Chương 80: kết quả thi vật lý, ngao vọng đứng nhất
Hôm sau cậu cũng không đi học, gọi điện cho giáo viên xin nghỉ, rồi đến nơi xem nhà cho thuê ngày hôm qua mình chọn.
Hiệu suất làm việc của Khương Viễn rất nhanh, cần làm việc gì là làm ngay, bởi vậy cho nên từ lúc gõ cửa xem nhà đến khi ký hợp đồng cũng chỉ mất nửa ngày, Khương Viễn hỏi bác gái thêu hoa ở phòng đơn vị có thời gian không, có thể giúp mình quét tước tiền công là 100, rồi tự mình đi ăn trưa.
Ngôi nhà không lớn, không nằm ở quảng trường, cách quảng trường khoảng mười phút lái xe.
Có hai phòng ngủ một phòng khách và một ban công nhỏ, không có TV, máy giặt, có máy lạnh nhỏ cũ, phòng màu xám, nhưng giá thuê rẻ hơn, người đó thấy Khương Viễn là cậu nhóc chưa đầy 18 cha mẹ thì mất sớm nên thương cảm, lẽ ra một tháng của người ta là 700 nhưng vì thương tình mà chỉ lấy cậu có 500, tháng trả một lần.
Khi Khương Viễn nói cha và mẹ mình đều mất trong lòng cậu không hề có chút chột dạ, còn việc cho trẻ vị thành niên thuê nhà, thì sẽ có hiệu lực pháp luật khi người đó bước sang tuổi 16, với lại có rất nhiều người đã bỏ học để đi làm, nên chủ nhà cũng không hỏi đến.
Sau khi Khương Viễn ăn cơm trưa xong về nhà, thì bác gái cũng đã làm xong rồi. Bản thân căn nhà không lớn, bên trong lại càng trống trải khi không có đồ đạc, cửa sổ cũng không có nhiều bụi, cũng không mất nhiều thời gian.
Phòng ngủ chính có một cái giường, phòng còn lại có một cái tủ sách trên tường, có lẽ là người thuê trước dùng để làm phòng sách, Khương Viễn cũng không mang theo sách, cho nên cứ giống như trước để trống.
Cậu mở cửa sổ cho căn nhà thông thoáng, rồi đạp chiếc xe xài chung đến chợ đồ cũ.
Khương Viễn cũng đã từng có một thời gian nhặt phế liệu và một ít đồ cũ, cho nên đã quá quen thuộc với chợ đồ cũ, giống như cá gặp nước cứ thế chui vào những gian hàng huyên náo cũ kỹ, chọn cho mình những thứ mình muốn.
Máy giặt và tủ lạnh đều là những thứ cần thiết, rồi đến bàn ghế, xoong nồi chén dĩa là những thứ không cần thiết trong căn phòng bếp nhỏ hẹp đó Khương Viễn không có ý định đi vào, huống chi cậu sẽ không nấu cơm, ăn cơm ở căn tin trường là đủ rồi.
Tất nhiên ga trải giường là phải thay mới, dép, khăn tắm và những thứ linh tinh cũng là những thứ cần mua, Khương Viễn còn trả 20 tệ, để người đó giao đến tận nhà.
10 giờ tối, Khương Viễn nằm trên ghế sô pha nhỏ, nhìn không gian thuộc về mình này, thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Cũng chính lúc này cậu mới có thời gian cảm thấy vùng hạ vị đau đến khó tả, cũng may là cậu có cơ địa tốt, cho nên hôm trước dù có chơi 3p đến điên cuồng, ngoại trừ một số vết sưng và đau ở hai lỗ, thì những phần khác trên cơ thể đều không có cảm giác khó chịu gì.
Chuông điện thoại reo hai lần, Khương Viễn sau khi xem xong thì bật cười, Chu Mạn càng ngày càng thú vị, y hỏi cậu có muốn ăn khuya cùng nhau không, cái này có vẻ không thích hợp cho lắm.
Đúng lúc Khương Viễn chưa có ăn gì, cậu suy nghĩ một chút cuối cùng cũng đồng ý, vội vàng tắm rửa rồi đi đến nhà Chu Mạn.
“Bữa ăn khuya?”
Khương Viễn nhìn hai con rồng Thái Ô trong bể nhà Chu Mạn, nhướng mày hỏi.
“Còn có một ít hàu sống, do một người bạn gửi đến, đúng lúc đem qua cho thầy ăn.”
Chu Mạn Chu gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt Khương Viễn.
Bọn họ đã lâu không gặp nhau, khoảng tầm một tuần, tính ra thì cũng không phải là quá lâu, nhưng Chu Mạn lại luôn cảm thấy cậu so với trước kia dường như có chút khác lạ, mà khác ở chỗ nào, thì anh cũng rất khó để nói ra.
“Vậy em có thể yên tâm chờ ở đây?”
“Cậu ngồi là đủ rồi.”
Khương Viễn không định vào bếp làm loạn, nghe xong lời này liền thản nhiên ngồi ở trên sô pha chờ cơm.
Vì còn phải đợi đến giờ ăn cơm, nên Khương Viễn buồn chán liền dùng điện thoại di động chơi trò chơi nhỏ, trước đó cũng chơi những trò chơi khác, nhưng sợ bản thân nghiện game nên dứt khoát gỡ cài đặt hết, lâu dần cũng lười chơi lại, muốn thì chơi vài trò chơi nhỏ để gϊếŧ thời gian.
Khi nhận được cuộc gọi của Ngao Vọng, thì Khương Viễn đang định qua màn, nhưng nháy mắt đã bị cuộc gọi làm cho thất bại, sắc mặt cậu tối sầm ấn nút nghe điện thoại.
“Khương Viễn! Ha ha ha ha! Tôi đã từng nói tôi là số một, cái gì mà Lâm Tri Bạch có tiểu thiếu gia tôi đây thì tất cả đều trở thành trâu bò hết?”