- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
- Chương 59
Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
Chương 59
Sau khi Yvette biết chuyện Warner mua nhà, bà tỏ vẻ rất quan tâm, bà đã sớm chuẩn bị tâm lý sau khi đính hôn Warner sẽ dọn ra ngoài ở, dù sao không có mấy đôi là không nghĩ đến cuộc sống ngọt ngào của hai người.
Trong vấn đề sửa chữa nhà, bà cho Mạc Vấn rất nhiều đề nghị hay, với lại thường thức của bà vốn không tồi, cho nên Mạc Vấn vô cùng hài lòng với phương án trang trí cuối cùng, sau khi giao lại mọi chuyện cho người chuyên nghiệp, Mạc Vấn an tâm chờ ngày hoàn công.
Bản án của Simon đã được quyết định, bởi hành vi tham lam của ông ta tạo thành tổn thất rất nghiêm trọng đối với quốc gia và nhân dân, cho nên quán quyết cuối cùng là lưu đày ông ta đến Sao Cô.
(lời edit: ta phân vân Sao Cô với Cô Tinh lắm =)))) cơ mà dựa theo Sao Hỏa, ta quyết định Sao Cô =))))) với lại đọc kiểu này nó cũng hài hài, nên…. tui thích thì tui bung lụa thôi =)))
Còn Dick, thân là con trai của Simon, đương nhiên không thể thoát khỏi liên quan, tuy rằng gã không tham gia vào chuyện buôn bán vũ khí phi pháp của Simon, nhưng gã hiểu rất rõ chuyện này, gã biết bình thường cha mình làm ăn với người nào, cho nên mới lặp đi lặp lại bày ra án bắt cóc với Warner.
Sao Cô là một hành tinh trong vũ trụ, từ ngàn năm trước đã được con người phát hiện bên trong có không khí và nước cơ bản nhất, còn có cả lục địa, nếu con người qua đó hoàn toàn có thể sống sót, thế nhưng chỉ là phát hiện không mà thôi, cũng không có người muốn tự mình đến hành tinh xa lạ mà thí nghiệm.
Mãi đến tận mấy trăm năm sau, có nhà khoa học kiến nghị đưa những tội phạm bị xử tử hình đến đó, một có thể khiến đám người đó câm họng, hai có thể thử xem con người có thể sống sót một thời gian dài trên hành tinh đó không.
Thấy nhóm phạm nhân đầu tiên có thể sống được, dần dần sau này mọi chuyện cứ theo đó mà tiến hành, đưa hết những người phạm tội đến Sao Cô, để bọn họ tự mình trồng trọt, tự mình ăn.
Bọn họ muốn làm gì trên Sao Cô thì làm, hoàn toàn không sợ bọn họ sẽ nghiên cứu phi thuyền vũ trụ, cho dù ngày nào đó thật sự có nhà khoa học phạm tội, thì vật liệu trên hành tinh kia cũng không đủ tạo ra thứ cần thiết. Hiện tại ngời trên hành tinh này muốn nhóm lửa cũng phải cùng phương pháp nguyên thủy nhất, muốn sắc thép gì đó xuất hiện chắc cũng cần mấy trăm năm.
Ngày Dick phán quyết, Warner và Amber đều không đến, chỉ có mình Lambert đến xem, lúc trở về mới nói cho Mạc Vấn biết, ban đầu Dick vốn chỉ bị giam giữ hai mươi năm, hết hạn sẽ được thả ra, nhưng Dick yêu cầu muốn lưu đày với Simon, cho nên cũng bị lưu đày đến Sao Cô.
Kết quả này khiến người ta phải thở dài, có được thành tích đứng đầu cuộc thi tinh anh khiến người ta kiêu ngạo thế này, vốn Dick nên có tương lai vô cùng rực rỡ, kết quả lại bị chính tay gã phá hủy, bị lưu đày đến Sao Cô.
Chuyện Dick bị lưu đày lập tức trở thành tin tức gây oanh động rất lớn, bức ảnh của gã còn nằm trong danh sách vinh dự của Horst. Ban đầu bên phía lãnh đạo học viện không rõ ràng về chuyện này lắm, nhưng sau khi thấy tin tức trên báo chí, đã lập tức cho người gỡ ảnh gã xuống.
Một thanh niên vốn là thiên tài cơ giáp, cũng là một thành viên trong đoàn thể đạt vị trí đứng đầu ở cuộc thi tinh anh, lại bởi vì bắt cóc con trai thủ lĩnh chưa thành mà sắp ngồi tù, cuối cùng còn lên tiếng yêu cầu cùng lưu đày với cha mình là Simon đến Sao Cô, kết quả này sao không khiến người ta đau lòng được, nếu như cha của gã không phải là Simon thì có khi kết quả đã hoàn toàn khác.
Cuộc đời của Dick bị truyền thông lật cả ra, từ nơi gã sinh ra, bức ảnh khi còn bé, thầy dạy kèm ở nhà là ai, đều bị đưa tin một lần, cũng bởi rất lâu chưa có tin tức nào lớn như thế nên mỗi ký giả đều nhiệt huyết sôi trào, không ngừng tự cất cánh bản thân.
(lời edit: tự cất cánh bản thân, nói thông dụng chút là ‘bung lụa’ đó _(: зゝ∠)_)
Đến lúc đào mà không còn có cái gì mới mẻ nữa, các ký giả mới nhào ra bu quanh Mạc Vấn vừa tan học.
Cũng không biết bọn họ vào học viện bằng cách nào, Mạc Vấn vừa ra khỏi phòng học, ánh đèn flash ngợp trời đã đập vào mặt.
“Chào ngài, xin hỏi ngài có ý kiến gì đối với Dick, người đã từng là đồng đội lại trở thành tội phạm như hôm nay không?”
“Nghe nói lúc trước Dick bắt cóc ngài, xin hỏi lúc đó làm sao ngài thoát thân được?”
“Xin hỏi ngài có cảm thấy sâu sắc tiếc hận vì Dick không?”
Lấy thành tựu mà Mạc Vấn đạt được tại giới phụ trợ bây giờ, cậu tuyệt đối xứng đáng với danh xưng ‘ngài’ này, có điều một đám người ba mươi, bốn mươi tuổi lại dùng tôn xưng với một thanh niên chừng hai mươi tuổi vẫn rất buồn cười.
Trong tình huống lúc này, Mạc Vấn không dám mở miệng nói chuyện, đám người kia vì cấp trên mà cắt câu lấy nghĩa không phải chuyện một hai lần, tuy cậu rất bất mãn với Dick, nhưng cậu không muốn bị xem là công cụ trong tay người khác.
May mà bảo vệ học viện đến rất nhanh, những người này đều là quân nhân xuất ngũ, hai, ba lần đã giải tán các phóng viên kia đi. Những người đến đây đều là phóng viên mấy báo lá cải, vì có thể vào học viện mà dùng rất nhiều thủ đoạn đa dạng, ngay cả bảo vệ cửa đều bị lừa gạt.
Nhưng, nhớ tới câu hỏi khi bắt cóc làm sao thoát thân, Mạc Vấn đột nhiên nghĩ đến hơn mười cánh tay cơ giáp trên đất, cũng không biết sau khi đội hộ về trở về đã nói gì với thủ lĩnh.
Lúc đó những cánh tay cơ giáp này bị Mạc Vấn cắt rất gọn gàng nhanh chóng, vừa nhìn đã biết cầm vũ khí mới gọt thành như vậy. Tất cả những cơ giáp quân dụng đều được tạo thành từ vật liệu đặc thù, vũ khí gì có thể chém cơ giáp quân dụng như chém khoai tây như thế…
Nghĩ tới đây, Mạc Vấn thấy hơi say, lúc đó chém rất thoải mái, lại quên mất vụ khắc phụ hậu quả, đây quả thật là một câu chuyện xưa bi thương.
Cầu hỏi làm sao giải thích phụ sợ sư vì sao có skill tấn công, đang online chờ!
Loại linh cảm không lành này đến buổi chiều đã được nghiệm chứng, Mạc Vấn nhận được thông báo của cha Warner, muốn một mình cậu đến văn phòng ông một chuyến.
Đây nhất định là tiết tấu muốn bại lộ, nếu không, cần chi tách Warner ra, mà gọi một mình cậu đến phòng làm việc, tuy vậy, Mạc Vấn chỉ có thể một mình nhắm mắt đến Vương cung.
Mãi đến tận khi đứng trước mặt Vick, Mạc Vấn vẫn còn suy nghĩ làm sao giải thích mới phù hợp nguyên lý skill của phụ trợ sư, tuy rằng đồ chơi này căn bản không thể dùng nguyên lý để giải thích, với lại sự tồn tại của phụ trợ sư vốn rất không khoa học được không.
Ngược lại Vick không có làm khó Mạc Vấn, dù sao hai người đã là người một nhà, ông ra hiệu Mạc Vấn theo mình, sau đó lập tức đẩy cánh cửa bên cạnh ra, Mạc Vấn vừa liếc mắt đã thấy cánh tay một cơ giáp yên, tĩnh, nằm, trên, bàn.
Mạc Vấn: “…” Sau khi đội hộ vệ mang Dick đi không phải trực tiếp trở về cung sao, xem tình hình trước mắt hình như đã trở lại một lần nữa. Vị anh dai đầu lĩnh kia ơi, tín nhiệm cơ bản giữa người với người đâu?
“Đây là…” Mạc Vấn cố gắng giả ngu, trước khi chưa biết được mục đích Vick tìm cậu, cậu quyết định làm một ‘mỹ nam tử yên tĩnh’.
“Con không cần lo lắng, ta tìm con không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn nghe thử mục tiêu và lý tưởng của con trong tương lai thôi.” Vick ở địa vị cao nhiều năm, Mạc Vấn đang nghĩ gì, sao ông không đoán được, vì thế mới mở miệng trước, cố gắng xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của đối phương.
Mạc Vấn mới không tin Vick chỉ có chút dự định ấy, ông là kẻ già đời, không có nghĩa cậu là thỏ trắng nhỏ, nếu như chỉ đơn thuần muốn hỏi như thế thì hoàn toàn không cần thiết phải tìm cậu tâm sự. Có lẽ, ông muốn cậu ra sức cho quân đội.
“Vừa bắt đầu mục tiêu của con rất đơn giản, là muốn làm thương nhân.” Mạc Vấn mở miệng nói.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt Vick lập tức thay đổi: “Thương nhân? Đây còn cần phải xem là mục tiêu sao?” Nói đến đây, ông tỏ vẻ thương tiếc nói thêm: “Nếu như Warner có bản lĩnh như con, cho dù nó có muốn chơi chính trị thì ta cũng sẽ không đồng ý, không tiến vào quân bộ, đúng là lãng phí thanh xuân, sống uổng đời người.”
Mạc Vấn: “…” Cảm giác mình lập tức trở nên cao lớn.
Vick cũng không hề dùng lệnh cưỡng chế muốn Mạc Vấn đi tòng quân, chỉ không ngừng dùng ánh mắt tiếc hận nhìn cậu, khiến người ta trào dâng một loại cảm giác áy này như đã phụ lòng trưởng bối.
Mạc Vấn cũng biết sau khi cậu lộ thủ đoạn này ra ngoài, sẽ không có cơ hội làm thương nhân, cho nên, sau khi cậu suy nghĩ một lúc, mới mở miệng nói: “Vừa bắt đầu con cảm thấy thương nhân khá tự do, sau đó lại cảm thấy là đàn ông thì nên đi tòng quân, vì thế đã dự định sau khi tốt nghiệp sẽ theo nghiệp binh, xem thử có hợp lệ hay không.”
Muốn theo nghiệp binh, cần thể lực, sức khỏe, không thể để một người bình thường tay trói gà không chặt đi làm lính. Thân thể cơ giáp sư đều rất tốt cho nên bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề, còn phụ trợ sư thì không dễ không qua như thế.
Phụ trợ sư ít, phụ trợ sư trong quân đội càng ít, không phải thượng cấp không hy vọng phụ trợ sư nhiều thêm, mà còn cần phải xem tình huống thực tế nữa, nhỡ vừa khai chiến, thân thể yếu ớt của phụ trợ sư không chỉ không có tác dụng còn kéo chân sau của đại đoàn, thì cứ nói xem đi, loại người có thể trạng này, còn cần không.
Mạc Vấn nói sau khi tốt nghiệp cậu sẽ theo nghiệp binh, Vick lập tức không vui, thân là lãnh tụ, ông càng khát cầu nhân tài hơn người khác, huống chi trước mắt là trong vạn người chọn một, thật sự không tìm ra được phụ trợ sư thứ hai càng tốt hơn cậu.
Khóe mắt liếc qua bàn tay cơ giáp lẻ loi trên bàn, Vick yên lặng nghĩ, hay Mạc Vấn không chỉ là phụ trợ sư, bởi cậu ta đã đánh vỡ truyền thống phụ trợ sư chỉ có thể làm một phụ trợ sư từ trước đến giờ.
“Nếu như con thật sự có ý nguyện muốn tòng quân, hiện tại ta có thể thông báo cho quân bộ, để con lập tức đến quân bộ đưa tin.” Vick rất ít khi bật đèn xanh, ngay cả con lớn nhất là Cecile của ông cũng vậy, để có thể ngồi lên vị trí hiện tại đều dựa vào một tay mình dốc sức làm, ông không cung cấp bất kỳ sự trợ giúp gì cả.
Nhưng tình huống của Mạc Vấn đặc thù như thế, nếu như quân đội buông tha một người như vậy, đó không chỉ là tổn thất của quân đội không đâu. Hơn nữa, hiện giờ, Vick thân ở vị trí này, ông không chịu nổi nếu để chuyện như vậy xảy ra, cộng thêm thấy Mạc Vấn không chút ngóng trông với quân đội, cho nên mới tự mình muốn ra mặt làm công tác tư tưởng.
Thủ lĩnh tự mình thông báo để quân bộ cho một người miễn kiểm tra tiến vào, người này không phải ai khác mà chính là đối tượng đính hôn của con trai thủ lĩnh, đây không phải đi cửa sau thì là cái gì, sinh thời được thủ lĩnh quốc gia coi trọng như thế, đổi thành người khác chắc đã vui sướиɠ muốn điên rồi mất.
Giống như trước kia thường lưu hành mấy tấm ảnh chế, trên công cụ trò chuyện xin thêm bạn tốt, khi vừa mở ra nhìn sẽ có ảnh chân dung của vị chủ tịch nào đó, bên trên viết: Chàng trai, tôi rất yêu quý cậu, sau này theo tôi đi.
Hiện tại Mạc vấn đang gặp phải phiên bản thực tế của chuyện này, thủ lĩnh Vick vỗ vỗ vai cậu, vui mừng nói: “Ở trong quân nếu làm tốt thì có rất nhiều cơ hội thăng chức, đừng phụ sự kỳ vọng của ta và mẹ con.”
“Nhưng con còn chưa tốt nghiệp mà.” Mạc Vấn tỏ vẻ khó xử.
“Tình huống của con quá đặc thù, ta sẽ nói với bọn họ, để con đến quân bộ báo tin.” Vick giải quyết dứt khoát.
Đi cửa sau thủ lĩnh mở đúng là rất nhanh, chân trước Vick vừa mới thông báo, chân sau không đến nửa tiếng đã có người đến đón Mạc Vấn, đưa cậu đến nơi tiếp nhận chỉ thị.
Thân là vị phụ trợ sư có địa vị tối cao từ trước tới nay, quân bộ không hề keo kiệt mà trao tặng quân hàm thiếu tá cho Mạc Vấn. Có điều hiện tại Mạc Vấn còn đang đi học, nếu nhận lấy chức vụ này thì rất ngại, rất có lỗi với những người cố gắng huấn luyện nhưng còn chưa chiếm được quân hàm.
“Cậu không cần lo lắng, chỉ bằng giấy chứng nhận tư cách của cậu, chỉ cho cậu quân hàm thiếu tá vẫn còn oan ức cho cậu lắm.” Quan trên nói như vậy với Mạc Vấn.
Cứ như thế, Mạc Vấn chính thức trở thành quân nhân, còn là kiểu đang học đại học kia…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
- Chương 59