Chương 5

Tiết thứ nhất và thứ hai của chiều thứ tư là giờ học thể dục và thời gian hoạt động tự do, Nhiêu Thanh và Đỗ Lị sóng bước bên nhau trên con đường rải sỏi.

"Thanh Thanh, giúp mình với."

"Hả?" Nhiêu Thanh đáp lại.

Đỗ Lị từ trong cặp lấy ra một chai nước khoáng, lắc lắc trước mặt Nhiêu Thanh: “Cái này.”

Nhiêu Thanh vừa nói, lúm đồng tiền quả lê trên má đã hiện lên:

“Được rồi, bây giờ tớ giúp cậu uống sạch.” Cô đưa tay làm bộ như cướp lại nước khoáng.

Đỗ Lị thu tay lại, nói: “Này, nhìn bên kia.” Cô hất cằm về phía đối diện.

Nhiêu Thanh nhìn theo ánh mắt của Đỗ Lị.

Trận đấu của các chàng trai trên sân bóng rổ vừa kết thúc, có một chàng trai đeo băng đô màu đen được rất nhiều người vây quanh, các cô gái lần lượt đưa nước cho anh.

Phục Cẩn.

Với điểm số xuất sắc và vẻ ngoài nổi bật, anh dùng tốc độ ánh sáng trở thành đối tượng yêu thầm của không ít nữ sinh.

Nhiêu Thanh nhìn anh.

Ánh mặt trời độc ác, da anh vẫn trắng như thế.

“Thanh Thanh.” Đỗ Lị xoa xoa lòng bàn tay, cầu xin: “Giúp tớ mang nước cho Phục Cẩn.”

"Không được!" Ánh mắt Nhiêu Thanh không tự nhiên bước nhanh đi về phía trước.

"Muốn thì cậu đi mà đưa."

Đỗ Lị theo sát Nhiêu Thanh, hét lên "Thanh Thanh, Thanh Thanh".

Nhiêu Thanh bất lực, dừng lại nói:

“Cậu không thấy cậu ta không nhận nước của cô gái nào à?” Cô nhấn mạnh. “Không nhận của một ai.”

Cô cố gắng thuyết phục Đỗ Lị: "Sao lại muốn dính lên làm gì?"

"Không thử thì làm sao biết được? Tớ muốn cậu ta nhìn tớ quen mắt." Đỗ Lị giơ một ngón tay lên.

"Giúp tớ một lần thôi mà!"

Nhiêu Thanh tức giận không làm gì được Đỗ Lị, Nhiêu Thanh giơ tay vỗ trán mình như muốn trút giận.

Nhìn thấy trán Nhiêu Thanh ửng đỏ, Đỗ Lị nhanh chóng đi tới trước mặt Nhiêu Thanh, thổi một hơi lên trán Nhiêu Thanh.

“Hô----”

Nhiêu Thanh hít sâu một hơi, cầm nước khoáng của Đỗ Lị đi về phía sân bóng rổ và Phục Cẩn.

"Không phải đâu, cậu cười gì đó?"

A Hạo tò mò hỏi:

"Cũng không phải là lần đầu được con gái đưa nước, khoe khoang? Theo lí thuyết thì không thể nào."

Phục Cẩn thu hồi ánh mắt, hỏi: "Cậu quản được à?"

Khóe miệng hiện lên nụ cười.

“Hừ.” A Hạo hất tóc ra sau, cảm thấy không vui.

“Tôi đẹp trai như, bọn con gái đúng là không có con mắt tinh tường để nhìn ngọc mà?”

Nhiêu Thanh cúi đầu dừng lại trước mặt bọn họ.

“Cái này…..”

Cô một tay cầm thân chai nước khoáng, một tay cầm đáy chai, hơi giống người là người tiếp thị.

“Này, cuối cùng cũng có một cô gái đưa cho tớ.” A Hạo nhận lấy nước khoáng từ tay cô.

“Cảm ơn nhá em gái.” Anh chào Nhiêu Thanh.

"A không." Nhiêu Thanh mặt đỏ bừng, nàng nhìn A Hạo, lo lắng xua tay.

Phục Cẩn giật lấy nước khoáng, tung hứng trong tay.

A Hạo dùng nhe răng múa tay để lấy lại chai nước khoáng.

Phục Cẩn giấu nước khoáng sau lưng.

"Này, cậu có muốn mặt hay không? Nước này đưa cho cậu à?" A Hạo nói.

Phục Cẩn nhìn Nhiêu Thanh hỏi: “Cậu đưa nước cho ai?”

A Hạo thu lại móng vuốt và nhìn Nhiêu Thanh.

Nhiêu Thanh duỗi những ngón tay run rẩy của mình ra và chỉ nhẹ vào Phục Cẩn.

“Chết tiệt, thằng nhóc này.” A Hạo đẩy Phục Cẩn.

Phục Cẩn liếc nhìn Nhiêu Thanh, anh vẫn đứng vững ở đó, khóe miệng nhếch lên, lông mày thả lỏng.

Dưới ánh mặt trời, Nhiêu Thanh ngây người.

Chẳng trách có rất nhiều cô gái thích anh ấy.

"À mà." Nhiêu Thanh tỉnh táo lại, cô vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình.

"Bạn tôi nhờ tôi đưa nước.” Cô nói.

Ánh mắt Phục Cẩn hướng về phía cô, lông mày nhíu lại.

Nhiêu Thanh quay người tìm Đỗ Lị.

Đỗ Lị núp sau một gốc cây, chỉ thò đầu ra, phát hiện Phục Cẩn đang nhìn mình, cô lại lùi về phía sau gốc cây.

Nhiêu Thanh làm xong, muốn cảm ơn Phục Cẩn, nhưng vừa ngước mắt lên liền phát hiện sắc mặt của anh khó coi.

Có chuyện gì với anh ấy thế? Nhiêu Thanh đầy nghi ngờ.

“Hưu----” Cô dùng cả hai tay đón lấy chai nước khoáng mà Phục Cẩn ném lại cho mình.

Phục Cẩn từng bước một đến gần cô, cô cầm nước khoáng vừa lùi lại, anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô.

Nhiêu Thanh bị anh kéo lại, không biết vì sao, cô sợ hãi ngước mắt lên.

Anh lạnh lùng nói: “Đi lại nói với bạn cậu kết quả công tác đi.” Anh hất tay cô ra, vỗ vai cô rồi rời đi.

Nhiêu Thanh thân thể bị va chạm choáng váng, cô xoa xoa cánh tay đau nhức, mũi lên men.

Đỗ Lị chạy đến bên Nhiêu Thanh, một tay quàng qua vai Nhiêu Thanh, tay còn lại chống hông.

"Anh chàng này quá kiêu ngạo! Tớ quyết định không thích cậu ta nữa!" Đỗ Lị oán hận nói.

Nhiêu Thanh nhẹ nhàng đẩy tay Đỗ Lị ra, lặng lẽ đi về hướng trái ngược với Phục Cẩn.