Chương 10: MỘT THOÁNG MƠ HỒ

CHƯƠNG 10: MỘT THOÁNG MƠ HỒ

Tình yêu thật sự đang hiện diện bên cạnh...

Liệu chúng ta có tìm được nhau?

.......................................

Mục Nhất Dương rời đi không lâu, trong Cổ Mộ, hai tiếng nói xì xầm phát ra:

"Ngươi vẫn chưa tìm thấy viên đá sao?"

"Chưa đâu, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ tìm ra"

"Ta cho ngươi 2 tháng, nhất định phải mang nó về đây, nếu không..."

"Được...Nhưng nếu, nó không tìm ra thì sao?"

"Ta sẽ bắt nó thực hiện nhiệm vụ - cái mà lẽ ra nó phải làm đúng theo kế hoạch ban đầu..."

Một nụ cười ớn lạnh xuất hiện ở đâu đó.....

..........................................

Mục Nhất Dương trở lại nhà Cao Minh. Anh nhìn thấy cậu liền tức giận "Hừ, còn có mặt mũi quay trở về sao?" Khí thế ngất trời, tiếng vang tứ phương.

Mục Nhất Dương toát mồ hôi lạnh, biết mình đã phạm sai lầm, liền cúi đầu nhận lỗi. "Tôi đi mà không nói trước một câu là sai, xin lỗi anh, đã phiền anh lo lắng!". Hừ, giả bộ thế này là hết mức có thể rồi, Mục Nhất Dương muốn tát vào mặt mình, cái gì mà khiến anh ta lo lắng? Tôi cần anh quan tâm sao?

Cao Minh đen mặt, cứ như bị tạt một xô nước lạnh: "Tôi lo lắng, tôi lo lắng? Tôi mà thèm lo cho cậu á? Ngu ngốc. Cậu có biết tôi tưởng cậu xảy ra chuyện không?"

"Ai yô, câu trước câu sau của anh không thống nhất, như vậy là lo lắng cho tôi rồi" - Mục Nhất Dương hưng phấn nói, cậu thích nhất là việc tìm lỗ hổng trong lời nói của người khác.

"Cậu nghĩ linh tinh cái gì thế?" Cao Minh chột dạ. Đúng là có lo lắng, nhưng mà....

Mục Nhất Dương càng phấn kích hơn khi nhìn thấy vẻ mặt anh. "Haha, không phải thế sao? anh lo lắng tôi xảy ra chuyện..nên...?"

Cao Minh rơi vào đường cùng, lập tức phản bác: "Ngu ngốc. Cậu xảy ra chuyện , tôi lại không biết nhà cậu ở đâu, không phải mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu tôi hay sao?"

"....."

Mục Nhất Dương không cam chịu, cãi lại: "Ừ đấy, tôi cứ thích trốn viện đấy, cũng bớt được tiền mấy ngày cho anh còn gì....tiện nghi như vậy, tôi lại không giữ lấy, tôi đúng là ngu ngốc đấy. Nào, bây giờ quay trở lại đó, tôi nằm viện một tháng, hài lòng chưa? hả dạ chưa?"...

"........"

Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Mục Nhất Dương nói: "Cái vòng cổ, hôm đi tôi để ở đầu giường, anh tìm thấy chưa?"

Hôm đó Cao Minh quay lại bệnh viện, vật còn mà người không thấy, ngay cả chút tăm hơi của cậu cũng không còn. Hôm đó, anh đã thẳng tay bóp méo lon nước ngọt đang cầm trên tay. "Rồi, có chuyện gì sao?".

"À, đồ cổ nha...anh lấy ở đâu vậy? Có thể cho...." Vẻ mặt thèm thuồng của Mục tiểu tử hiện ra, cứ như một con chó con bị bỏ đói.

Cao Minh đen mặt, thật hết hiểu nổi Mục Nhất Dương: "Cậu định bán nó?"

Mục Nhất Dương chột dạ, cậu muốn lấp liếʍ liền làm ra vẻ mặt khẳng định:"À không, tôi chỉ muốn xem qua thôi."

Cao Minh suy xét một hồi, từ trên cổ lấy ra viên đá, đưa cho Mục Nhất Dương.

Mục Nhất Dương thích thú, tay chạm vào viên đá màu trắng, không cảm thấy tê dại như lúc chạm vào viên đá màu đen kia, mà là một cảm giác thoải mái, dễ chịu....

Thế này là sao? Hai viên đá trong suốt đó có quan hệ gì?

...................................................

Khuya....

Mục Nhất Dương nằm trên giường, cậu suy nghĩ về câu nói của tên quỷ mà cậu đã gặp trong khoảng không gian kia. "Cậu có nhớ, tại sao mình lại chết không?"

Nhìn mặt hắn không giống như đùa, cảm giác hắn nói thật. Điều này thật khiến người ta suy nghĩ.

Cậu theo sư phụ bao năm nay, gặp vô số loại ma quỷ, chúng làm đủ trò, nào là biến thành phụ nữ đẹp để ve vãn sư phụ, giả vờ đau khổ, giả dạng các loại trên đời...... chứ chưa thấy tên quỷ nào như hắn.

Chuyện gì đang xảy ra?

"Hơn nữa, bảo con tìm viên đá Cao Minh đang cầm, người có mục đích gì vậy sư phụ ?" Hai viên đá ấy, phải chăng trước đây ở cùng một chỗ?

...........................................

Cao Minh cũng không ngủ được, anh đang suy nghĩ về Mục Nhất Dương, nhớ tới vẻ mặt của cậu ta. Rốt cuộc hôm nay cậu ta đã đi đâu? Về nhà chăng?

Anh không biết gì về cậu hết, kể cả....cái tên.

Trong đêm tối, anh bỗng cất tiếng hỏi, không cần biết người bên cạnh đã ngủ hay chưa. "Này, cậu tên là gì?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, Cao Minh quay sang nhìn Mục Nhất Dương.

Cậu đang ngủ, hai tay gập lại phía trước, hai chân cũng vậy...tư thế ngủ của bào thai trong bụng mẹ. Người ta nói, ngủ như vậy, là vì lo lắng, là vì muốn có được cảm giác an toàn. Hơn nữa, Mục Nhất Dương ngủ không sâu, cậu thường tỉnh giấc giữa đêm khuya. Mỗi lúc đó, anh lại ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai, làm nhịp tim cậu ổn định.

Anh không thể hiểu được, cậu đang sợ hãi điều gì?

Mục Nhất Dương trở mình, quay mặt về phía Cao Minh trong vô thức. Chân tay bắt đầu xuôi theo thói ngủ quen thuộc, tìm kiếm một nơi ấm áp để chui rúc, mà nơi đó chính là l*иg ngực anh. Chưa hết, cậu còn cọ cọ, dụi dụi, hít hà cổ và mặt anh, hai chân vòng qua lưng anh, hai tay ôm lấy ngực anh. Tư thế ngủ đến là xấu dáng.

Cao Minh giật mình, sau khi định thần lại liền nghiến răng ken két.

"Mẹ kiếp, nếu cậu là nữ nhân, lão tử thao chết cậu!"

..............................................

Tối hôm sau, vào bữa ăn cuối cùng trong ngày...

"Cậu tên gì?" - Cao Minh đang ăn cơm, anh bỗng nhớ tới chuyện tối qua liền mất mặt hỏi.

Mục Nhất Dương choáng váng một lúc, rồi bắt đầu suy nghĩ : "Anh ta lôi mình về đây cũng được nửa tháng rồi, đúng là còn chưa biết tên...."

"Tôi là Mục Nhất Dương!"

"Cao Minh". Anh nói ra hai từ rồi lại tiếp tục ăn.

"Đã biết". Mục Nhất Dương bắt chước anh, thấy sắc mặt anh thoáng biến đổi thì trong lòng hả hê, cười to nhưng không phát ra thành tiếng.

Cao Minh cúi đầu, không biểu hiện gì cả: "Mấy món này là cậu nấu?"

"Ừ, đúng vậy? Sư muội tôi dạy đó, anh thấy có ngon không? Nó bảo tôi sau này nấu cho bạn gái tôi ăn." - Mục Nhất Dương vẫn luôn tự hào với tay nghề của mình. Nay đã là thế kỉ 21 rồi, chuyện người đàn ông vào bếp nấu cơm là rất bình thường. Mục Nhất Dương đang mơ tới một gia đình ấm áp trong tương lai, vợ của cậu cũng phải xinh đẹp như Lưu Anh Nhã.

Nghĩ tới đây, cậu lại hỏi Cao Minh: "Anh có bạn gái chưa?"

"Đã từng. Nhưng cũng đã lìa". Cao Minh không có vẻ gì là đau khổ hay uất ức, mối tình này với anh chẳng phải là điều khiến anh bận tâm.

"Tại sao vậy? Có thể nói cho tôi nghe không?". Mục Nhất Dương giở thói tò mò, chuyện của người khác, cậu rất thích quản.

Đây là lần đầu tiên Cao Minh có đủ kiên nhẫn để...kể chuyện. Anh chậm rãi nói: " Tôi đã nói với cô ấy rằng có nguyện ý cùng tôi đi đến hết cuộc đời không. Cô ấy không nói gì. Vì thế, tôi không xác định được tình cảm của cô ấy là như thế nào. Bạn cô ấy hỏi tôi có người yêu chưa, tôi nói chưa. Cô ấy quay ra giận tôi, rồi không liên lạc với tôi. Một ngày, tôi điều tra ra, cô ấy có người mới. Chúng tôi chiến tranh lạnh một tuần, vậy mà chỉ mới đến ngày thứ tư, cô ấy đã quen người mới. Cậu nói xem, cô ấy làm vậy, có chấp nhận được không?"

"Không, nhất định là không rồi!"

............................................

Ở một không gian khác....

Vẫn là giọng nói ồm ồm của tên quỷ ngày nào."Hắn đã tìm ra nguyên nhân cuộc chiến. Tuy nhiên, ta muốn triệt để lợi dụng hắn, hãy bắt đầu gợi ý các dấu hiệu khác cho hắn đi!"

"Tuân lệnh" - Tên thuộc hạ vâng lời, nói xong lui ra ngoài. Trên đường trở về, hắn nghĩ tới các kiểu gϊếŧ người mà mình vừa mới học được, xem chừng lần này phải dung tới "cái đó" thôi!

Căn phòng lúc này chỉ còn lại một mình, tên quỷ nhìn vào chiếc hộp hắn đang cầm trên tay: "Thiếu chủ, tôi sắp tìm được rồi; cũng đã sắp đến lúc, ngài trở lại... "