CHƯƠNG 47: ĐEN VÀ TRẮNG Mục Nhất Dương và Kha Đông đã tới nội thành.
Có ai đang nghĩ rằng, nơi đó rất đông đúc, phồn hoa và thịnh vượng? Không phải nhé! Trận chiến 100 năm trước (so với thời điểm mà bọn họ đã xuyên không trở về) - hay 647 năm trước (tính ở thời điểm hiện tại) diễn ra ở trong nội thành. Nó đã phá hủy không biết bao nhiêu cơ ngơi, bao nhiêu kiến trúc lộng lẫy, biến những tác phẩm kì công đó trở thành bãi đất hoang phế, gò đống hoang tàn đổ nát.
Khác hẳn với khung cảnh rạng ngời, giống như "đồ ăn" mà Mục Nhất Dương tưởng tượng ra ở ngoại thành, nơi đây quả thật.
Những ngôi nhà mới lợp, mái ngói lụp xụp. Gạch đá vụn vỡ, bụi phủ khắp nơi. Nhìn đâu cũng không giống một thị trấn đông đúc thời bấy giờ. Số lượng người còn cư trú ở đây rất ít. Hầu như chỉ còn lại những người già sắp tới giới hạn của sự sống cùng với những đứa trẻ lạc mất cha mẹ ở đây. Thoáng thấy một đứa trẻ con ở cạnh đó, Kha Đông gọi cậu nhóc đó lại hỏi: "Này nhóc, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cậu nhóc xoe tròn đôi mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô tư, không hiểu hắn đang nói gì. Một lúc sau, cậu bé xòe đôi tay của mình ra, ý muốn xin hai người trước mặt mình cái gì đó.
Mục Nhất Dương nhìn khuôn mặt nhóc, cùng hành động xoa xoa bụng liền hiểu ý cậu bé. Cậu lấy một vài cái bánh trong túi của Kha Đông ra, đưa cho đứa trẻ đáng thương trước mặt. Cậu nhóc ăn ngon lành lắm, đáng yêu lắm! Thế nhưng, vẻ vui sướиɠ của em có duy trì được mãi như thế này không?
"Nhóc có biết đường đi tới trung tâm không?" - Kha Đông cũng khó chịu, khoanh tay đứng chờ một lúc rồi mới đi vào vấn đề chính.
Hai người dò hỏi một lát rồi tiếp tục khởi hành. Quá trình tới đó thật là gian nan. Nhìn xung quanh nơi này, Mục Nhất Dương mới hiểu được tình cảnh của bọn họ. Thế nhưng, cậu đã suy nghĩ rất nhiều một chuyện. Tại sao những người ở nội thành lại không tới ngoại thành? Ở đó không phải rất tốt hay sao?
Hay một cái gì đó đã ngăn cản họ? Nếu thực sự là như thế, thì đó là cái gì, là ai?
......................................................
Cao Minh không hiểu được chuyện gì đã xảy ra sau khi đọc xong bức thư của Phương Thế Phong.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tại sao nội dung ở phần trên và dưới lại khác nhau đến thế? Bức thư cũng được xé ra thành hai mảnh, mục đích của "người đó" khi xé bức thư là gì?
Khoan đã, theo như nội dung anh đọc được, thì tình yêu của hai người họ: Phương Thế Phong và Liễu Lệ Nhiên có liên quan mật thiết đến cuộc chiến năm xưa. Xem lại bức thư đó một lần nữa, anh cũng có thể hình dung sơ lược mọi chuyện rồi.
Hai người đó chắc chắn đã bị châm ngòi li gián. Bọn họ cùng một chiến tuyến nhưng lại bị kẻ gian hãm hại. Chuyện này thật không đơn giản. Phải làm thế nào mới có thể điều tra ra vụ việc năm xưa đây? Cao Minh nhìn sang một vài hậu duệ họ Liễu còn sót lại, anh ngầm đoán rằng bọn họ có thể biết được điều gì đó.
"Tôi muốn nghe lại câu chuyện trước đây!" - Anh lớn giọng nói, khí thế tựa một chủ nhân thực thụ.
Bọn họ trầm ngâm một lúc, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Nói!" - Cao Minh quát lớn.
"Haizz. Chủ nhân, tôi sẽ nói cho người nghe. Mời người vào đây."
Ông lão với mái tóc đã bạc rất nhiều, nâng cánh tay run run của mình lên, chạm vào tay Cao Minh. Ngay lập tức, hai bọn họ - chỉ riêng hai người họ đã ở trong một khoảng không gian trắng tinh, sáng lóa.
"Không khí nơi đây rất giống nơi Cổ Mộ (hầm mộ nơi sư phụ Mục Nhất Dương), nhưng màu sắc thì lại khác biệt hoàn toàn" - Cao Minh quan sát một hồi liền đưa ra nhận xét.
"Chủ nhân." - Giọng của ông ấy không kém phần run rẩy.
"Ừ"
"Trước đây, dòng họ của chúng ta đã bị lừa."
"Chuyện đó....ta cũng có thể đoán ra được."
Rồi ông lão chậm rãi nói: "Cuộc chiến đã xảy ra cách đây rất lâu rồi. Lúc đó tôi còn chưa sinh ra. Nhưng bây giờ tôi là người già nhất ở đây, nên phải có trách nhiệm tường thuật lại cho cậu.
Cách đây hơn một trăm năm, không biết bằng cách nào, Vua của vương quốc này - Đường Sinh đã tìm thấy một viên ngọc thạch rất đẹp. Viên đá đó quá tuyệt, vẻ đẹp của nó làm lu mờ đi tất cả những tuyệt thạch khác cùng thời. Vua say đắm với viên ngọc quý trong tay, cả ngày ở trong phòng, không ra thượng triều, bỏ mặc đại sự quốc gia.
Rồi một ngày, ông ta yêu một người - chính là hoàng hậu đương thời Tống Minh Ngọc, và đã tặng viên đá này cho bà ấy. Hai người họ sinh ra một đứa trẻ và đặt tên cho nó là Đường Tử Hàn. Một pháp sư đã tới đây, ông ấy tác viên đá ra làm hai phần: ĐEN VÀ TRẮNG.
Chắc cậu cũng đã biết, kinh thành lúc đó gồm hai phe phái chính, đó chính là Dòng tộc họ Liễu - thể hiện cho sự hòa bình và Gia tộc quỷ - đại diện cho sự chiến tranh. Bộ máy nhà nước cùng thể chế chính quyền thì non nớt, cho nên hàng năm dòng họ chúng ta ở nội thành vẫn thường xuyên quyên góp lương thực, tiền bạc cho quân khố nhà nước. Cũng chính vì thế mà gia tộc ta được ưu ái hơn cả. Nhưng để duy trì nền hòa bình thối nát này, vua Đường Sinh đã giao cho ngài Liễu Đăng Thiên viên đá màu trắng, cũng đưa viên đá màu đen cho Phương Thiết Bạch, coi như để thể hiện sự "công bằng"
Một thời gian sau, Phương Thiết Bạch - người lãnh đạo "gia tộc quỷ chiến tranh" đã để con trai ông ta là Phương Thế Phong tới nội thành, nhân thời cơ mà lấy lòng hậu duệ giỏi nhất dòng họ ta thời bấy giờ - Liễu Lệ Nhiên. Cô ấy đã yêu cậu ta thật. Tình cảm của bọn họ thì chúng tôi không hiểu rõ, cũng có thể coi là sâu đậm đi. Họ yêu nhau vài năm, rồi kết hôn với sự đồng ý của cả hai dòng tộc. Tưởng chừng như mối quan hệ giữa hai thế lực sẽ bớt căng thẳng, nhưng đó mới chỉ là sự bắt đầu.
Tên Phương Thiết Bạch đáng chết, hắn ta đã nuôi lòng ghen ghét từ rất lâu rồi. Hắn đã sai khiến con Phương Thế Phong tới đây làm nội gián, hại cả gia tộc chúng ta phải thảm như thế này. Hai viên đá sau trận chiến cũng biến mất không còn dấu vết."
Nói tới đây, ông lão không kìm nổi tức giận mà cay đắng thốt lên: "Tôi căm hận hắn. Rõ ràng trận chiến xảy ra vào ngày 7 tháng 7 năm 1369, vậy mà hắn lại chỉ thời điểm sau đó một tháng, làm chúng ta không kịp trở tay. Bình thường hắn rất tốt, cha ta khi đó là quản gia đã nói thế, vậy mà không ngờ được. Hơn thế nữa... hắn... hắn còn tự tay...gϊếŧ đi đứa con của mình và tiểu thư.... "
"Khoan đã" - Cao Minh cảm thấy có điều gì đó bất ổn ở đây. Họ đúng là đã bị lừa, nhưng nó không giống với suy nghĩ của anh lúc này.
"Ý ông, Phương Thế Phong là kẻ gian trá, đã lừa dối tất cả mọi người?" - Cao Minh tiếp tục hỏi.
"Chẳng lẽ không phải thế sao? Ta nguyền rủa hắn!". Ông lão vẻ mặt đay nghiến nói.
Cao Minh nhanh tay đưa toàn bộ bức thư cho ông lão xem. Một hồi sau, ông lão nghi vấn: "Đây là...?"
"Đó chính là bức thư hoàn chỉnh."
"Chủ nhân, ý người là....?" - Ông lão vẫn chưa hiểu hết ý của anh.
"Theo ta, Phương Thế Phong vô tội. Hắn đã viết phần đầu bức thư, ta không biết mục đích là gì. Nhưng ông hãy thử đọc phần phía dưới xem, hắn ta chỉ rõ thời điểm của cuộc chiến, lại còn trao đổi tình yêu với Liễu Lệ Nhiên. Hắn ta chắc chắn đã bị lợi dụng, một người nào đó đã xé bức thư này đi ngay tại phần quan trọng. Và, các ông đã bị lừa...."
Ông lão vẫn một mực không tin tưởng anh: "Tôi không hiểu gì hết... thưa chủ nhân. Mà....cái này ở đâu ra vậy?".
Cao Minh nhớ lại, "Lúc trước ta đã lấy được nó ở miếu Hải Đường. Ừm, xem nào, hình như nó được giấu kĩ trong một chiếc hộp, và cần cả hai nguồn sức mạnh mới có thể mở ra được."
"Miếu Hải Đường? Có phải là nhà họ Mạc không?"
"Đúng vậy!" - Cao Minh có chút phấn khởi đáp.
"Chủ nhân, nhà họ Mạc đã có giao ước làm cận vệ cho dòng tộc chúng ta."
Cao Minh cảm thấy thật bất ngờ. "Cái gì?"
"Họ Mạc đã liên kết với gia tộc chúng ta lâu rồi, và giờ này tôi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của họ. Sáng nay tôi đã cảm nhận được nó - thứ sức mạnh kì dị, phải uống máu tươi mới sống được. Không biết chừng bọn họ đang ở ngoại thành"
Cao Minh càng bất ngờ hơn nữa: "Cái gì, tại sao chúng lại ở đây?". Rõ ràng là chỉ có anh, Mục Nhất Dương và Tống Minh Chi quay về. Người họ Mạc đã tới đây bằng cách nào?
Ông lão lại sử dụng năng lực cảm nhận vốn có. "Tôi thấy, một sức mạnh khác cũng ở bên bọn họ."
"Vậy sao?". Cao Minh nửa ngờ nửa tin, anh cũng nắm lấy viên đá màu trắng để nhận biết các nguồn linh lực xung quanh.
Cao Minh nhận ra được sức mạnh vốn đã quen thuộc kia. "Tại...tại sao lại là cậu ấy?" Mục Nhất Dương tại sao lại ở bên cạnh họ?
Nói rồi, anh nhanh chóng bảo ông lão đưa mình ra khỏi đây rồi đưa mình tới nơi của hai người họ Mạc. Ông lão không nghi ngờ điều gì cả, thuận ý đi theo.
..............................................
Đêm hôm đó, khi Kha Đông mới trở về quá khứ.
Trăng đã lên, tiếng chó sói tru tréo giữa đêm khuya tĩnh mịch.
"Vậy là đã đến lúc."
Kha Đông lấy ra một lọ nước màu đỏ như máu mà Mạc Vĩnh đã đưa cho. Đến một ngôi mộ mới chôn gần đó, hắn bốc lấy một nắm đất, trộn với thứ nước kia rồi bôi lên hai mắt.
Tiếp theo, hắn lấy ra một chiếc gương bát quái, rọi thẳng lên ánh trăng vằng vặc kia, nhắm mắt và đọc thần chú: "HỠI MẶT TRĂNG VÀ NGÔI MỘ, HÃY LÀM NGƯỜI CHẾT SỐNG DẬY BỞI LỐC GIÓ DỮ DỘI CỦA MÀN ĐÊM, HÃY ĐƯA NHỮNG LINH HỒN LẠC LÕNG KIA TRỞ VỀ NƠI BẮT ĐẦU."
Gió lốc nổi lên, cuốn tung đi từng lớp đất trên những ngôi mộ. Kha Đông nghe thấy đâu đó những tiếng gào thét man rợ, sau đó lại là tiếng thở dài ai oán, não nùng. Hắn chấn kinh, khi sắp không thể đứng vững nữa thì có ba bóng người và hai chiếc quan tài xuất hiện. Giọng nói của tên quỷ vang lên sảng khoái: "Tốt, tốt lắm!".
Ba dáng người tiến lại gần. Đúng như hắn dự đoán, cả ba bọn họ đều trở về đây: Mạc Nguyên, Mạc Vĩnh, tên quỷ. Hai chiếc quan tài kia chắc chắn là của Phương Thế Phong và Liễu Lệ Nhiên.
"Cao Mạng, ngươi quả thật không khiến ta thất vọng" - Tên quỷ lại một lần nữa tán thưởng Kha Đông.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" - Mạc Vĩnh với dáng người béo ịch lên tiếng.
Tên quỷ nhếch mép cười, dường như hắn đã dự liệu hết mọi thứ: "Cứ theo kế hoạch, hồi sinh thiếu chủ".
Mạc Nguyên đi chuyến này chỉ là vì Mạc Vĩnh ép buộc, thực ra cậu có hiểu gì đâu. Cậu liền hỏi: "Thúc à, thiếu chủ là ai vậy?"
"Hừ, cái này ngươi không cần quan tâm, an tọa một nơi giúp ta là được rồi."
Kha Đông im lặng nãy giờ mới lên tiếng. "Ông có chắc là bọn họ cảm nhận được chúng ta?"
Tên quỷ cười lớn hơn: "Dĩ nhiên rồi."
Ngừng một lúc, hắn ta ngước lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm, nhớ đến Phương Thiết Bạch và lòng đau như cắt. "Chủ nhân, tôi sắp hoàn thành xong lời hứa của mình rồi. Tôi sẽ sớm tới gặp ngài."
...........................................
Thời điểm hiện tại, Mục Nhất Dương đang đi cùng Kha Đông.
"Trời đã tối rồi, tôi biết có một nơi rất đẹp, chúng ta có thể dừng chân tại đó." - Kha Đông dụ dỗ Mục Nhất Dương.
"Nhưng tôi phải đi tìm người." - Mục Nhất Dương kiên quyết.
Kha Đông lại tiếp tục đánh vào điểm yếu của Mục Nhất Dương: "Đồ ăn ở đó rất ngon!"
Mục Nhất Dương "....." - sập bẫy 50%.
"Giường ở đó rất êm, chăn ở đó rất ấm. Ngủ sẽ rất thoải mái nha" - Khuôn mặt hưởng thụ.
Mục Nhất Dương "....." - sập bẫy 80%.
"Quên mất, ở đây hoang vu thế này, chắc sẽ có rất nhiều thú dữ. Ở đó rất an toàn."
Mục Nhất Dương "....." - sập bẫy 100%.
"Vậy thì đi thôi!"
Quyết định của Mục Nhất Dương làm Kha Đông đắc ý, nở một nụ cười đắc thắng. Thế nhưng, sau khi quay lưng đi, vẻ mặt hắn ta trầm xuống.
Hắn cảm thấy mình có tội, thật sự hắn thấy hổ thẹn.
"Mục Nhất Dương, xin lỗi anh, nhưng tôi buộc lòng phải làm thế."
.................................................
Cao Minh được ông lão đưa tới nhà Tống Minh Chi.
"Tại sao lại là ở đây?". Cao Minh quan sát xung quanh xem mình có nhìn lầm không. Anh chưa kịp hiểu thì.
"Bốp".
Không một chút thắc mắc, anh ngất đi.
"Xin lỗi. Nhưng "chết" là nhiệm vụ của ngươi." - Giọng nói quen thuộc vang lên.