Đều Là Thiên Kim Chọc Họa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ Liệt: Đại Bài Nha Hoàn Bản convert: Tuyết Băng Lâu Người edit : Rùa xì tai (Bạch Kỳ Hoa Vân) Tục ngữ nói đúng, tiểu nhân cùng nữ nhân là không thể đắc tội, ai ngờ hiện tại ngay cả”hạ nhân” cũng khô …
Xem Thêm

Chương 5
“Ta chà, ta lau, ta chà lau chà……” Phương Hoán Thanh ra sức chà lau ghế dựa, ghế này lau xong lại lau đến ghế khác.

“Tiểu thư, cô đang làm gì a?” Thu Hương đã chạy đến cướp đi khăn lau trên tay Phương Hoán Thanh.”Cô còn chưa khỏe hẳn, mau về giường nằm nghỉ, nếu không cô lại bệnh nặng hơn đó!”

“Ta đã nằm suốt 2 ngày, nếu không xuống giường ta mới bệnh nặng hơn thì có!” Phương Hoán Thanh cướp lại khăn, bắt đầu lau bàn.

“Tiểu thư……” Thu Hương bất đắc dĩ nhìn Phương Hoán Thanh, nàng không nghĩ tiểu thư thực sự muốn làm việc, mà là đang tức giận thì đúng hơn.

Cũng khó trách, tiểu thư bị bệnh 2 ngày, Quách đại nương cùng Nguyên Đồng đều đã đến thăm, hỏi han an ủi nàng, chỉ mỗi người nên đến lại không chịu đến.

Tiểu thư chắc chắn là đang giận Gia Cát Diệp chưa đến thăm nàng, còn nói cái gì không có cảm tình với hắn, theo nàng thấy, tiểu thư rất có cảm tình với Gia Cát Diệp, hơn nữa là rất rất để ý.

“Tiểu thư, để em làm là được rồi……” Thu Hương muốn cướp khăn của nàng.

“Đáng ghét, em không cần để ý ta, đi làm việc khác đi!” Phương Hoán Thanh lòng phiền ý loạn phát cáu với Thu Hương.

“Được rồi, em không làm phiền cô là được chứ gì.” Thu Hương le lưỡi, không muốn bị mắng thêm nên chạy đi nhanh như chớp.

Phương Hoán Thanh xem cái bàn đáng thương thành Gia Cát Diệp, 1 mặt dùng sức chà, 1 mặt lầm bầm.

“Đáng giận! Cho dù ta chỉ là 1 nha hoàn, ngươi cũng nên quan tâm 1 chút chứ! Không đến thì thôi, cả cho người đến an ủi mấy tiếng cũng không, ngươi là cái dạng chủ gì a? 1 chút cũng không quan tâm nô tài, ta rủa ngươi xuống 18 tầng địa ngục, rủa ngươi kiếp sau phải làm người nghèo, rủa ngươi lại phải làm nô tài cho ta để ta hành hạ ngươi!”

“Ta làm sao mất lòng cô mà bị rủa ác vậy?” Gia Cát Diệp cười nói.

Nghe tiếng hắn, Phương Hoán Thanh vội quay mặt sang hướng khác, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, người đứng phía sau nàng mặt mày hớn hở tươi vui chính là Gia Cát Diệp.

“Ngươi nào có mất lòng ta? Là nô tài ta mất lòng ngươi mới đúng.” Nhìn hắn cười đến vui vẻ, trong lòng nàng càng giận.

“Thiệt vậy sao? Nhưng rõ ràng là cô đang tức giận mà. Ta đoán em đang giận ta phải không?”

Nhìn thấy Phương Hoán Thanh có sức mà tức giận, có thể thấy nàng sắp khỏe hẳn, Gia Cát Diệp thấy thế mới yên tâm.

“Hừ!” Phương Hoán Thanh tức giận nói: “Ta chỉ là 1 nha hoàn, nào dám giận chủ? Cho dù bệnh chết cũng là gieo gió gặt bão, đâu dám oán ai; ta đâu có tức giận, chính là đang vui vẻ, vui vẻ mình mạng lớn chưa chết được.”

Tuy rằng Phương Hoán Thanh nói như vậy, nhưng dù là ai cũng nhìn ra được nàng đang tức giận, hơn nữa là giận không nhẹ.

Gia Cát Diệp cười xem nàng thở phì phì bộ dáng, không ngờ rằng nàng sẽ để ý hắn quan tâm nàng hay không, trong lòng hắn tràn ngập ngọt ngào.

Ai~~ Xem ra người gieo gió gặt bão là hắn, dù hắn quyết tâm muốn quên nàng bao nhiêu, vẫn tránh không ra tấm lưới mà nàng giăng. Cùng nàng ở chung càng lâu, tim hắn càng hướng nàng đến gần, loại cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau khổ, không biết đến khi nào mới hết được?

“Cô nghỉ ngơi đi, bây giờ quan trọng nhất là bồi bổ thân thể cho tốt, biết không?” Hắn dịu dàng nói.

Di, nàng không nghe nhầm đi? Sao hắn có thể nói chuyện dịu dàng với nàng như vậy được?

Phương Hoán Thanh nghi ngờ nhìn hắn, cũng không nhúc nhích.

“Thế nào, ta nói gì sai sao?” Hắn nhíu mày.

“Không phải……” Phương Hoán Thanh ấp úng: “Không phải ngươi nói sai, mà là ta nghe nhầm.”

“Nghe nhầm?” Hắn ra vẻ không tìm hiểu đến cùng không bỏ qua.”Cô nghe thành cái gì, hửm?”

Phương Hoán Thanh than nhỏ.

Quên đi, nàng không muốn nói, mà hắn cũng sẽ không không biết.

“Ta trở về phòng!” Nàng hơi suy tư rồi nói, lướt qua bên người hắn, đi ra cửa.

“Cẩn thận!”

Gia Cát Diệp vội ôm lấy nàng, bởi vì hắn thấy nàng suýt nữa đá trúng thau nước, hắn sợ nàng té ngã.

“A!” Bỗng dưng bị Gia Cát Diệp kéo lại, Phương Hoán Thanh mất đà té vào lòng hắn.

Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, trong ngực rắn chắc ấm áp làm nàng không thể nghĩ ngợi gì.

Gia Cát Diệp cũng như nàng, hắn không ngờ rằng mình sẽ được ôm nàng trong tình huống này, hắn nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt kinh ngạc.

Phương Hoán Thanh sửng sốt trong khoảng thời gian ngắn, sau đó rất nhanh giãy tránh.

“Chán ghét! Sao ngươi sỗ sàng ta?” Nàng đỏ mặt lớn tiếng nói với hắn.

Gia Cát Diệp vội vàng giải thích:”Không phải ta sỗ sàng, ta là sợ cô té ngã, cho nên ‥. “

“Ta té ngã là chuyện của ta, mắc mớ gì ngươi a?” Nàng trợn mắt nhìn hắn, sau đó thở phì phì nghênh ngang đi ra ngoài.

“Nàng vẫn hay giận dỗi như trước.” Gia Cát Diệp nhớ lại thời gian tốt đẹp chung sống cùng nàng, trên mặt không khỏi hiện lên tươi cười.

” Diệp huynh, nghe nói gần đây huynh có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ phải không?” Khang Hoằng uống 1 ngụm rượu xong quay sang hỏi Gia Cát Diệp.

Gia Cát Diệp bất đắc dĩ nhìn Khang Hoằng, từ trước đến nay, vẫn là khách không mời mà đến.

“Huynh không phải đến ăn chùa uống chực sao? Không cần hỏi nhiều như vậy đi? Nhanh ăn đi!”

“Aizh~~ thỉnh thoảng mới ăn chùa 1 chút, huynh sẽ không keo đến thế chứ? Ta làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy cho huynh, ngày thường không nhắc thì thôi, mới ăn mấy ngụm cơm liền vênh mặt cho ta xem, sao ta mạng khổ thế này!” Khang Hoằng nói nghe mà tội.

Gia Cát Diệp liếc hắn 1 cái.”Người mạng khổ là ta chứ? Huynh nói thử xem, trên đời này có người làm chủ nào chịu được người làm công lắm lời như vậy? Chịu được huynh như ta đã thực không dễ dàng gì!”

“Dạ dạ dạ, nô tài có mắt không tròng, nô tài xin chủ nhân tha thứ.” Khang Hoằng cười dài nói:”Đúng rồi! Mấy ngày nay thấy huynh luôn mày nhăn mặt nhó, có thể cho ta biết là vì chuyện gì sao? Huynh khoan nói, để ta đoán nhé, có phải vì nha hoàn tiểu thư Phương Hoán Thanh hay không a?”

“Huynh đã biết còn hỏi ta làm gì?” Gia Cát Diệp cáu giận nói.

Khang Hoằng cười nói:”Biết ngay mà! Trừ bỏ nàng ra, còn ai có thể để người ý chí sắt đá như huynh buồn vui vô cớ. Nói đi! Nha hoàn tiểu thư lại gặp chuyện gì khiến anh lo lắng ?”

Gia Cát Diệp khẽ nói bâng quơ: “Nàng bị bệnh.”

“Bị bệnh? Thực nặng sao?”

Gia Cát Diệp lắc đầu.”Mấy hôm trước hình như nàng thực không khỏe, nhưng sáng nay ta thấy nàng đuổi bướm chạy chơi ở trong vườn, chắc đã không việc gì.”

Khang Hoằng gật gật đầu hiểu ra: “Khó trách 2 ngày trước mặt huynh sắc khó coi như vậy, hôm nay lại bình thường trở lại, xem ra huynh thực sự quan tâm nàng, nói thực đi, huynh đối với nàng cái gì cái kia đúng không nha?”

“Cái gì cái kia là cái gì cái kia?” Gia Cát Diệp cố ý giả ngu.

Khang Hoằng tức giận trừng hắn.”Huynh biết ta nói là cái gì mà, chính là tình cũ khó quên nha!”

Gia Cát Diệp yên lặng uống rượu.

“Sao không nói lời nào?” Khang Hoằng giành chén rượu của hắn.”Huynh không cần giả ngu trước mặt ta, ta còn không biết huynh sao? Chính huynh nói đi, có phải huynh lại yêu Phương Hoán Thanh đúng không?”

“Ta không cần trả lời câu hỏi này.” Gia Cát Diệp lạnh lùng nói.

“Cái gì không cần? Đương nhiên cần!” Khang Hoằng thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm trang nói:”Nếu huynh thực không quên được Phương Hoán Thanh, vậy chuyện liền nghiêm trọng rồi huynh có biết hay không? Huynh đừng quên Lã Oanh còn ở Dương Châu chờ huynh!”

“Ta biết chứ.” Gia Cát Diệp vừa nghĩ đến Lã Oanh, lòng lại áy náy.

Lã Oanh là con gái duy nhất của Lã Nghi Lâm, nàng vừa gặp đã yêu hắn, Lã Nghi Lâm vẫn cố ý muốn làm mai họ.

Gia Cát Diệp đương nhiên biết Lã Nghi Lâm rất muốn mình làm rể ông ấy, có lẽ đây mới là cách tốt nhất hắn đền ân cho Lã Nghi Lâm. Lã Oanh là cô gái tốt khó tìm, hắn biết, nàng sẽ là người thê tử hiền, nhưng hắn cũng không có cảm giác yêu nàng, tim hắn sớm cho 1 người con gái khác, hắn từng muốn lấy lại trái tim mình, nhưng……

“Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi huynh 1 chuyện, chỉ là chưa đến lúc, cuối cùng bây giờ ta có thể hỏi!” Khang Hoằng nghiêm túc mở miệng: “Ta hỏi huynh, huynh phải nói thực, Phương Hoán Thanh cùng Lã Oanh…… Anh đến cùng là thích ai?”

Gia Cát Diệp lắc lắc đầu.

“Huynh hỏi ta, ta hỏi ai?”

“Cái gì huynh hỏi ai, đương nhiên là tự hỏi chính huynh!”

“Vậy ta trả lời huynh: ta cũng không biết.”Gia Cát Diệp nhún vai.

“Huynh không biết mới lạ!” Hắn không tin.”Huynh không biết đúng không? Được, để ta đoán đoán xem. Ta cho rằng huynh thích Phương Hoán Thanh. Về phần Lã Oanh ‥‥ huynh chỉ có tình cảm anh em, nhưng huynh không thể bỏ mặc nàng, bởi vì cha nàng có ân với huynh, nàng đối với huynh lại ân cần dịu dàng; nhưng huynh lại thích Phương Hoán Thanh, người trước kia từng thương tổn huynh, thích 1 người là 1 chuyện, lấy nàng lại là 1 chuyện khác, đây là chuyện lớn nhất huynh lo nghĩ: huynh nên chọn người yêu mình hay người mình yêu làm thê tử?”

“Huynh nói đủ chưa?” Gia Cát Diệp bội phục nhìn Khang Hoằng, “Huynh nói cứ như thực ấy, cứ như huynh mới là Gia Cát Diệp không bằng. Gặp quỷ đi! Huynh còn hiểu ta hơn chính ta sao? Được, vậy huynh nói ta nghe xem nên làm thế nào?”

“Ha ha, không nói cho huynh đâu!” Khang Hoằng vỗ vỗ vai hắn, cười gian nói:”Ta mới không số khổ như huynh, đừng nghĩ kéo ta xuống nước, đây là chuyện của chính huynh, tự mình nghĩ cách đi!”

“Hừ!” Gia Cát Diệp đẩy tay hắn ra.

Ngay lúc ấy, mắt Gia Cát Diệp sáng lên, hắn thấy Phương Hoán Thanh đến chỗ bọn họ.

Khang Hoằng nhìn hắn sửng sốt, theo hướng ánh mắt hắn nhìn liền thấy 1 cô gái tuyệt đẹp đang bước dần hướng bọn họ mà đến.

Nàng có mái tóc đen mượt bồng bềnh, mặt trái xoan trắng noãn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, cánh môi mỏng manh hồng nhuận; bước đi uyển chuyển thướt tha, nàng đẹp kiểu tinh xảo, lại không mất nét hồn nhiên trong sáng.

“Công tử, ta mang rượu đến!” Phương Hoán Thanh nhẹ mỉm cười thong thả đến trước mặt bọn họ.

Nàng xuất hiện lúc này không phải vì tình cờ, mà do nghe được Quách đại nương nói Khang Hoằng đến, nàng nghĩ đây là cơ hội tốt gặp mặt Khang Hoằng, vì thế nàng xin thay Quách đại nương đưa rượu đến đây.

“Cô chính là Phương Hoán Thanh!” Khang Hoằng mặt mày hớn hở nói:”Đúng như lời đồn, đẹp đến cực điểm, ta là Khang Hoằng, là bạn của chủ cô.”

“Công tử Khang Hoằng, cám ơn lời khen của huynh đài.” Phương Hoán Thanh thản nhiên cười.

“Hoán Thanh,cô khỏe hẳn chưa?” Gia Cát Diệp cũng không nhận ra Phương Hoán Thanh có ý đồ riêng, hắn lo lắng sức khỏe nàng.

“Cám ơn công tử quan tâm, Hoán Thanh đã sắp khỏi hẳn.” Không biết Gia Cát Diệp là thực quan tâm nàng vẫn là đóng kịch cho người ngoài xem, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là nàng muốn đến gần Khang Hoằng.

“Hoán Thanh, cô cũng uống 1 chén đi!” Khang Hoằng cười đưa nàng chén rượu.

“Cám ơn công tử Khang Hoằng nhưng ta không uống rượu.” Phương Hoán Thanh mỉm cười nói tiếp.”Công tử Khang Hoằng, ta nghe Quách đại nương nói, tất cả việc làm ăn công tử nhà ta đều nhờ vào huynh mới thành công như thế, có thực vậy chăng?”

Khang Hoằng liếc Gia Cát Diệp 1 cái, hắn nói với Phương Hoán Thanh:”Ta chỉ là làm hết sức để giúp bạn mình mà thôi, thế nào, cô rất thích việc buôn bán sao?”

“Đúng vậy! Cha ta cũng là người làm ăn, bởi vì ông không biết cách buôn bán, cho nên bây giờ làm ăn thua lỗ. Ta nghĩ công tử Khang Hoằng nếu chịu dạy ta mấy chiêu, ta có thể dạy lại cha ta, vậy có lẽ có thể giúp ông ấy lấy lại niềm tin, 1 lần nữa bắt đầu!”

“Muốn ta dạy cô? Được chứ! Nhưng cô có thời gian sao?” Khang Hoằng lại liếc Gia Cát Diệp.

Gia Cát Diệp vẫn giữ yên lặng như cũ, Khang Hoằng không cần hỏi cũng biết hắn giao toàn quyền xử lý cho mình.

Phương Hoán Thanh vội vàng gật đầu.”Ừm, ta có thời gian, bây giờ thoải mái hơn so với trước kia, ta còn thừa thời gian theo anh học, thực đó!”

“Như vậy a……” Khang Hoằng nhìn Phương Hoán Thanh rồi nhìn nhìn lại Gia Cát Diệp.

Thấy hắn do dự, Phương Hoán Thanh vội quay sang Gia Cát Diệp lấy lòng nói: “Công tử, ta có thể đi được không? Ta hứa sẽ không tốn nhiều thời gian, hơn nữa làm xong việc mới đi, xin để ta đi học hỏi 1 chút, có thể chứ?”

Nói thực, nàng cũng không quá chắc chắn sẽ thuyết phục được Gia Cát Diệp, bởi nếu hắn để nàng làm vậy, chẳng khác nào cho nàng học trộm cách làm ăn của bọn họ. Nàng không cho rằng Gia Cát Diệp là người rộng rãi như vậy, cho nên nàng mới chuyển mục tiêu sang Khang Hoằng, Khang Hoằng thoạt nhìn cũng không tệ, hy vọng Gia Cát Diệp có thể nể mặt Khang Hoằng đồng ý yêu cầu của nàng, vậy nàng đến chỗ này làm nha hoàn mới có chút thu hoạch, nàng không hy vọng 1 năm này chịu khổ vô ích.

Gia Cát Diệp vẻ mặt khó đoán, trong lòng hắn đang suy nghĩ Phương Hoán Thanh làm vậy có mục đích gì.

“Chỉ cần Khang Hoằng đồng ý, ta cũng đồng ý.” Hắn thản nhiên nói.

“Vậy không thành vấn đề! Hoán Thanh, ngày mai ta sẽ chờ cô dời gót ngọc đến!” Khang Hoằng cười nói với Phương Hoán Thanh.

“Cám ơn công tử Khang Hoằng.” Phương Hoán Thanh cười đáp lễ Khang Hoằng.

Nàng không dám nhìn Gia Cát Diệp, vừa sợ hắn có thể đọc thấy suy nghĩ mình, vừa sợ mình chột dạ để lộ sơ hở trước mặt hắn.

Dù thế nào, cuối cùng nàng có thể đến được cửa hàng của Gia Cát Diệp “quan sát” là 1 khởi đầu tốt đi?

Sáng hôm sau, Phương Hoán Thanh đem mọi việc dặn người đi làm, một mình nàng đến trước cửa hàng quần áo lớn nhất của Gia Cát Diệp, nơi Khang Hoằng quản lý.

Nàng vội vàng đi vào cửa hàng, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến cửa hàng do Gia Cát Diệp mở.

Cửa hàng rất rộng rãi thoáng mát, dù trong hay ngoài đều làm người ta thấy rất sạch sẽ, năm người làm trong cửa hàng đều rất lịch sự niềm nở, là nơi người khác sẽ ưu tiên chọn đến mua quần áo.

“Hoán Thanh, sớm như vậy cô đã đến rồi sao?” Khang Hoằng nhanh chân ra đón nàng.

“Anh đang bận sao? Thực ngại quá, anh làm xong việc trước đi, ta đi xem xung quanh trước.”

“Cũng được, xem xong cô cứ vào trong, ta chờ cô.”

“Được.”

Khang Hoằng đi rồi, Phương Hoán Thanh mới xem xét xung quanh.

Lúc này trong cửa hàng đã có vài người khách, nàng nghe thử những điều họ nói.

Nàng nghe có người nói nơi này có rất nhiều loại vải, đắt nhất cũng chỉ hai lượng mà thôi; có người khen vải Gia Cát Diệp bán vừa đẹp vừa rẻ, có người còn mua một lúc 10 cây vải, nói định cho cả nhà may quần áo mới.

Phương Hoán Thanh chờ khi không ai chú ý lén sờ cây vải đắt nhất kia.

Ừm, đúng là vải tốt, không khác gì loại vải cao cấp mà cha bán, chỉ có điều giá rẻ hơn, ở đây chỉ cần 2 lượng bạc, mà cha lại bán đến 4, nhiều gấp 2 người ta, khó trách việc làm ăn nhà ta bị Gia Cát Diệp cướp đi, ai cũng muốn mua đồ rẻ, không phải sao?

Còn nữa, nàng đã nhìn qua hoa văn trên vải, đúng là do nhóm thợ may ở nhà họ Phương trước kia thêu, hình thêu vẫn xinh đẹp như trước. Nhóm thợ may nhà họ Phương chạy sang làm cho Gia Cát Diệp, cha làm sao có thể không thua Gia Cát Diệp được?

Nhân viên ở đây đối xử thân thiết với khách như người trong nhà, vải vừa đẹp lại rẻ…… Thực ra, việc làm ăn không cần bí quyết gì, chỉ cần có những điều này là được.

Vấn đề là nói dễ hơn làm, ai cũng muốn kiếm nhiều tiền, lại ít người hiểu “có cho mới có nhận”, nếu không cho khách ích lợi sẽ không nhận được tiền mà khách bỏ ra. Gia Cát Diệp hiểu được điều này, cho nên hắn thành công, mà cha lại không, cho nên cha thua.

Xem tình hình buôn bán của cửa hàng xong, Phương Hoán Thanh vào phòng trong tìm Khang Hoằng.

“Cô xem xong chưa?”

“Ừm.” Nàng thấy trước mặt Khang Hoằng có mấy quyển sổ ghi chép, liền tò mò muốn xem.

“Anh đang xem gì vậy? Quyển sổ này sao?”

“Đúng vậy! Cô muốn xem không?”

“Ta có thể xem sao?” Vạn Hoán Thanh kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên có thể, chỗ này do ta làm chủ mà!” Khang Hoằng đặc biệt ưu ái Phương Hoán Thanh, bởi vì nàng là người trong lòng Gia Cát Diệp, hắn tin tưởng Gia Cát Diệp cũng sẽ đồng ý yêu cầu của nàng.

Phương Hoán Thanh rất vui mừng, không ngờ có thể xem sổ sách buôn bán của Gia Cát Diệp dễ dàng như vậy, nàng chỉ cần xem được quyển sổ này là có thể nắm giữ tình hình buôn bán của cửa hàng.

Nàng ngồi xuống cạnh Khang Hoằng, Khang Hoằng đưa quyển sổ cho nàng.

“Đây, cầm lấy.”

“Cám ơn.” Phương Hoán Thanh nhận rồi liền xem chăm chú, nàng cẩn thận chú ý từng mối giao dịch ghi bên trong.

Khang Hoằng thấy nàng mê mải đọc thì mỉm cười.

Lúc này, Gia Cát Diệp lặng lẽ đứng trước cửa, có chút khó chịu quan sát bọn họ.

Phương Hoán Thanh đợi ở cửa hàng một lúc lâu mới rời đi.

Phương Hoán Thanh đi rồi, Gia Cát Diệp liền xuất hiện.

“Sao huynh lại trốn trốn tránh tránh? Đây là cửa hàng của huynh, huynh còn sợ bị người phát hiện huynh đến cửa hàng của mình sao?” Khang Hoằng vừa thấy Gia Cát Diệp đến liền châm chọc.

“Ta sợ ta quấy rầy hai người.” Gia Cát Diệp lạnh lùng nói.

“Xem kìa, vừa nói đã chua rồi (giấm chua/ chanh chua ^_^!), ta nói.. Diệp huynh , huynh đang ghen đúng không?” Khang Hoằng cười thầm trong lòng, hắn biết Gia Cát Diệp sớm muộn gì cũng ăn giấm, nhưng vậy cũng quá nhanh đi, chẳng lẽ mới ngày đầu hắn liền chịu không được?

Gia Cát Diệp xám mặt.”Ý của huynh là…… Huynh biết ta ở đây còn như vậy? Huynh cố ý sao?”

Khang Hoằng nhướng mày, “Đương nhiên cố ý! Huynh chưa nghe câu ‘vợ bạn không thể chọc’ sao? Dù nàng có đẹp đến đâu, ta cũng không thể làm chuyện có lỗi với bạn hiền.”

Anh xem ta có sờ soạng tay chân nàng hay không? Ta chỉ nói chuyện với nàng huynh liền chịu không nổi, đã vậy còn cãi nói không thích người ta, ta xem huynh là thích nàng thích đến chết được thì có!”

“Chuyện này không cần huynh lo!”

Gia Cát Diệp biết Khang Hoằng không có ý đồ với Phương Hoán Thanh liền mừng thầm.

Còn may Khang Hoằng không quên tình cảm giữa bọn họ, nếu Khang Hoằng trêu chọc Phương Hoán Thanh, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Khang Hoằng nhăn mặt nhăn mũi, “Vì ta vừa là bạn thân vừa là bạn làm ăn của anh nên chuyện này ta không lo không được. Huynh đến cùng định làm gì? Bây giờ còn để Phương Hoán Thanh tự do ra vào cửa hàng chúng ta, ta cho nàng xem sổ sách huynh cũng không hé răng, huynh thừa biết nàng có ý đồ không tốt, vì cái gì không ngăn cản?”

Gia Cát Diệp mỉm cười.”Sao ta phải ngăn cản? Huynh nghĩ ta là loại người hẹp hòi sao?”

“Ta không nói huynh hẹp hòi, nhưng mà huynh và nàng là đối thủ, huynh như vậy không chút giấu diếm đem sổ sách cho nàng xem, huynh không biết như vậy sẽ không tốt với chúng ta sao?” Hắn biết rõ hơn ai hết Gia Cát Diệp cố gắng bao nhiêu mới có hôm nay, hắn không muốn bạn mình chịu thiệt!

Gia Cát Diệp lắc đầu, “Ta không nghĩ như huynh, việc buôn bán vốn là dựa trên tài năng mỗi người, nếu ta vì bị nàng học trộm mấy chiêu liền chịu thiệt, vậy ta đây không phải cần tự xem xét lại? Cũng bởi ta có tin tưởng chính mình, cho nên ta không sợ nàng học, không sợ nàng xem, nàng nếu thực được lợi, thì cũng do nàng có tài, bộ ta sợ nàng sao?”

“Ta hiểu rồi!” Khang Hoằng gật đầu cười nói:”Huynh cũng không ngại giúp nàng làm lại từ đầu, đúng không? Nói huynh có tin tưởng chẳng qua là nói cho xuôi, chứ thực ra huynh là định giúp nàng, đúng không?”

“Huynh đã nghĩ như vậy, ta cũng đành chịu.” Gia Cát Diệp không nhận cũng chẳng chối, cười nói: “Dù sao người nàng làm phiền là huynh không phải ta, tự huynh quyết định đi!”

“Huynh tin tưởng ta vậy sao?” Khang Hoằng cười gian.”Không lẽ huynh không sợ ta diễn giả làm thực, lâu ngày sinh tình, thực yêu nàng?”

“Huynh muốn thì cứ làm, cần gì phải hỏi ta?” Gia Cát Diệp ngoài mặt rất thoải mái, nhưng ánh mắt nhìn Khang Hoằng mười phần mười là đang cảnh cáo.

“Huynh đúng là tên nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo!”

Khang Hoằng đánh mạnh lên lưng Gia Cát Diệp 1 cái, Gia Cát Diệp liền trừng lại 1 hồi, 2 người đều nở nụ cười.

Phương Hoán Thanh 3 ngày liền đến cửa hàng Gia Cát Diệp “học tập”.

Vì không để Gia Cát Diệp cùng Khang Hoằng nghi ngờ, nàng cũng không dám ở lâu, mỗi lần chỉ ở chừng 1, 2 canh giờ mà thôi.

3 ngày này đều không gặp Gia Cát Diệp ở cửa hàng, Phương Hoán Thanh đoán rằng hắn cố ý trốn tránh, thực ra vậy cũng không tệ, như vậy, nàng có thể ở cửa hàng tìm hiểu thoải mái, không cần lo ngại suy nghĩ của hắn.

Nhưng mới 3 ngày, trong cửa hàng quần áo đã có rất nhiều người theo đuổi Phương Hoán Thanh đến.

Thì ra bọn họ ở ngoài bờ tường đợi lâu ngày không thấy nàng, lại không có gan trèo tường nhà Gia Cát Diệp, vì thế bọn họ vừa nghe nói nàng ở đây, đều lũ lượt kéo đến cửa hàng xem nàng.

“Không ngờ rằng cô có nhiều người theo đuổi như vậy, thật lợi hại!”

Khang Hoằng thấy trong cửa hàng quần áo chật ních người, đánh giá rất cao sức hấp dẫn của nàng.

“Công tử Khang Hoằng, đừng giễu cợt ta! Là bọn họ tự tìm đến, cũng không phải ta gọi bọn họ đến!” Phương Hoán Thanh ra vẻ chuyện không dính dáng đến mình.

“Có thể thấy cô có sức hấp dẫn kinh người nha! Trong cửa hàng nhiều người như vậy cũng tốt, tiếc là bọn họ đều đến xem cô, cũng không phải đến mua vải, nếu bọn họ chịu bỏ tiền ra ……”

“Anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”

Phương Hoán Thanh biết ý Khang Hoằng, chính nàng cũng nghĩ như vậy, nếu có thể làm những người này chịu bỏ tiền, vậy không phải nàng lập công lớn sao? Như vậy nàng mới có thể có quyền lên tiếng trước mặt Gia Cát Diệp.

“Này này, các ngươi dỏng tai lên mà nghe ta nói đây! Muốn đến đây phải tốn tiền, người không chịu bỏ tiền ra liền cút cho ta! Các ngươi mỗi người phải mua ít nhất 1 tấm vải, nếu không ta sẽ không cho các ngươi ở lại đây.”

Phương Hoán Thanh vừa nói 1 tiếng, những người này liền ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua vải, trong nửa canh giờ ngắn ngủi, cửa hàng liền thu được không ít.

Lúc này, Phương Hoán Thanh từ nha hoàn Phủ Gia Cát trở thành người trông cửa hàng, nhìn vải càng ngày càng ít, bạc trắng lại càng ngày càng nhiều, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Thì ra vải có thể bán đi dễ dàng như vậy, nàng với cha sao chưa bao giờ nghĩ ra?

Bọn họ vốn không cần xem quần áo, chỉ cần nàng ở trong cửa hàng quần áo, sẽ có một đám người vì sắc đẹp của nàng đến cửa hàng, sau đó nàng có thể buôn bán rồi!

Điều dễ hiểu như vậy vì sao trước kia nàng không nghĩ đến? Bây giờ lại để Gia Cát Diệp thu lợi, nàng thực là tiền mất tật mang nha!

Bây giờ mới biết tuy rằng hơi muộn, nhưng trong lòng nàng đã quyết.

Chờ nàng làm nha hoàn hết 1 năm này, nàng chắc chắn phải mở lại cửa hàng, hơn nữa nàng sẽ tự mình trông cửa hàng, bán vải, nàng không tin lại thua cho Gia Cát Diệp, nàng chắc chắn có thể giúp cha Đông Sơn tái khởi (cách mạng thành công??), nàng muốn phá đổ việc làm ăn của Gia Cát Diệp, ha ha ha!

Phương Hoán Thanh 1 bên thầm mơ mộng vui vẻ, 1 bên vội vàng buôn bán.

Có người thực ngây thơ, nghĩ rằng bỏ tiền mua vải là có thể nói chuyện với nàng, đối với những người không biết xấu hổ như vậy nàng đều xem thường, mặc kệ họ. Những người này có lầm hay không a? Nàng bán vải chứ không bán thân nha, bọn họ có thể gặp nàng đã là rất lớn vinh hạnh; muốn nàng nói chuyện với bọn họ, vậy bọn họ chờ mua vải nhà nàng bán đi, bây giờ nàng bán là vải của người khác.

“Phương tiểu thư, tôi nghe nói tiểu thư sẽ đến nơi này, thực đúng vậy, để tôi lại nhìn thấy tiểu thư là điều hạnh phúc nhất đời tôi!” Một chàng trai mặc áo xanh bỗng dưng nói với Phương Hoán Thanh.

“Phải không? Ha ha.”

Phương Hoán Thanh nghĩ người này là 1 trong những người theo đuổi nàng, định nói mấy câu xong sẽ đuổi đi thì lại nghe hắn nói:

“Phương tiểu thư, tiểu không nhận ra tôi sao? Tôi là Trần Tích Viễn nha!”

“Trần Tích Viễn?” Phương Hoán Thanh nhìn kỹ gương mặt hơi quen quen này, rất nhanh đã nhớ ra.

Nàng thực từng gặp qua người này, chừng nửa năm trước, hắn từng đến nhà nàng cầu hôn, nàng nhớ rõ cha thực vừa lòng, còn thu xếp để nàng gặp mặt hắn một mình; nhưng dù nhà giàu có, mà hắn lại đẹp trai, đáng tiếc là nàng cũng không thích hắn, cuối cùng hắn vẫn bị nàng từ chối.

“Ta nhớ rõ huynh mà, đã lâu không gặp, huynh vẫn tốt chứ?” Bởi có chút xin lỗi Trần Tích Viễn, cho nên nàng cũng không không nể mặt hắn như những người khác, nàng mỉm cười hỏi.

“Tôi tốt lắm, hình như tiểu thư vẫn như xưa.” Trần Tích Viễn dịu dàng nói: “Phương tiểu thư, tôi nghe bác trai nói tiểu thư đang làm việc cho Gia Cát Diệp, thực vậy chăng?”

“Này……”

Phương Hoán Thanh đang suy nghĩ có nên nói thật với Trần Tích Viễn hay không thì Gia Cát Diệp, vốn vẫn giấu mặt lại xuất hiện.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Gia Cát Diệp, nàng nhanh tay kéo Trần Tích Viễn ra ngoài cửa hàng.

“Phương tiểu thư, người vừa nhìn chúng ta chắc là tiếng tăm bay xa Gia Cát Diệp đi?” Trần Tích Viễn tò mò hỏi.

“Đúng, là hắn.” Phương Hoán Thanh hết nhìn đông đến nhìn tây, còn may, Gia Cát Diệp không đi theo, nếu không nàng đã không thể nói chuyện với Trần Tích Viễn.

“Thế nào, tiểu thư không muốn để hắn thấy chúng ta sao?” Phương Hoán Thanh hình như rất sợ Gia Cát Diệp.

“Không phải, chuyện này huynh đừng xen vào.” Phương Hoán Thanh gọn gàng dứt khoát nói: ” Huynh còn có gì muốn nói với tôi sao? Nếu không tôi vào nha!”

“Xin đợi 1 chút, tôi có chuyện muốn nói.” Trần Tích Viễn cũng nói thẳng vào chuyện chính: “Là thế này, bác trai đã kể cho tôi biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, thực đáng tiếc lúc ấy tôi không thể giúp, tôi thực không muốn thấy tiểu thư chịu thiệt như vậy. Cho nên, tôi muốn tìm Gia Cát Diệp nói chuyện, giúp tiểu thư chuộc thân (bỏ tiền ra mua lại tự do), không biết tiểu thư có chịu nhận sự giúp đỡ của tôi hay không?”

” Huynh muốn giúp ta?” Phương Hoán Thanh vừa vui mừng lại bất ngờ.”Nhưng chúng ta chỉ mới gặp mặt, ta với huynh cũng không thân, sao có thể không biết xấu hổ để huynh giúp ta được?”

“Phương tiểu thư, không cần xa lạ với tôi như vậy! Là tôi cam tâm tình nguyện, nếu tiểu thư chịu, tôi sẽ lập tức đi tìm Gia Cát Diệp, để tiểu thư được tự do‥‥”

“Cám ơn ý tốt của huynh, nhưng không được đâu.” Phương Hoán Thanh uể oải cúi đầu.”Hắn bây giờ là kẻ có tiền, sẽ không để huynh dùng tiền giúp ta, ta đã sớm hết hy vọng, nhưng vẫn phải cám ơn huynh, tấm lòng của huynh thực khiến ta cảm động, thực đó!”

“Phương tiểu thư không cần nói như vậy, tôi thực sự rất muốn giúp tiểu thư.” Trần Tích Viễn chân thành nói: “Như vậy đi, nếu tôi có thể giúp gì, tiểu thư cứ việc tìm tôi nói, có thể chứ?”

“Được.” Phương Hoán Thanh thực cảm động.

Lúc đầu, nàng cũng không nghĩ hắn xấu, hắn không giống những người chỉ ham muốn sắc đẹp của nàng, nàng thấy hắn là thực muốn giúp nàng.

Gia Cát Diệp thua Trần Tích Viễn rất nhiều, chỉ biết bỏ đá xuống giếng, dùng người khác để đạt đến mục đích của mình. Nếu Trần Tích Viễn tốt bụng như là thần tiên, vậy Gia Cát Diệp là ác ma từ địa ngục, nàng không chán ghét hắn mới là lạ. —BKHV

Thêm Bình Luận