Hôm nay là ngày công bố bảng xếp hạng kỳ thi tháng THPT, có rất nhiều học sinh tập trung trước bảng thông báo.
Trường trung học số một là trường cấp 3 tốt nhất thành phố, toàn nhân tài, lọt vào danh sách top 100 không phải là điều dễ dàng.
"Này, cậu đang tìm gì vậy? Có tên cậu đâu mà tìm." Có người trêu chọc.
"Không phải việc của cậu, im đi!"
Nhiêu Thanh và Đỗ Lị từ nhà vệ sinh đi ra, đi ngang qua bảng thông báo, Nhiêu Thanh liếc nhìn đám người ồn ào rồi đi thẳng về phía lớp học. Nhiêu Thanh vốn không có ý định nhìn vào danh sách top 100, giáo viên sẽ sớm công bố thứ hạng cho cả lớp nên không cần nhìn.
Đỗ Lị một tay nắm lấy cánh tay Nhiêu Thanh, một tay chỉ vào bảng thông báo: "Thanh Thanh, chúng ta đi nhìn thử."
“Người nhiều như vậy, tớ không muốn chen chúc.”
Nhiêu Thanh không phải là người thích náo nhiệt.
“Tớ muốn xem.” Đỗ Lị nắm lấy Nhiêu Thanh tay, lắc lắc.
“Vậy tớ sẽ đợi cậu ở đây.”
Nhiêu Thanh nói xong, thân hình nhỏ nhắn của Đỗ Lị liền chìm vào trong đám người trước bảng thông báo.
Một lúc sau.
"Thanh Thanh! Bạn đang ở vị trí thứ 50!" Đỗ Lị quay lại và hét lên với Nhiêu Thanh vì sợ Nhiêu Thanh sẽ không nghe thấy.
Một số người quay lại nhìn Nhiêu Thanh như một phản xạ có điều kiện.
Nhiêu Thanh mỉm cười dùng tay ra hiệu ok, trên môi hiện lên má lúm đồng tiền, ngọt ngào như mật ong đầu xuân. Ánh mắt cô vừa rời khỏi Đỗ Lị ngay lập tức tập trung vào một người.
Phục Cẩn đút một tay vào túi quần, đứng trước bảng thông báo, thản nhiên liếc nhìn cô.
Với chiều cao 1,87 mét và phong thái nổi bật, anh nổi bật giữa đám đông.
Nhiêu Thanh nhớ lại ngày đó đến nhà anh làm vệ sinh, cảm giác xấu hổ và tức giận lại quay trở lại. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu thậm chí còn mang tính khıêυ khí©h.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Nhiêu Thanh, Phục Cẩn đã làm một việc.
Anh giơ lòng bàn tay về phía cô và khoanh tròn các ngón tay để tạo dấu số 0.
Nhiêu Thanh chống tay lên hông, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt "Muốn gì?".
Phục Cẩn mấp máy môi, im lặng nói một câu.
“Ngu ngốc.” Anh nhếch lên khóe môi.
Người này đúng là….
Nhiêu Thanh hai tay nắm chặt ở hai bên, tức giận muốn lao tới, nhưng có người đã chặn tầm nhìn của cô.
Mặt Đỗ Lị trước mặt phóng đại, đặt tay lên Nhiêu Thanh vai.
Nhiêu Thanh và Đỗ Lị nhìn nhau.
“Tớ không thấy tên mình.” Đỗ Lị nói.
Nhiêu Thanh bị gián đoạn hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra.
Nhiêu Thanh hỏi: “Làm sao có thể?” Đỗ Lị tổng điểm cao hơn chính mình, Nhiêu Thanh cũng biết.
“Người nhiều quá, lát nữa tớ xem lại.” Đỗ Lị nói:
“Nhưng tôi biết ai là người đứng top 1.” Đôi mắt cô lấp lánh.
“Ai?” Nhiêu Thanh thản nhiên trả lời.
"Phục Cẩn."
“Ai?!” Nhiêu Thanh nghi ngờ mình nghe nhầm.
Đỗ Lị nhún nhún vai, "Phục Cẩn, phải tìm cơ hội làm quen với học sinh giỏi mới được." Đỗ Lị còn chưa kịp quay lại bảng tin đã bị các bạn cùng lớp gọi đi, nói là giáo viên đang tìm cô.
Nhiêu Thanh duy trì tư thế vẫy tay tạm biệt Đỗ Lị, ánh mắt bắn về phía Phục Cẩn.
Lúc này cô mới nhìn thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp đang đứng bên cạnh anh, cô gái đó đang ôm cánh tay Phục Cẩn, hai người nhìn nhau đặc biệt thân thiết.
Cô xinh đẹp lớn tiếng nói: "A Cẩn, cậu đã đạt hạng nhất trong kỳ thi! Đúng như mong đợi của cậu!"
Cô chỉ vào tên anh trên bảng thông báo với vẻ mặt phấn khích.
"Cậu có thể hạ giọng xuống được không, ồn ào đau cả tai." Phục Cẩn khẽ cau mày.
Giọng nói của anh rõ ràng rất nhỏ, nhưng lời nói của anh truyền đến tai Nhiêu Thanh rõ ràng như sóng siêu âm.
Nhiêu Thanh tức giận quay người đi về phía lớp học, trên đường gặp phải một bảng thông báo nhỏ, dừng bước.
Trên bảng thông báo dán ảnh chân dung top 3 kì thi tháng khối 10.
Nhiêu Thanh ánh mắt tự động không để ý tới hai người còn lại, nhìn về phía thứ nhất.
Phục Cẩn, Lớp 10-7, ảnh đính kèm bên dưới.
Đó là ảnh thẻ nền xanh, anh để tóc đen, mặc áo phông trắng, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Nhiêu Thanh không thể phủ nhận bề ngoài của anh có tính mê hoặc.
Hai học sinh khác cùng khối hoàn toàn làm nền cho anh.
Nhiêu Thanh không biết có phải vì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phục Cẩn trong ảnh quá lâu nên khuôn mặt vô cảm của anh bắt đầu thay đổi.
Anh nhìn thẳng vào cô, khóe môi nhếch lên, nụ cười vừa quyến rũ vừa tà ác.
Nhiêu Thanh sợ hãi lùi lại một bước, cô đỏ mặt nhìn xung quanh, sau đó nhìn kỹ hơn vào bức ảnh của anh.
Không có chuyện gì xảy ra.
Chuông reo, Nhiêu Thanh dụi mắt đi vào lớp.