Tiểu Gia rất thích
người dì này, cậu không ngừng suy đoán cô ấy có phải là mẹ của cậu hay
không, nhưng lại cảm thấy không giống, cô ấy nói không có người mẹ nào
lại không cần con của mình, nếu như là cô ấy..., nhất định sẽ không bỏ
lại cậu, mà cô ấy cũng không có con. Cậu vừa hy vọng là cô ấy, vừa tự
mình phản bác lại bản thân, đến ngày thứ hai khi cậu đang rối rắm có
muốn lại đi tìm dì Trình hay không thì người ba đi công tác của cậu đã
trở về.
Thời gian dài đến nay, cậu đều có thể nghe tiếng động cơ
xe sẽ biết đấy không phải là xe của ba mình, mà cái âm thanh này, chính
là ba lái xe trở về. Cậu từ trong phòng đi ra, chạy chầm chậm xuống lầu, chạy đến bên ngoài thì đúng lúc nhìn thấy An Diệc Thành bước xuống xe.
Tiểu Gia nhanh nhẹn chạy tới, bổ nhào về phía anh, "Ba, con rất nhớ ba."
An Diệc Thành cũng ôm lấy con trai mình, nghe được giọng nói của Tiểu Gia, bỗng nhiên trong lòng đau xót, để cho anh cảm thấy thật xin lỗi con
trai, thời gian anh sử dụng trên người Tiểu Gia hình như vẫn không nhiều lắm, anh vẫn đi công tác, vẫn bận rộn, dù cho Tiểu Gia rất ít oán
trách, nhưng Tiểu Gia hẳn là muốn anh ở bên cậu nhiều hơn.
Anh tỳ cằm trên đầu Tiểu Gia, Tiểu Gia cũng cảm giác được hình như hôm nay ba cậu có chút không đúng, "Ba......"
"Hả?"
Tiểu Gia lắc đầu một cái, lại lệch ra tiến vào trong lòng anhn, Tiểu Gia chỉ là muốn gọi mà thôi. Tiểu Gia đột nhiên nhớ tới lời ba cậu từng nói, ba cậu nói bởi vì có cậu, ba mới trở nên kiên cường hơn, khi đó cậu cảm
thấy mình rất lợi hại, có thể trợ giúp ba, hiện tại nhớ tới lời nói kia
cảm thấy hình như không đúng. Một người bạn học nào đó của Tiểu Gia bị
ngã lăn trên đất, đầu gối cũng bị chảy máu, nhưng người lớn lại nói để
cậu ấy kiên cường hơn. Kiên cường có phải có ý nghĩa là phải bị thương,
người bị thương nên cần kiên cường hay không?
"Ba, sau này ba đừng vất vả quá."
Cơ thể An Diệc Thành hơi cứng đờ, khóe miệng tràn ra một chút ý cười, Tiểu Gia cũng biết quan tâm đến anh rồi.
An Diệc Thành ôm Tiểu Gia đi vào phòng tắm ở lầu 2, anh xả nước đủ ấm vào
trong bồn tắm lớn, cũng đi lấy sẵn quần áo của Tiểu Gia. Lúc rãnh rỗi,
anh sẽ giúp Tiểu Gia tắm, Tiểu Gia cũng rất thích để cho anh tắm rửa.
Hiện tại thời tiết trở nên lạnh hơn, An Diệc Thành luôn để sau khi hơi
nóng bốc lên trong phòng tắm, mới để cho Tiểu Gia cởϊ qυầи áo chui vào
trong bồn tắm.
An Diệc Thành xoa dầu gội lên tóc Tiểu Gia, xoa
xoa mấy cái thì có bọt màu trắng, Tiểu Gia tự mình lấy tay sờ sờ, có
chút nghịch ngợm dính một chút lên mặt An Diệc Thành, khiến An Diệc
Thành nhíu lông mày, Tiểu Gia hình như trở nên hoạt bát hơn một chút.
Anh nghiêm túc nhìn con trai mình, hình như cũng không phải là hoạt bát, mà chính là tâm trạng tốt?
"Bạn học con nói, ba cậu ấy cũng không tắm cho cậu ấy." Tiểu Gia cúi đầu, lại bôi bọt trên tay lên trên người mình.
"Hả?"
"Đều là mẹ cậu ấy giúp cậu ấy tắm." Đột nhiên Tiểu Gia ngẩng đầu lên nhìn An Diệc Thành, "Ba, có phải ba thích dì Trình hay không?"
Tay An Diệc Thành đang hành động bỗng dừng lại, sắc mặt cũng tối sầm đi một chút, "Ai dạy con nói cái này?"
"Tự con hỏi, không phải chú Bảy nói ba và dì Trình ở cùng một chỗ sao? Ở
cùng một chỗ chính là thích!" Tiểu Gia vô tội hướng về phía ba mình nháy mắt, "Con biết là ba thích."
Câu sau âm thanh nhỏ dần xuống.
An Diệc Thành lại chuyên chú nhìn con mình, anh phát hiện hôm nay Tiểu Gia hình như không đúng lắm, "Tại sao lại nói như vậy?"
"Ba đã ăn cơm dì Trình làm có đúng không?" Tiểu Gia làm một bộ dáng "Con
rất thông minh", "Dì Hạ cũng đã từng làm cơm, nhưng ba đều không ăn, ba
và dì Hạ không có ở cùng một chỗ, đó chính là không thích dì Hạ, nhưng
ăn cơm dì Trình làm, ở chung một chỗ với dì Trình, đó chính là thích dì
Trình rồi."
"Giáo viên của các con dạy con những thứ không đứng đắn này?"
Ánh mắt An Diệc Thành lạnh lùng, Tiểu Gia mấp máy miệng, biết ba cậu đang tức giận.
An Diệc Thành rửa sạch tay, đứng dậy, "Tự mình tắm, nhanh rồi đi ra, đừng để bị cảm."
Tiểu Gia nhìn chằm chằm bóng lưng An Diệc Thành đi ra phòng tắm, hàng lông
mày nhỏ nhíu lại thật cao, mỗi lần nhắc tới dì Trình, cảm xúc của ba
cũng không quá quan tâm đến, đây là vì cái gì?
***************************************
An Diệc Thành trực tiếp đi gặp lái xe của gia đình, lái xe nhìn thấy vẻ
mặt của anh, cái gì cũng không dám giấu giếm, thành thành thật thật nói
cho An Diệc Thành biết đã đưa Tiểu Gia đi nơi nào, An Diệc Thành càng
nghe sắc mặt lại càng trầm trọng, khiến đầu của lái xe cũng càng ngày
càng cúi xuống lợi hại. Mà An Diệc Thành hỏi xong cũng không có rời đi,
nên lái xe cũng không dám động, cứ giằng co như vậy.
"Cô gái kia......" Lái xe giật giật khóe miệng, "Cậu chủ nhỏ rất thích cô ấy, chắc là cô ấy đối với cậu chủ nhỏ không tệ."
Tài xế lấy can đảm nói một câu như vậy, cho là An Diệc Thành sở dĩ không vui, là sợ Tiểu Gia đã gặp phải điều ủy khuất gì đó.
"Là do tính nết tôi quá tốt, cho nên mới khiến anh cảm thấy chỉ thị của tôi có thể tùy ý vi phạm phải không?"
Giọng An Diệc Thành không hề lạnh, vẫn khiến cho cái trán của người lái xe đổ mồ hôi lạnh, đây chính là đang trách anh tự ý đưa Tiểu Gia đi ra ngoài. Quả thực An Diệc Thành đã từng ra lệnh, trừ khi có chuyện đặc biệt, nếu không không được cho Tiểu Gia ra khỏi nhà.
Ở phía xa, Tiểu Gia
đã mặc quần áo chỉnh tề nhìn thấy một màn này, liền gọi An Diệc Thành,
"Ba, con không tìm thấy máy sấy tóc, ba tìm giúp con đi."
An Diệc Thành nghe thấy tiếng gọi của con trai, lúc này mới ý tứ sâu xa nhìn
người lái xe một cái, rồi xoay người đi về phía Tiểu Gia.
Tìm máy sấy tóc, nếu tìm được, tất nhiên phải sấy khô tóc giúp con trai rồi.
Tiểu Gia ngồi ở trên ghế, hai chân đung đưa, không ngừng đung đưa, đầu tóc
thì giao cho ba cậu, tùy ba cậu vò tóc như nào cũng được.
"Ba, ba vừa tức giận có phải không?"
An Diệc Thành vừa tắt máy sấy tóc xong, thì nghe được câu hỏi của con trai.
"Không có."
Tiểu Gia lại dùng ánh mắt đánh giá nhìn anh, "Ba, ngừơi lớn cũng không được
nói dối, nếu không làm sao làm gương cho trẻ con bọn con được?"
An Diệc Thành đưa tay siết chặt khuôn mặt của Tiểu Gia, lá gan càng ngày càng lớn.
Vẻ mặt Tiểu Gia đau khổ, "Ba cứ thú nhận là mình tức giận, con cũng sẽ không cười ba."
Trái lại, An Diệc Thành thật không có cách nào với Tiểu Gia, chỉ có thể lắc đầu một cái.
"Tại sao ba lại tức giận?" Tiểu Gia cả gan hỏi tiếp, "Tại sao mỗi lần nhắc tới dì Trình, thì ba liền tức giận?"
Trên mặt An Diệc Thành đã không còn vẻ bất đắc dĩ, mà đối với tình trạng của Tiểu Gia ngày hôm nay tỏ ra vẻ măt không hài lòng, chân mày anh khẽ vặn lên, ánh mắt nhìn vào mặt Tiểu Gia, lạnh lẽo giống như sắp thành hiện
thực, làm cho Tiểu Gia tự nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh.
"Đã làm xong bài tập nghỉ đông chưa? Đi làm bài tập đi."
Tiểu Gia bướng bỉnh nhìn anh, "Dì Trình có phải là mẹ con hay không......"
"Đi làm bài tập."
"Ba lừa dì Trình là con mới 6 tuổi, rõ ràng con đã 7 tuổi rồi, ở trước mặt
người khác ba cũng không hề nói dối, chỉ nói dối trước mặt dì Trình...... Mỗi lần nghe con nhắc tới dì ấy ba đều tức giận, dì ấy có phải là mẹ của con hay không?"
An Diệc Thành nhìn chằm chằm Tiểu Gia, thật lâu sau mới chậm rãi nói ra tiếng, "Tiểu Gia, con đừng đoán bừa......"
"Nhưng ba nói dối dì Trình, con chỉ nói ba ăn cơm ở nhà dì Trình, ba đã đi tìm chú lái xe, sau này chú ấy cũng không thể đưa con ra ngoài nữa. Không
phài vì ba nghĩ đến con đã gặp dì Trình...... Dì ấy có phải là mẹ
của con, vì ba ghét dì ấy trước kia đã bỏ ba, cho nên......"
An Diệc Thành nắm bả vai Tiểu Gia, hơi hơi dùng sức, Tiểu Gia cau mày, lại cắn răng chịu đựng.
"Tiểu Gia, không phải như vậy, con đừng đoán bừa. Chuyện của người lớn, rất phức tạp."
Tiểu Gia vẫn còn muốn hỏi, nhưng giữa hai hàng lông mày của ba ngoài tức
giận, còn có nhàn nhạt đau lòng, lúc này Tiểu Gia mới lựa chọn không
hỏi...... Nhưng cậu rất muốn biết, mẹ của cậu rốt cục ở nơi nào,
cậu muốn để mẹ tắm cho mình, muốn mẹ kể chuyện xưa cho mình trước khi
ngủ, muốn mẹ đi đón mình lúc tan học, muốn ăn cơm mẹ làm......
**************************************
Cửa bị gõ đến mấy lần, Trình Vũ Phỉ sửng sốt vài giây, trước hết nghĩ đến
là Trình Gia Đống trở về, suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, nghĩ
đến Tiểu Gia, vì vậy bước nhanh qua mở cửa.
Chỉ là không có nghĩ đến, người đứng ở ngoài cửa là An Diệc Thành.
Bọn họ đã rất lâu chưa gặp mặt, Trình Vũ Phỉ cũng đã thích ứng với những
ngày anh không xuất hiện, thậm chí mơ hồ có thói quen không có anh trong cuộc sống, dù sao loại quan hệ của bọn họ, nói không chừng một ngày nào đó liền chấm dứt, bất cứ lúc nào cô cũng phải để cho mình một dự phòng, nếu đến một ngày kia thì cô cũng không đến nỗi luống cuống, cô chính là đang suy nghĩ như vậy, nhưng thực tế thường trái ngược với suy nghĩ.
Hiện tại cô chỉ ở nhà, thời gian lại càng nhiều, hình như chỉ thích suy
nghĩ lung tung, thậm chí cầm điện thoại di động lại muốn gọi điện thoại
cho anh, hỏi thử xem bây giờ anh rất vất vả phải không......
Cô ngây người hai giây, cơ thể mới tránh ra bên cạnh, để cho anh đi vào.
Cô làm tư thế nhường đường, nhưng An Diệc Thành lại vẫn chưa đi vào. Lúc
này Trình Vũ Phỉ mới biết, anh cũng không muốn vào nhà, đây là có lời gì đó muốn nói với cô, hơn nữa còn rất ngắn gọn?
Vẻ mặt của anh lại biến thành cái bộ dáng mà cô nhìn thấy lần đầu tiên sau này, cả người
lạnh lùng, dường như mang theo khoảng cách, cảm giác cách anh xa thật là xa, làm thế nào cũng không thể đến gần anh được. An Diệc Thành như vậy, thế nhưng khiến cho cô mơ hồ có chút khẩn trương.
"Trình Vũ Phỉ, ai cho cô đến gần con tôi?" Anh vừa mở miệng liền chỉ trích cô.
"Em...... Em không có......" Cô không nghĩ đến gần con trai anh.
"Cô muốn đến gần thằng bé làm cái gì? Muốn làm thằng bé vui lòng sao?" Mặt
của anh gần như áp vào mặt của cô, nhưng lại đầy tức giận, "Đừng có nằm
mơ, muốn tiếp cận Tiểu Gia để đạt được ý đồ của mình, cô nghĩ cũng đừng
nghĩ."
"Em không có ý đồ gì......"
An Diệc Thành cười lạnh một cái, "Mặc kệ có hay không, cũng tuyệt đối không có khả năng, đừng nghĩ đến gần con tôi."
Anh bỗng nhiên nổi giận khiến cho cô cảm thấy không hiểu ra sao, "Em thật sự không có ý đồ gì hết."
"Tốt nhất là không có."
Anh dùng dáng vẻ cảnh cáo, vội vàng quay lại.
Khi An Diệc Thành đi đến thang máy thì vừa đúng lúc trong thang máy cũng có người đi ra. Trình Gia Đống nhìn lướt qua An Diệc Thành, tầm mắt không
hề dừng lại, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy chị gái cậu đang đứng ở cửa.
Lúc này, Trình Gia Đống mới quay đầu lại nhìn về phía người trong thang
máy, đáng tiếc là thang máy đã đóng cửa, làm cho cậu rất hối hận tại sao vừa rồi không nhìn nhiều thêm một cái.
"Chị, chẳng lẽ người vừa rồi chính là bạn trai của chị......"
Trình Gia Đống phát hiện vẻ mặt chị gái cậu không đúng, vốn là muốn trêu ghẹo chị gái, mỗi lần chị ấy đều nói không có quan hệ qua lại với ai, bây
giờ bị cậu bắt được......
"Chị, chị làm sao vậy?"
Trình Vũ Phỉ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Gia Đống, em về à......"
"Vâng, hôm nay được nghỉ, em mang đồ về trước, mấy ngày nữa là tết âm lịch, còn 3 ngày làm việc nữa là có thể về nhà rồi."
"Tốt quá......"
Trình Vũ Phỉ đưa tay ra muốn cầm giúp đồ trong tay cậu, lại bị Trình Gia Đống không chú ý, "Cái người vừa rồi là ai vậy?"
"Không có ai."
Trình Gia Đống còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn bộ dáng chị cậu, thì hình như
cũng không phải là người thân cận, liền nhịn xuống dự định tiếp tục hỏi
thăm.
Trình Gia Đống cất đồ đạc xong, lúc đi ra nhớ lại người vừa rồi đi vào thang máy, lầm bầm lầu bầu mở miệng, "Dường như có chút quen mắt, đã từng gặp ở đâu rồi......"