sáng nhạt. Ánh sáng kia không quá chói mắt, len lỏi mọi nơi trong Quảng Lăng Đại Trạch, rất nhanh liền đem toàn bộ Quảng Lăng Đại Trạch thu vào phạm vi theo dõi.
Đột nhiên linh thạch trước mặt chợt lóe, một cỗ hắc khí bên trong bắt đầu kích động.
Mặt Bạch Hạc biến sắc, nghi hoặc nhìn về phía Úc Từ Chu, lại thấy Úc Từ Chu nhíu mày, sắc mặt mười phần ngưng trọng.
"Vẫn chậm một bước rồi...... Mị ma đã đến Quảng Lăng Đại Trạch." Úc Từ Chu nói.
"Sao có thể?" Bạch Hạc kinh ngạc nói: "Kết giới Quảng Lăng Đại Trạch là do bổn tọa cùng Giang hộ pháp phụ tay Yêu Tôn thiết lập, khi mị ma xâm nhập bổn tọa không thể không biết."
Úc Từ Chu nghe vậy vẫn chưa phản ứng, chỉ nhíu mày nhìn ma khí trong linh thạch.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm kêu to của Tiểu Bát Ca.
(bát ca: con vẹt)
"Không ổn không ổn rồi......" Vẹt trọc lông chui một đầu vào Ngọc Quỳnh Điện, thoạt nhìn hoảng loạn vô cùng.
Bạch Hạc nhíu mày nhìn về phía hắn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bát ca thở hổn hển, ngữ khí khẩn trương mở miệng nói: "Trong Dạ Minh Châu đột nhiên nhảy ra một con ma yêu...vô cùng lợi hại...... Nước trong hồ đều bị nó nhuộm đen hơn một nửa......"
Bạch Hạc nghe thấy trong lòng run sợ, hỏi: "Dạ Minh Châu gì, Dạ Minh Châu từ đâu tới?"
"Hắc điêu, hắc điêu......" Bát ca mở miệng nói.
Bạch Hạc nghe vậy có chút bất ngờ, hắc điêu thuộc phân loài ác điểu, bình thường thích ở gần vách đá phụ cận, tuy thuộc Cầm tộc nhưng lại không ở Quảng Lăng Đại Trạch, vì sao hôm nay lại chạy đến đây?
"Hắc điêu ở bên hồ theo đuổi phối ngẫu, bị dìm xuống hồ......" Bát ca sốt ruột hoảng hốt nói:
"Lúc chạy đi để rơi một viên Dạ Minh Châu, viên Dạ Minh Châu đó ầm một tiếng, hiện.... hiện ra một con yêu ma!"
Bạch Hạc chưa hiểu lắm, nào là theo đuổi phối ngẫu, nào là hắc điêu, nào là Dạ Minh Châu, rốt cuộc sao lại thế này?
Nhưng Úc Từ Chu lại hiểu rõ ràng, căn cứ theo miêu tả của con vẹt này, rất nhanh có thể suy đoán được sự việc đã xảy ra.
"Tháng này là thời điểm Cầm tộc theo đuổi phối ngẫu. Chim trống ở Cầm tộc không phải thích tìm chút đồ vật trân châu dị thảo linh tinh gì đấy để lấy lòng đối phương sao?" Úc Từ Chu mở miệng nói:
"Mị ma rất hiểu lòng người, tự hắn không phá được kết giới Quảng Lăng Đại Trạch, liền ẩn mình trong Dạ Minh Châu, nương theo kẻ tìm phối ngẫu mang vào kết giới"
Bạch Hạc nghe thấy liền kinh hồn bạt vía, tức khắc toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Vẹt nhỏ trọc đầu liên tục gật đầu, Úc Từ Chu nói quá đúng, sự việc chính là như vậy.
"Là mị ma sao?" Bạch Hạc mở miệng nói.
Úc Từ Chu gật gật đầu nói: "Tám chín phần là vậy."
Mị ma từ trước đến nay luôn yêu thích nghiên cứu sự tình không thể nói đó, cho dù đối mặt với Nhân tộc hay Yêu tộc, hắn đều thích xuống tay với con mồi từ phương diện này. Cũng không biết hắc điêu kia cầu ngẫu với kẻ nào, lại để Mị ma thừa cơ lẻn vào.
- -------------(っ˘ω˘ς)------------------------------
28/1/2023: Đã beta
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công
- Chương 1: Mị Ma