Chương 2: Kêu là đến, gọi là đi

Chương 2: Kêu là đến, gọi là đi

Không biết thời gian đã qua bao lâu, trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt này mới chấm dứt. Tô Thần đứng dậy từ trên người của Cố Nguyên, kéo khóa quần lên một lần nữa. Hắn ngay cả quần cũng không thèm cởi ra, áo trên người cũng ngay ngắn chỉnh tề, vẫn là một bộ dạng cực kỳ nghiêm túc đứng đắn. So với hắn thì bộ dạng cả người trắng nõn trần trụi của Cố Nguyên lại cực kỳ nhếch nhác, giống như cuộc làʍ t̠ìиɦ vừa rồi chỉ là giao dịch giữa khách làm chơi và gái điếm, hoàn toàn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Bộ dạng của Cố Nguyên bây giờ giống như đã bị chơi hỏng rồi vậy, đỏ ửng trên mặt của cậu chưa tản đi, huyệt da^ʍ giữa hai chân theo hô hấp dồn dập của cậu mà không người co rút lại, bao phủ bên ngoài huyệt da^ʍ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, trông vô cùng dâʍ đãиɠ.

Dưới ánh mắt tràn ngập sự trào phúng của Tô Thần, cơ thể của Cố Nguyên không ngừng run rẩy, co rút lại. Cậu vô lực ngồi thẳng người dậy, nhặt cái áo sơ mi bị nhét qua một bên mặc vào, đờ đẫn mà nhìn Tô Thần.

“Đừng có bày ra dáng vẻ như vừa bị cưỡиɠ ɧϊếp như thế này, không phải em cam tâm tình nguyện hay sao?”

Cố Nguyên liếʍ đôi môi khô khốc của mình, cẫn thận mở miệng, nói: “Anh… thật sự sẽ giúp Cố thị vượt qua khó khăn lần này đúng không?”

Tô Thần nhéo cằm của Cố Nguyên, ngả ngớn mở miệng trả lời: “Vậy phải xem em có bao nhiêu nghe lời rồi.”

Cố Nguyên mờ mịt chớp mắt, biểu tình nhu nhược động lòng người.

Nhưng Tô Thần lại không dao động một chút nào. Hắn buông cằm của cậu ra, cầm lấy điện thoại di động của Cố Nguyên, lưu số điện thoại của bản thân vào, sau đó ném nó cho cậu. “Nhớ kỹ, về sau chĩ cần tôi muốn em thì em phải lập tức kêu là đến, gọi là đi.”

“Tôi đã biết.” Cố Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng trả lời hắn. “Hiện tại thì tôi có thể đi được chưa?”

Tô Thần cười nhạo một tiếng, nói: “Đương nhiên là có thể rồi. Chẳng qua tốt nhất là em nên kẹp chặt huyệt da^ʍ của chính mình lại, miễn cho người khác nhìn ra tiểu thiếu gia nhà họ Cố là một con đĩ da^ʍ hạ tiện, bị người khác cᏂị©Ꮒ đến mức huyệt da^ʍ không thể khép lại được.”

“Anh…” Cố Nguyên nghe được những lời nói nhục nhã của Tô Thần, căm tức mà nhìn chằm chắm hắn, chỉ là rất nhanh thì nhắm mắt lại. Cậu biết với tình hình hiện tại thì chỉ có Tô thần mới có khả năng cứu được tập đoàn Cố thị mà thôi. Cho nên là bất luận Tô Thần nói cái gì thì cậu cũng chỉ có thể im lặng thừa nhận mà thôi.

Cố Nguyên kéo thân thể bủn rủn mệt mỏi này rời đi.

Sau khi cậu về đến nhà, Cố Nguyên ngay lập tức xông vào phòng tắm, tắm rửa từ trong ra ngoài cơ thể của mình thật sạch sẽ.

Khi Cố Tông Trì về đến nhà, phòng khách không có một bóng người, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Nguyên ở đâu hết.

Cố Tông Trì có chút ngoài ý muốn. Dĩ vãng, mỗi lần anh vừa bước vào cửa thì Cố Nguyên sẽ lập tức nhào ra, chui vào ngực anh mà làm nhõng nhẽo, giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn, vừa ngây thơ vừa non nớt. Nhà họ Cố cũng cực kỳ cung chiếu đứa con trai nhỏ nhất nhà này, hận không thể dành tất cả những điều tốt nhất cho cậu.

Mà Cố Tông Trì lớn hơn Cố Nguyên năm tuổi, từ trước đến này đều cực kỳ yêu thương đứa em trai ngoan ngoãn có thừa này, gánh vác trách nhiệm làm một người anh trai tốt.

“Đại thiếu gia, ngài đã trở về rồi sao?” Mẹ Phùng bước ra từ trong bếp, nói.

Cố Tông Trì gật đầu, hỏi: “Mẹ Phùng, Nguyên Nguyên đầu rồi? Vì sao tôi không nhìn thấy em ấy?”

Mẹ Phùng cười giải thích: “Sau khi tiểu thiếu gia trở về thì vẫn luôn ở trên lầu, có lẽ là do mệt mỏi quá mà ngủ thϊếp đi ở trong phòng rồi.”

“Để tôi đi lên phòng nhìn thử.” Cố Tông Trì vừa nói vừa cất bước đi lên lầu. Căn phòng của Cố Nguyên ở ngay ngã rẽ phía trước, anh vừa vặn tay cầm thì phát hiện bên trong không có khóa. Vì vậy Cố Tông Trì lập tức đẩy cửa ra, bước vào phòng. “Nguyên Nguyên?”

Tầm mắt của anh nhìn về phía giường, chỉ nhìn thấy trên giường có một cục u bự tổ chảng. Anh bước nhẹ đi qua bên đó. “Nguyên Nguyên?”

“Anh à…” Cố Nguyên cũng không có ngủ, chỉ là cơ thể vẫn có chút bủn rủn, cho nên mới nằm ở trên giường không nhúc nhích. Giờ phút này cậu nghe thấy được giọng nói của Cố Tông Trì, lập túc chăn ra ngồi dậy, chui vào trong lòng ngực rộng lớn của Cố tông Trì, giọng điệu vẫn mềm mại như trước. “Anh à, anh đã trở về rồi…”

Cố Nguyên vẫn luôn thích nhõng nhẽo, đặc biệt là ở trước mặt của Cố Tông Trì. Anh chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có cái gì không tốt cả, em trai của chính mình, cho dù có cưng chiều như thế nào đi nữa thì cũng không có quá đáng. Anh ôm cậu vào trong ngực, sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu, cưng chiều nói: “Anh đã trở về rồi. Gần đây bởi vì công ty xảy ra chút chuyện mà tương đối bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên cạnh em. Chờ cho giai đoạn khó khăn này qua đi, anh nhật định sẽ ở bên Nguyên Nguyên thật lâu.”

Cố Nguyên từ trong ngực của Cố Tông Trì ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ lo lắng không thể nào che giấu được. “Anh à, có phải tình huống của công ty thật sự không xong rồi đúng không?”

“Nguyên Nguyên không cần lo lắng, đã có anh ở đây rồi, tất cả đều sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi. Chỉ là bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khó khăn, vì Nguyên Nguyên, vì nhà họ Cố, anh nhất định sẽ không gục ngã.” Cố Tông Trì nhẹ giọng an ủi Cố Nguyên.

“Em tin tưởng anh.” Cố Nguyên vùi mặt vào trong l*иg ngực của Cố Tông Trì. Cơ thể của cậu mệt mỏi giống như bị khoét rỗng, chỉ muốn rúc vào trong lòng của Cố Tông Trì, toàn bộ tâm trí đều là anh trai của cậu, giống như Cố Tông Trì chính là cả thế giới của cậu.

Cố Tông Trì vỗ về lưng của Cố Nguyên, giống như khhi cả hai còn nhỏ. Qua nửa ngày sau, mẹ Phùng gõ cửa phòng của Cố Nguyên, kêu bọn họ xuống nhà ăn cơm.

“Em trai ngoan, chúng ta xuống nhà ăn cơm thôi.”

“Vâng ạ.” Cố Nguyên ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này cậu mới bước xuống giường, ngoan ngoãn đi theo Cố Tông Trì xuống lầu ăn cơm.