Chương 10

Bởi vì không thể rời khỏi Amuro trong một khoảng thời gian dài, cho nên thời gian rảnh rỗi Shinichi đều đến quán cà phê Poirot, nơi làm thêm của gã, uống cà phê đọc tiểu thuyết trinh thám.

Không cần phải mặc đồng phục, ăn mặc đơn giản ngồi ở quán, đọc sách uống cà phê, bộ dáng rũ mi mắt ôn nhu này khiến các cô gái đều đỏ mặt trộm nhìn cậu.

"Cậu thật ra rất hưởng thụ."

Ở bàn bên cạnh lad một nữ sinh nhoe bé, khuôn mặt khuất kín sau một tờ báo.

"Cậu cũng không kém, cùng tiến sĩ ra ngoài uống cà phê."

Shinichi không quay đầu cười cười, bộ dáng như cũ thật nghiêm túc đọc sách.

"Nghe nói Gin rời khỏi Nhật Bản?"

"Ừ, vừa đi hôm trước."

"Tổ chức lần này theo dõi cậu?" Haibara che giấu biểu tình không được đẹp lắm sau tờ báo.

"Chắc là vậy. Người mà bọn họ theo dõi là Edogawa Conan, cho nên các cậu đều phải chú ý. Trừ tiến sĩ, cậu nên giả vờ như không quen biết tôi."

"Cái người Amuro đó thật sự có thể tin tưởng sao?" Haibara vẫn có chút hoài nghi đối với chuyện này.

"Thân phận thật sự của anh ta là cảnh sát Nhật Bản, tuy rằng tính cách nhân phẩm quái dị nhưng tóm lại không phải là kẻ địch." Suy xét đến đại cục, Shinichi cũng không nói quan hệ của Gin cùng Amuro Tooru cho Haibara biết, chỉ nói ở bên cạnh Amuro sẽ tương đối an toàn.

"Thật ra cậu rất tin tưởng anh ta." Haibara khịt mũi coi thường, bảo trì thái độ trung lập.

"Thời điểm này cậu nên chú ý chút đi, tên kia cũng sắp tan làm rồi, tôi phải đi đây."

Shinichi khẽ cười sau đó khép sách lại, đứng dậy đi đến quầy tính tiền.

"Người nào đó có lời muốn tôi chuyển đến cậu, anh ta nói tối nay là có thể về đến Nhật Bản." Amuro cởi đồng phục ra, cười nói với Shinichi.

"Thật là không khéo, Sở Cảnh sát Đô thị Đông Kinh sáng nay vừa nhận được thư từ Kid, nói là 9h đêm nay sẽ lấy đi viên Cầu vồng dưới ánh trăng của ông bác Suzuki."

Shinichi cũng cười cười: "Ran nhờ tôi đến đó giúp Sonoko, cho nên người nào đó phải tự mình trở về rồi."

Nói xong Shinichi cầm sách tươi cười rời khỏi quán cà phê.

Amuro nhìn thân ảnh rời đi của Shinichi, yên lặng thở dài một hơi.

Jin à, tôi thật sự không có biện pháp giúp anh, mèo con hiện tại đang trong giai đoạn liều mạng vươn móng cào người, anh mau trở về tự vuốt lông đi!

Shinichi như hẹn đi đến tập đoàn Suzuki, liếc mắt liền thấy ông bác Suzuki để một chòm râu như Lupin.

“Ran.”

“Shinichi, cậu đã đến rồi.”

Ran vui vẻ đi đến cạnh Shinichi, Sonoko đi bên cạnh.

“A, đại thám tử lần này rốt cuộc cũng chịu tự mình lên sân khấu? Tuy rằng thám tử cậu rất lợi hại nhưng so với Kid đại nhân, vẫn là anh ấy tốt hơn nhiều ~."

Sonoko nói xong thế giới mộng ảo của chính mình.

Shinichi mặt đen lại nhìn Sonoko không thể tự kiềm chế mà chìm đắm trong thế giới lãng mạn của riêng mình.

“À… Ha ha.” Shinichi khô khan cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Ran, “Cầu vồng dưới ánh trăng đang ở đâu?”

"Ở đằng kia."

Ran duỗi tay chỉ về một hướng, dọc theo tầm mắt nhìn qua liền thấy được viên đá quý lóng lánh ánh bạc đặt giữa đại sảnh, xung quanh là hệ thống phòng trộm mật độ cao.

"Đúng là tác phong của ông bác Suzuki... Thật khoa trương." Khóe miệng Shinichi có chút run rẩy.

"Không biết đêm nay Kid có đến hay không?" Ran tự mình lẩm bẩm.

"Tên kia nhất định sẽ đến." Shinichi chắc chắn mà nói, "Dựa theo tính cách quái đản của hắn, nhất định sẽ dùng phương thức đặc biệt hấp dẫn người xem nhất, tóm lại chính là cố làm ra vẻ, giả vờ lãnh khốc."

"Phụt, Shinichi à cậu nói thật đúng." Ran nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng.

"Vốn dĩ là vậy, tên kia cùng ông bác Suzuki tác phong thật tương xứng với nhau." Shinichi nhịn không được tiếp tục châm chọc.

Mà Kuroba tránh ở nơi khác đều nghe được hết, nghe được những lời này ngoại trừ khóe miệng run rẩy, mặt đầy hắc tuyến cộng thêm trái tim bị tan vỡ, kỳ thật cũng không có gì.

Kudo Shinichi cậu là cái đồ không có lương tâm, lúc trước là ai cứu cậu ra? Có ai lại nói ân nhân cứu mạng của mình như vậy!

Dù sao cậu đối đãi không lương tâm như thế cũng không phải ngày một ngày hai.

Kuroba tỏ vẻ tổn thương sâu sắc.

"Ran, con chạy đi đâu vậy, ba tìm con nãy giờ."

Mori Kogoro lười biếng từ từ đi lại đây, nhíu mày nói.

“A, ba. Con đi tìm Shinichi.”

“Chào bác.” Shinichi theo thường lệ cười hỏi thăm Kogoro một tiếng.

"Tiểu quỷ nhà ngươi, khoảng thời gian này đi đâu vậy hả? Có biết Ran lo lắng cho nhà ngươi lắm không." Nói xong liền duỗi tay đánh lên vai Shinichi một cái.

Tuy rằng nhìn qua giống như không dùng sức, nhưng mà gia đình Mori có gen vũ lực di truyền, đánh vào người vẫn rất đau!

Shinichi tỏ vẻ rất oán giận.

'Thật xin lỗi, đã khiến mọi người phải lo lắng." Đối với trưởng bối, Shinichi chung quy vẫn rất lễ phép, giáo dục tốt đẹp tuy rằng khiến cậu nói thầm sau lưng nhưng tuyệt đối sẽ rất an phận lúc trước mặt.

"Biết liền tốt." Kogoro hung hăng trừng cậu một cái, cũng không nói thêm cái gì.

Mọi người ở triển lãm chờ đợi, thời gian từng chút từng chút trôi qua, rất nhanh liền đến thời gian thông báo, Shinichi nhìn chằm chằm đồng hồ thật lâu.

Càng gần thời gian thông báo, mọi người xung quanh càng xôn xao, không ngừng xô đẩy chen chúc về phía trước.

Shinichi cảm thấy chính mình sắp bị đẩy đến bên trong, huống chi Ran cùng mọi người đều biến mất không còn nhìn thấy, quan sát bốn phía xung quanh một chút mới thấy Ran cùng Sonoko bị đẩy đến một góc, nhìn qua khá đáng thương.

Shinichi nháy mắt cảm thấy sọ não của mình cũng đau, cậu thật sự không nên ở lại đây chờ đợi xem màn biểu diễn bất ngờ này, ồn ào đến không chịu được.

Người phía sau không ngừng xô đẩy đi lên phía trước, Shinichi bực bội dùng ngón tay gãi gãi đầu, đột nhiên người phía sau dùng sức đẩy cậu lên phía trước.

ĐM!

Nội tâm Shinichi giờ phút này đầy giông bão.

Chỉ là, cậu cũng không giống hiện thực ngã xuống đất, mà bên hông nhiều thêm một bàn tay to, vớt cậu trở về.

“Buổi tối không nghỉ ngơi chạy ra bên ngoài làm cái gì? Muốn tôi một người phòng không gối chiếc, đây là trả thù nhỏ của em?”

Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, nhiệt độ hô hấp phả vào tai, kí©h thí©ɧ làm Shinichi không khỏi run rẩy một chút.

“Không phải giờ này anh chỉ mới xuống máy bay sao?” Nhận biết được người phía sau là ai, Shinichi đè thấp âm thanh giận dữ hét.

“Em không biết có một loại phương tiện giao thông gọi là trực thăng sao?”

Gin nhịn không được thấp giọng cười khẽ.

“Anh...!” Shinichi nghe vậy không thể nói được gì, nhưng nội tâm vẫn nhịn không được phun tào, nực cười! Có ai đủ cấp bật như hắn mỗi ngày dùng trực thăng làm phương tiện giao thông! Đồ giàu có đáng ghét!

“Đừng cho là tôi không biết tên kia hôm nay thông báo trước như thế thật ra là muốn đàng hoàng gặp em, cùng tôi trở về, tên kia tuyệt đối không có ý tốt gì.”

“Ha hả?” Shinichi đối với lời Gin nói cũng rõ ràng, Kid làm sao? Không có ý tốt? Ha, không có ý tốt rõ ràng chính là anh!

Động một chút liền ôm cậu là ai? Cướp mất nụ hôn đầu của cậu mẹ nó là ai? Còn... Còn nghĩ muốn cậu... Cái gì gì đó lại là ai?! Đừng có nói là không biết!

Mặt người dạ thú, đồ đáng ghét!

Còn không biết xấu hổ nói người khác không có ý tốt, nơi này người không có ý tốt chính là anh thì có!