Nhưng mà Văn Dao Giai cũng đã quá khinh thường sự to gan của đầu bếp Lâm.
Cô chưa từng nghĩ tới, hộp cơm của mình lại tỏa ra một mùi thơm chân giò ướp tương sực nức đến như vậy. Lần trước khi cô gửi thấy mùi vị này còn là cách đây nửa năm, lúc làm khách mời tham dự một cuộc thi nấu ăn, trên danh nghĩa là giám khảo, sắc hương vị đều là những tiêu chí để cho điểm, cô chính là người trấn giữ cửa ải "sắc", bình phẩm dựa vào cách thức trình bày món ăn.
Văn Dao Giai mở hộp cơm, cô nhíu mày theo bản năng, thịt chân giò được cắt thành từng khối nhỏ, xếp ngay ngắn bên cạnh rau xà lách, một sợi khói hương hỗn hợp mùi thơm lượn lờ bay lên, con sâu thèm ăn trong bụng Văn Dao Giai rõ ràng đã nhúc nhích, nhưng sắc mặt cô lại càng lúc càng âm trầm.
Thông thường đầu bếp Lâm đưa cơm tới thì sẽ đi ngay, nhưng không biết hôm nay vì sao lại đứng yên tại chỗ, dường như còn đang hết sức mong đợi phản ứng của Văn Dao Giai. Văn Dao Giai “bộp” một tiếng đóng nắp hộp cơm lại: “Đầu bếp Lâm, cậu đã đi quá giới hạn rồi.”
Đầu bếp Lâm lại không trả lời cô, ngược lại nghiêng đầu nói: “Chị đẹp. Tôi tên là Lâm Kỳ Chi.”
“Tốt lắm, đầu bếp Lâm, Lâm Kỳ Chi, cậu bị loại.” Văn Dao Giai chỉ cảm thấy hắn thật khó hiểu. Cô muốn chơi một chút, nhưng tiền đề là hắn phải tuân thủ nghiêm ngặt bản chất, chứ không phải là như vậy, dùng mấy khối thịt chân giò, trực tiếp chọc vào chỗ đau của cô.
Lâm Kỳ Chi ngẩn người, không cam lòng, truy hỏi: “Chị đẹp, chị không cảm thấy món chân giò này có mùi thơm rất quen thuộc sao?
Văn Dao Giai cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ngón tay: “Cửa ở bên kia.”
Thấy cô lại vùi đầu vào đống bảng vẽ phác thảo, thần sắc Lâm Kỳ Chi dần dần trở nên ảm đạm. Văn Dao Giai liếc mắt nhìn thấy bóng dáng hắn, bỗng dưng có chút không đành lòng.
Thật ra thì, Văn Dao Giai cũng không phải sinh ra đã không có sự tham muốn đối với thức ăn. Thậm chí lúc học đại học, cô còn là kẻ tham ăn từ trong xương cốt nổi tiếng khắp xa gần, người trong khoa và ngoài khoa đều hay hỏi cô ở thành phố F này có tiệm ăn nào ngon. Lúc đó cô thường vừa đi qua các con hẻm nhỏ mà ăn uống cho thỏa thích, vừa cảm nhận linh cảm tràn vào trong đầu óc mình như suối chảy. Cô đã từng vừa ăn một tay, vừa vẽ ra bộ váy rồng bay khiến cho cả giới thiết kế đều sôi trào, cũng từng nhìn chằm chằm vào con gà sốt ớt, mà nghĩ tới phương án phối màu tuyệt hảo. Thật ra thì móng chân giò ướp tương cũng là món mà cô yêu thích nhất, một mình cô có thể ăn được bốn cái chân giò. Lúc ấy cô tinh thần phấn chấn, giữa chân mày lúc nào cũng tràn đầy một loại khí chất kiêu ngạo, lúc cô học năm thứ tư đại học thì đã có thể vào làm thực tập ở phòng thiết kế Fia nổi tiếng nhất châu Á, ngay cả Tổng giám đốc Thiết kế cũng khen tác phẩm của cô không dứt lời.
Nhưng sau đó thì sự huy hoàng của cô đã tắt ngóm.
Cô xoa xoa ấn đường, không muốn nhớ lại chuyện cũ, điện thoại di động lại reo lên. Trên màn hình lập loè ba chữ cái to "Cố Hành Cảnh", Văn Dao Giai tức giận ấn nút nhận cuộc gọi, vừa mới chuẩn bị oán trách Cố Hành Cảnh giới thiệu đầu bếp không đáng tin cậy cho mình, thì đối phương đã trực tiếp ngắt lời cô: “Giai Giai, tối nay các bạn học cùng khoa thiết kế có họp mặt, cậu có tới không?
“Không tới.” Văn Dao Giai tâm trạng không tốt, quả quyết từ chối: “Bạn học gặp nhau chỉ toàn là khoe mẽ, những chỗ chỉ nói tiền không nói tình cảm như thế không hợp với tôi.”
“Người yêu cũ của cậu cũng tới đấy.” Cố Hành Cảnh không chút hoang mang: “Anh ta còn đặc biệt hỏi thăm cô ở trong group, bây giờ nếu cậu không tới chẳng phải là chột dạ hay sao?”
Văn Dao Giai sửng sốt vài giây: “Cậu nói là… Tạ Vị Hi?”
Ba từ kia đã lâu không phát ra, bây giờ nói đến lại thấy đầu lưỡi có hơi co rút. Bên kia Cố Hành Cảnh “Ừ” một tiếng, ngay sau đó, Văn Dao Giai đã nhảy ra: “Thua người không thua trận, nếu tên khốn Tạ Vị Hi còn có mặt mũi nhắc đến tôi, thì tôi nhất định phải tới đánh cho anh ta một trận!”
Đúng là cơ hội đưa tới cửa, hợp đồng ký kết quý một với tập đoàn RS vừa mới đưa đến trên bàn làm việc của cô, hy vọng phòng thiết kế MO của cô có thể đưa ra các điều kiện hợp tác cùng với Fia. Lúc trước, tập đoàn RS chỉ hợp tác với duy nhất một phòng thiết kế là Fia ở trong nước, cũng chính là nơi tên Tạ Vị Hi kia giữ chức vụ trưởng bộ phận thiết kế. Còn MO do bộ tay cô sáng lập không hề có thế lực chống lưng nào, nhưng lần này có thể dành được hợp đồng từ trên tay Tạ Vị Hi, cho dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng vẫn co thể đến giáp mặt cười nhạo anh ta, Văn Dao Giai đã cảm thấy hết sức phấn khởi.
Năm năm trôi qua, cô đã không còn là Văn Dao Giai dễ dàng bị người ta ức hϊếp nữa.
Nhưng mà sau đó cô lại đột ngột trở nên u sầu, từ khi tốt nghiệp đến nay đã 5 năm, tất cả các bạn học của cô đều đã có thể lấy chuyện kết hôn mà so gia sản, kẻ chưa lập gia đình thì bị soi sự nghiệp của người yêu, Văn Dao Giai cô hiện giờ có sự nghiệp có sắc đẹp, chỉ thiếu… một anh bạn trai.
Trong lòng cô bắt đầu lựa chọn sàng lọc những người ở trong văn phòng một lần từ trên xuống dưới, kẻ có tài thì không có diện mạo, tóm lại đám dưa vẹo táo nứt kia không thể trở thành một nửa của cô được, ngay cả cọng rơm cứu mạng là Cố Hành Cảnh tháng trước cũng đã công khai bạn gái mới, chỉ còn lại một mình cô là cô đơn chiếc bóng.
Ánh mắt cô vô ý thức lại bay về hướng hộp cơm bên kia, đột nhiên sáng lên: Đúng rồi, đầu bếp Lâm! Ngay cả một người có thẩm mỹ cao như cô cũng không thể không thừa nhận bề ngoài của Lâm Kỳ Chi đúng là anh tuấn bất phàm. Chỉ là mới vừa rồi cô còn đuổi hắn đi, bây giờ lại muốn người ta làm việc cho mình, Văn Dao Giai miễn cưỡng cầm lấy điện thoại, nghĩ thầm thế giới này quả nhiên là không công bằng, người có nhan sắc luôn có nhiều cơ hội hơn so với kẻ khác.