Chương 55

Mạnh Nhiên để vali vào cốp xe, Nhiêu Thanh đứng ở bên cạnh hắn.

Mấy tháng trước hắn được giáo viên trung tâm thể dục thể thao phát hiện chuyển trường đi nơi khác, khi biết Nhiêu Thanh sẽ chuyển trường đi tỉnh khác, hắn còn xin nghỉ về đưa cô.

"Cảm ơn anh đến tiễn em." Nhiêu Thanh nói.

Mạnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, một tay đóng cốp xe lại.

Hắn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ mỉm cười xoa đầu cô.

Nhiêu Thanh lo lắng bố mẹ ngồi trên xe sẽ nhìn thấy mình nên vội vàng bỏ tay ra khỏi đầu, xấu hổ nhìn hắn rồi đưa tay sửa tóc.

“Giữ liên lạc nhé!” Hắn nói.

"Ừm."

Nhiêu Thanh nhìn Đỗ Lị đang khóc nức nở ở phía sau Mạnh Nhiên, Nhiêu Thanh đi tới ôm lấy Đỗ Lị: “Đừng khóc mà.”

“Tớ không nỡ xa cậu.” Đỗ Lị khóc.

“Tớ cũng không đành lòng.” Nhiêu Thanh vỗ nhẹ lưng cô, “Chúng ta còn gặp lại mà.”

Nhiêu Thanh lên xe, thò đầu ra ngoài cửa kính xe và vẫy tay chào họ.

Lái xe được một lúc lâu, điện thoại di động của mẹ Nhiêu Thanh ở ghế trước vang lên.

Ngô Tú Liên nghe điện thoại: "Alo?"

"…."

“Đúng rồi.” Ngô Tú Liên đáp.

"…."

Ngô Tú Liên cau mày, dùng ngón trỏ chọc vào màn hình rồi sốt ruột cúp điện thoại.

"Ai gọi đó?" Nhiêu Quốc Phú cầm vô lăng thuận miệng hỏi.

“Có người hỏi nhà chúng ta có bán không, em nói có, người kia hỏi nhà mình có phải đang gặp khó khăn gì không, có thể trả lại phòng cho em.”

Ngô Tú Liên nói. “Mới nghe đã biết là lừa đảo rồi.”

“Thời giờ lừa đảo nhiều thật.” Nhiêu QUốc Phú nói.

“Là một người phụ nữ.” Ngô Tú Liên nhìn điện thoại, “Nhìn kìa, lại gọi.”

"Chặn đi." Nhiêu Quốc Phú nói.

Nhiêu Thanh quay đầu, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.*****

Thứ sáu, còn mười phút nữa là tan làm, Nhiêu Thanh đã hoàn thành công việc của mình và bắt đầu xem các đoạn video ngắn trên điện thoại di động.

Cô đeo tai nghe vào và bấm vào đoạn video mà cô đã xem không biết bao nhiêu lần.

Phóng viên hướng micro vào camera và nói: "Mạnh Nhiên đã giành huy chương bạc ở nội dung 110 mét vượt rào nam. Đây là lần đầu tiên anh ấy tham gia Thế vận hội Olympic."

“Anh có muốn nói gì với khán giả ngồi trước TV không?” Phóng viên mỉm cười đưa micro cho Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên ghé sát vào micro: “Cảm ơn bạn gái và bố mẹ tôi.”

“Ồ!” mọi người ở hiện trường reo hò.

Mạnh Nhiên ngượng ngùng cười.

Phóng viên nói đùa với chàng trai đẹp trai đầy nắng trước mặt: "Không phải là nên cảm ơn bố mẹ trước à?"

Hai tai Mạnh Nhiên đỏ bừng, gãi gãi đầu: “Tôi không nghĩ bố mẹ tôi sẽ để không để ý.”

Giây cuối cùng của video dừng lại ở nụ cười ngượng ngùng của Mạnh Nhiên.

Chỉ trong vài năm, anh từ một cậu bé thiếu kinh nghiệm đã trở thành một ngôi sao đang lên trong làng thể thao.

Nhiêu Thanh cảm giác được phía sau có người đi qua, cô nén cười trên môi, vô thức tắt điện thoại.

Nữ đồng nghiệp cầm tài liệu trên tay rồi quay lại chỗ ngồi của mình, tình cờ chỗ ngồi của họ lại cạnh nhau.

"Anh ấy là idol của bạn à?" Đồng nghiệp hỏi.

"Chị biết anh ấy à?" Nhiêu Thanh hỏi.

"Ừ, lúc trước anh ấy cũng nổi tiếng rồi. Anh ấy đã giành được huy chương ở Thế vận hội và rất đẹp trai. Chắc chắn anh ấy có rất nhiều người hâm mộ."

Đến giờ tan làm, đồng nghiệp của cô tắt máy tính, bôi son trước gương, “Cuối tuần có dự định gì không?” Cô liếc nhìn Nhiêu Thanh.

“Tối nay em hẹn bạn thân đi uống rượu.” Nhiêu Thanh đeo túi trên vai và rời khỏi chỗ ngồi.