Cuối cùng Phục Cẩn cũng để cô đi.
Nhiêu Thanh ngước lên từ giữa đôi chân thon dài của anh, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
“Em là chó của anh à?” Cô hỏi.
Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi cười nửa miệng nói.
“Nếu là vậy thì tốt rồi.”----
Lớp mười khai giảng đã hơn một tháng rồi, Nhiêu Thanh dần dần trở nên quen thuộc với các bạn học trong lớp.
Nhiêu Thanh tay cầm quyển sách Học giỏi tiếng Trung, cô gái đi cùng cô là bạn ngồi cùng bàn Đỗ Lị.
Hai người đang bước lên cầu thang.
Bây giờ đã là giờ tan học, cầu thang hơi chen chúc, tay áo của các bạn đi ngang qua thỉnh thoảng chạm vào cánh tay Nhiêu Thanh.
“Oa, anh chàng đẹp trai.” Đỗ Lị há miệng kinh ngạc hô lên.
Nhiêu Thanh nghiêng người về phía Đỗ Lị.
Đôi mắt của Đỗ Lị nhìn chằm chằm, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
Nhiêu Thanh cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt cường điệu của Đỗ Lị.
Đỗ Lị đột nhiên không biết vì lý do gì mà ngậm miệng lại, lại nhìn Nhiêu Thanh.
“A, Thanh Thanh, cậu có má lúm đồng tiền này, cười lên thật là ngọt ngào.”
Nhiêu Thanh không cần tìm kiếm trong dòng người, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy anh chàng đẹp trai mà Đỗ Lị đang nói đến đang ở ngay trước mặt cô. Anh cầm quả bóng rổ trên tay và bước xuống cầu thang.
Anh ấy là một chàng trai cao và gầy, trên đầu đeo một chiếc băng đô thể thao màu đen, các đường nét trên khuôn mặt rất sắc nét, trông không giống người mà bạn sẽ gặp trong cuộc sống bình thường.
Anh ấy vẫn nổi bật trong bộ đồng phục học sinh và khí chất xa cách của anh ấy hoàn toàn khiến anh ấy khác biệt với những người khác.
Chỉ cần anh đứng trong đám đông, Nhiêu Thanh cảm thấy mình sẽ không để ý đến người khác.
Nụ cười trên mặt Nhiêu Thanh vẫn chưa thu lại.
“Thanh Thanh, cậu có má lúm đồng tiền.” Giọng điệu của Đỗ Lị giống như là nhìn thấy chuyện gì lạ lắm.
"A? Ừm." Nhiêu Thanh lơ đãng đáp lại.
Anh chàng đẹp trai đi xuống lầu, liếc nhìn Đỗ Lị rồi lại nhìn Nhiêu Thanh.
Một khoảng cách ngắn, Nhiêu Thanh đối diện với anh, cô cầm bài tập từng bước một lên cầu thang
Họ ngày càng gần hơn, mặt đối mặt.
Nhiêu Thanh nín thở, sắc mặt dần dần nóng lên.
“Anh ấy đang nhìn mình phải không?”
Ánh mắt Nhiêu Thanh di chuyển từ khuôn mặt xuống bàn tay gân guốc đang cầm quả bóng rổ, cuối cùng dừng lại ở đôi giày thể thao Air Force One màu trắng trên chân anh.
Cô ngượng ngùng nhìn anh lần nữa.
Khi họ đi ngang qua nhau, cô ngửi thấy mùi nước xả thoang thoảng trên người anh, thơm đến mức khiến tim cô đập thình thịch.
Nhiêu Thanh cắn môi dưới, má lúm đồng tiền biến mất. Nhiêu Thanh không cần nhìn vào gương cũng biết rằng khuôn mặt của cô bây giờ trông giống như một quả táo chín.
Anh chàng đẹp trai bước đi xa dần.
Có người hét lên: "A Cẩn, chờ tôi với!"
Nam sinh vừa hét vừa chạy nhanh xuống cầu thang, đuổi theo tầng dưới như một cái bóng, tông vào vai mấy bạn học, gây ra một loạt tiếng la ó, Nhiêu Thanh suýt bị cậu ta đánh rơi bài tập về nhà, may mắn là kịp thời tránh được.
Nhiêu Thanh rời khỏi cầu thang náo nhiệt đi lên tầng ba, cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Đỗ Lị dùng tay nhéo Nhiêu Thanh, nhỏ giọng nói: "Này, anh chàng đẹp trai kia vừa quay lại nhìn cậu đấy."
Nhiêu Thanh tỉnh táo lại, hỏi: "Cái gì?"
"Có một anh chàng đẹp trai đang nhìn cậu."
"….." Nhiêu Thanh muốn dùng tay xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, nhưng lại không có tay cầm sách.
"Anh chàng đẹp trai đeo băng đô đó, anh ấy thực sự rất đẹp trai. Không biết anh ấy có phải là học sinh lớp mười không." Đỗ Lị trông giống như một fan cuồng, nước bọt sắp chảy ra đến nơi.
Đầu Nhiêu Thanh vẫn còn choáng váng cho đến khi bước vào lớp.
Đỗ Lị đang ở trên bục giảng phát bài tập về nhà.
Nhiêu Thanh nhặt cây bút trên bàn lên, ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn Đỗ Lị trước mặt.
"Ngồi đây ngẩn người làm gì thế?"
Nhiêu Thanh đang đứng trên ban công nhà mình thì có người vỗ nhẹ vào vai cô. Nhiêu Thanh quay người lại gọi: "Mẹ."
Mẹ nói: “Con làm xong bài tập chưa?”
“Mới thứ sáu thôi, không cần vội lắm.” Nhiêu Thanh nhìn người đối diện, không đủ tự tin nhỏ giọng nói.
Từ ban công, Nhiêu Thanh có thể nhìn thấy trường của cô, trường cấp trung học số 1. Trường trung học số 1 là trường công lập và là trường cấp 3 tốt nhất thành phố, nhà cô rất gần trường, chỉ mất năm phút đi bộ.
“Con tập trung vô nha! Viết nhanh rồi mai đi ra ngoài với mẹ.” Mẹ chống nạnh hai tay ra lệnh.
"Đi đâu à?" Nhiêu Thanh hỏi.
"Đi dọn nhà cho người ta."
"A! Lại bắt đầu rồi." Nhiêu Thanh dựa vào lan can ban công.
"Mẹ, con không muốn đi." Cô phản đối vô ích.
"Ở trong khu của chúng ta, rất tiện lợi." Mẹ vỗ vỗ mông Nhiêu Thanh.
"Sáng mai dậy sớm." Mẹ nói xong xoay người đi vào nhà.