Chương 4: Xác nhận

Khương Viễn đi phía trước, Lâm Tri Bạch bước chân đi theo phía, hình ảnh này gần như khiến cho người ở khu dạy học không khỏi khϊếp sợ.

Không ít người khe khẽ nói nhỏ suy đoán xem bọn họ muốn đi đâu, muốn làm cái gì, có phải Khương Viễn muốn đánh Lâm Tri Bạch không.

Lâm Tri Bạch cũng không rõ người này rốt cuộc muốn dẫn anh đi đâu, có chút suy nghĩ lại có phải chuyện mình đồng ý đi cùng cậu ta là quyết định sai lầm lãng phí thời gian.

"Còn năm phút nữa là vào học rồi."

Lâm Tri Bạch liếc nhìn đồng hồ của mình, lạnh lùng nhắc nhở.

Ngụ ý của anh là đi đến nơi đó chỉ còn năm phút, như vậy khi trở về thời gian cũng ngang nhau, anh không muốn lại lãng phí thời gian.

Tuy nhiên Khương Viễn lại không hiểu ý tứ của anh, bước nhanh hai bước đi tới gian phòng y tế được thiết kế nho nhỏ ở sân thể dục.

Nơi này dựng lên là để những người trong tiết thể dục có khả năng bị cảm nắng, trật chân hay choáng đầu hoa mắt vào nghỉ ngơi, mà nơi này chỉ khi có tiết thể dục mới mở cửa.

Khương Viễn dùng chân đá đá vào ván cửa đóng chặt, từ trong túi lấy chìa khoá ra, lắc lắc nói: "Không phải đã tới rồi sao?"

Lâm Tri Bạch nhíu mày, nhưng chỉ chăm chú nhìn động tác của cậu.

Khương Viễn vừa mở cửa vừa nghĩ mình thật sự không chọn sai người, chìa khoá này chỉ có thầy giáo có, học sinh lấy không được, là do cậu trộm để thi thoảng tới đây ngủ một giấc, Lâm Tri Bạch cư nhiên hỏi cũng không thèm hỏi một câu.

Cửa bị đóng lại, Lâm Tri Bạch nhìn không gian nhỏ hẹp bày biện đơn giản, chờ Khương Viễn mở miệng.

Thật ra anh muốn xem rốt cuộc là chuyện gì thú vị.

Tay Khương Viễn đặt ở trên mép quần, khi chuẩn bị kéo xuống lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu vội vàng hỏi Lâm Tri Bạch: "Cậu không phải là đồng tính luyến ái chứ?"

Cậu trước tiên chứng thực một chút, vạn nhất Lâm Tri Bạch có hứng thú với nam, thấy ghê tởm huyệt nhỏ của cậu thì làm sao bây giờ.

Thái dương Lâm Tri Bạch nhảy lên hai cái, cảm giác vấn đề vớ vẩn này thật nhàm chán.

Chẳng qua đối phương dò hỏi khuynh hướng tính dục trước, hẳn là hy vọng hắn cho cậu một đáp án phủ định.

Chuyện này có chút thú vị, anh còn tưởng rằng ác bá trong lời đồn cùng người khác cũng giống nhau, gọi anh tới nơi này chỉ vì muốn thổ lộ với anh, nhưng nhìn tình huống hiện tại, hình như có chút không giống.

Lâm Tri Bạch tích trữ như vàng trả lời: "Không phải."

Khương Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo quần xuống một chút, đặt mông ngồi ở ngăn tủ trên cao, cúi người lột toàn bộ quần xuống.

Lâm Tri Bạch vốn bị động tác này của Khương Viễn làm cho hoang mang, thấy hành vi kế tiếp của cậu khiến anh trực tiếp sửng sốt, cái loại hành vi này cùng sự mâu thuẫn kia cảm giác thật sự kỳ quái, nhưng trong lòng Lâm Tri Bạch không vì thiếu niên xa lạ ở trước mắt mình phô bày thân thể mà sinh ra chán ghét.

Khi anh chuẩn bị lần nữa mở miệng nói chuyện, Khương Viễn ngồi ở trên ngăn tủ đã dang chân thành hình chữ M, đồng tử của Lâm Tri Bạch co rút lại.

.