- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
- Chương 46
Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
Chương 46
Edit: Thủy Lưu Ly
Người chơi game đều biết, sau khi bị lấy đi vũ khí sinh tồn thì kỹ năng gì cũng không thể dùng được, cột skill toàn đen giống như cá bị ném lên bờ, cho dù trong nước có linh hoạt thế nào thì lên bờ cũng không có tác dụng đếch gì.
Warner lấy đàn của Mạc Vấn ra, giống như Mạc Vấn bị Minh Giáo tước vũ khí, nếu như còn trong game, hiện tại nhất định sẽ có giọng nói điên cuồng nhắc nhở: ‘Ngựa tốt không yên, binh khí không vừa tay.’.
Warner mơ ước Mạc Vấn đã rất lâu, từ sau lần đầu tiên không cẩn thận nhìn thấy bóng lưng như ẩn như hiện của Mạc Vấn, anh đã có một quãng thời gian thật dài mỗi khi nhắm mắt đều sẽ mơ thấy cảnh tượng lúc ấy.
Vòng eo trong lòng bàn tay vô cùng mềm mảnh, đây là lần đầu tiên Warner phát hiện, thì ra hai từ tinh tế và dẻo dai còn có thể cùng dùng trên người nam giới.
Nam giới và nữ giới là không giống nhau, nữ giới trời sinh đã nắm giữ vòng eo mềm mảnh, còn nam giới, cho dù là người có thân thể gầy yếu, thì người cũng không quá mềm mại, trừ khi là thịt mỡ quá nhiều.
Nam giới có vòng eo lại mảnh lại dẻo dai như người yêu, trong lòng Warner chỉ có thể thốt lên hai chữ: Cực phẩm!
Nhưng đừng tưởng chỉ vẻn vẹn như vậy, tiếp tục dời vào giữa có thể tìm ra cơ bụng mỏng manh, đường nét hoàn mỹ, thứ nam tử hán có, Mạc Vấn cũng không thiếu.
Bị người cách quần áo sờ tới sờ lui như thế giống như trên người có rất nhiều con kiến đang bò, Mạc Vấn nổi da gà, nhanh chóng dùng tay chống, lui người ra sau, sau đó cũng giơ tay đẩy Warner ra.
“Thứ em có, anh không phải không có, sờ cái gì mà sờ.” Không có đàn, Mạc Vấn không đủ sức lực, giọng điệu nói chuyện cũng không cứng rắn mấy. Cậu nhấc người lên, cố gắng mò đàn cổ về.
Warner cũng đã thấy không ít phụ trợ sư mang theo vật môi giới bên người, nhưng của bọn họ rất nhỏ, hoặc là lớn bằng trứng gà, hoặc cùng lắm thì lớn bằng quả táo, hoàn toàn có thể đặt bên gối.
Nhưng vật môi giới của người yêu thì khác, thả bên gối nhỡ không cẩn thận làm mặt bị thương thì làm sao bây giờ.
ỷ vào thân cao tay dài, Warner bắt được đàn cổ nhanh hơn Mạc Vấn một bước, sau đó đặt nó trên bàn trong phòng.
Xoay người lại, Warner bình tĩnh nói với Mạc Vấn: “Anh quả thật có cơ bụng, nhưng không giống em, không tin, em sờ thử một chút xem.”
Oimeoi, anh dai, phong cách này của anh không đúng nha, anh xem em là kẻ ngốc mà dỗ à.
Mạc Vấn lại dịch lại dịch lùi về sau, mãi đến khi cảm thấy lưng đã tựa lên tường mới không thể không dừng lại.
Duỗi một tay ra, Mạc Vấn mở miệng khuyên nhủ: “Từ đã, chúng ta có gì thì từ từ nói, đừng động một chút là sờ sờ cơ bụng như vậy.”
Đúng là quan hệ giữa cậu và Warner là người yêu của nhau, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi. Mạc Vấn hãi hùng khϊếp vía nghĩ, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu, nhỡ không lên nổi thì làm sao bây giờ, như thế sẽ rất mất mặt.
Warner quay đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn lại Mạc Vấn, vẻ mặt hơi chần chờ: “Lúc em ngủ thì vẫn mặc quần áo à?”
Mạc Vấn bối rối, hiện tại đã hơn chín giờ, sáng mai đoán chừng còn có cuộc thi xếp hạng, cho dù Warner muốn ngủ cùng cậu cũng không được, nghĩ lại dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của đối phương trên cơ giáp vào ngày mai, mặt Mạc Vấn lập tức tỏ vẻ vô cùng thê thảm, đúng, Mạc Vấn xem mình là người bên trên.
(lời edit: ha hả *ngoáy mũi*)
Bởi vì vẻ mặt của Mạc Vấn quá mức kỳ quái, Warner tiến lên kéo chăn mỏng ra, ngồi xuống, hỏi: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
“Cái gì cũng không nghĩ.” Mạc Vấn lắc lắc đầu trả lời.
Đổi bộ quần áo rườm rà trên người thành áo ngủ thật mỏng, Mạc Vấn liếc liếc nhìn gối đầu mình, không nhìn thấy chăn cậu ở đó.
Mạc Vấn nghĩ rằng Warner đã đặt ở chỗ khác, sau đó ánh mắt lập tức quét nhìn khắp nơi để tìm kiếm chăn mỏng của cậu.
“Đừng tìm, chăn này là chăn hai người, mau vào đây.” Warner vén một góc chăn lên.
Mạc Vấn hoài nghi nhìn Warner một cái, rồi mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Chăn hai người mặc dù rất lớn, nhưng hai người cùng đắp chung cũng vừa vặn, Mạc Vấn chỉ hơi động đậy đầu gối đã đυ.ng phải chân của Warner.
“Anh ngủ không mặc đồ à?” Mạc Vấn kinh hãi, rõ ràng cậu nhìn thấy Warner mặc quần chui vào mà, sao mới chặp đã mất quần rồi.
“Không mặc.” Warner tắt đèn: “Mặc đồ ngủ, ngày mai thức dậy sẽ rất mệt.”
Nói xong căn phòng lập tức rơi vào tối tăm, Mạc Vấn vốn cho rằng Warner sẽ có động tác gì, nhưng sau khi nghe thấy tần suất hô hấp của đối phương dần đều đều lâu dài, mí mắt cậu cũng nặng nề hạ xuống.
Tuy rằng bên cạnh có thêm một người có chút không quen, nhưng cũng không phải là không thể tiếp thu.
Tốc độ ngủ của Mạc Vấn cực kỳ nhanh, khoảng chừng nửa giờ đã ngủ say, nhưng cậu không ngờ, Warner lại giả bộ ngủ.
Tuy rằng tướng mạo Warner lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong lại rất nhiệt tình, anh nhìn ra Mạc Vấn hơi bối rối không biết làm sao khi quan hệ giữa bọn họ muốn tiến thêm một bước tiếp xúc thân phận, cho nên rất săn sóc mà chuyển một ít hành vi đến buổi tối.
Warner rón ra rón rén nhẹ nhàng vén chăn lên, mặt trăng vô cùng tròn, ánh sáng cũng rất mạnh, ánh trăng lọt qua cửa sổ kính, chiếu vào, khiến từng chi tiết nhỏ trên người đều rất rõ ràng. Mũi Warner hơi tỏa nhiệt.
Warner không khống chế được mà chôn đầu vào hõm cổ trắng nõn của Mạc Vấn.
Khác những động tác lén lút thân mật với Mạc Vấn lúc trước, lúc này, thân thể Warner cứng đờ, cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát ngũ quan của người yêu, trong lòng càng lúc càng thỏa mãn, Mạc Mạc của anh luôn dễ nhìn như vậy!
Giấc ngủ này khiến Mạc Vấn cảm thấy là lạ, hơi nghèn nghẹn khó thở, cũng khiến cậu nhanh chóng tỉnh dậy. Cậu nhìn xung quanh một chút, nửa trợn tròn mắt, không biết chuyện gì xảy ra
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán, gò má, chóp mũi, cuối cùng dừng trên môi cậu.
Mạc vấn tỏ vẻ ‘anh bị bệnh à’ nhìn Warner, không ngờ đối phương nửa đêm không ngủ là vì muốn hôn một chút.
Warner tuy rằng chưa thật vừa lòng với chuyện này, nhưng vì tương lai mà suy nghĩ, anh không thể không gắng gượng đi vào nhà tắm tự giải quyết vấn đề.
Lúc ngồi dậy, Mạc Vấn lơ đãng nhìn quần Warner một hồi, nhất thời giật mình cũng có không phục.
Chẳng lẽ trong phòng tắm lúc trước là hoa mắt*? Mạc Vấn tỏ vẻ không phục.
(*lời edit: ta nghĩ là Mạc Vấn nghĩ đến lần 2 ng gặp đầu tiên, có nhìn ‘sơ’ qua số đo của anh Warner cũng so với kích cỡ ‘em út’ nhà mình =)) cơ mà đoạn này dịch ko rõ lắm, nên ta cũng chịu thôi.)
Nhưng mà không phục cũng không có tác dụng gì, lúc hừng đông, khi hai người mặc quần áo, Mạc Vấn lại liếc một cái, sau đó cậu muốn trở lại thế kỷ 21 tìm người tạo ra trò chơi tố khổ.
Cả ngày chỉ cân nhắc làm sao tạo ra môn phái mới, ra môn phái mới nào, nhưng các vị có cởϊ qυầи mô hình trò chơi ra nhìn không? Nam mười một đại môn phái đang khóc đó.
Trường Ca cũng thôi đi, các vị cho môn phái cả ngày chơi chim, uống rượu, đánh nữ nhân như Cái Bang thì sống thế nào? Mỗi ngày chơi chim như vậy thật sự không bị người ta cười nhạo sao?
Nói thật lúc này nội tâm của Mạc Vấn là tan vỡ, nhưng dù tan vỡ thì vẫn phải tiếp tục thi đấu.
…
Đối thủ lần này vẫn là kiểu còn chưa thi đấu, người ngoài sân đã bắt đầu đánh cược xem bọn họ có muốn dùng lý do đau bụng để bỏ quyền không.
Trạng thái năm người của đoàn đội này rất không bình thường, bởi vì cùng là phụ trợ sư nên vẻ mặt hoảng hốt cũng có thể xem như trong dự đoán, nhưng vị cơ giáp sư bên cạnh là chuyện gì xảy ra.
Mạc Vấn lùi về sau ba bước, để Warner che lại một nửa thân thể cậu.
Vị cơ giáp sư vừa bắt đầu hai mắt đã tỏa sáng kia thấy Mạc Vấn trốn hắn, cả khuôn mặt đều xị xuống, vô cùng đáng thương, mở miệng nói: “Đại thần Bóng Dáng, cậu đừng sợ, tôi là fans đáng tin của cậu mà.”
Mạc Vấn vừa nghe, dán Warner càng chặt, thời đại này đáng sợ nhất chính là fans.
Sau đó đã nghe thấy vị cơ giáp sư kia tiếp tục mở miệng: “Đại đại, tôi không biết cậu còn nhớ tôi không, lúc còn ở đấu trường sơ cấp trên mạng giả thuyết, chúng ta từng gặp nhau, nickname của tôi là (Góc).”
Nói xong ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn Mạc Vấn, chờ mong đối phương nhớ ra chút gì đó.
Nhưng bất kể ở đấu trường sơ cấp hay trung cấp, Mạc Vấn đều vội vàng cày điểm, hầu như vừa thi đấu xong đã rời khỏi bản đồ, nên sao có khả năng đi quan tâm xem người thi đấu cùng mình tên là gì.
Mạc Vấn trầm mặc, đối phương chờ mong lại thất bại, cơ giáp sư mất mát cúi đầu, đồng đội bên cạnh an ủi vỗ vỗ vai hắn.
Góc vừa vào học đã tuyên dương chuyện hắn và đại thần Bóng Dáng đã từng tổ đội cho tất cả những người quen biết nghe một lần, có thể thấy hắn sùng bái ‘Tôi có bóng dáng’ cỡ nào, đến khi phát hiện ‘Tôi có bóng dáng chính là học sinh học viện Horst thì vui sướиɠ đến mức ngủ không ngon cả một buổi tối.
Nếu như hiện tại Mạc Vấn nhớ đến Góc từng chiến đấu chung, thì không biết đối phương sẽ vui sướиɠ bao nhiêu nữa.
Thấy Góc mất mác như vậy, Mạc Vấn có chút hổ thẹn, sau đó cậu đứng dậy, đi tới, ôm nhẹ đối phương một hồi.
An ủi của thần tượng chính là dùng tốt như vậy, cái tên này lập tức lại nhảy nhót tưng bừng như cũ.
Dù sao cũng đều thua, Góc dứt khoác để đồng đội không đi quấy rối Mạc Vấn, muốn giữ khoảng cách gần trực tiếp quan sát skill của đại thần.
Còn Mạc Vấn thì không phải cứ đối phương là fans mình thì nhường nhịn, trong lịch sử đã có bao nhiêu người phải ngã chổng vó trong tay người không bằng mình chứ.
Vừa bắt đầu, tiết tấu của đoàn đội Warner đã chưa từng chậm lại, tuy mấy người Góc cố gắng đuổi tới nhưng dù sao chênh lệch trình độ cũng đặt ở đó.
Trong lòng Góc nghĩ, nếu cứ đánh phân tán theo mấy người Warner thì nhất định bên mình sẽ chịu thiệt, dù sao thao tác của bất cứ người nào trong đối phương đều thành thạo hơn bên mình nhiều.
Suy nghĩ một lúc, Góc quyết định gương đông kích tây.
Hắn đã xem qua tất cả các video thi đấu của đoàn đội Warner, đại khái muốn vây công một người thì đều lựa chọn loại hình cơ giáp nhẹ của Dick, có điều lần này hắn không chỉ không đi đánh Dick mà ngược lại muốn ra tay với Amber.
Bởi vì nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có Amber là giống như dễ rơi vào bẫy nhất.
Sau đó bốn người trải qua liên lạc bằng giọng nói, ăn ý mà bao vây Dick lại, vì để tránh Dick bị người bao như bao sủi cảo, Lambert và Amber lập tức xông lên.
Bất kể thao tác kỹ thuật của Góc có kém, nhưng sức mạnh là trời sinh, cơ giáp cũng giống như người khác vậy, chỉ là lúc hắn nhảy lên xoay tròn thì có thể động tác sẽ hơi chậm một chút, chẳng qua, nếu cứ coi thường sức mạnh của học tra thì không chừng sẽ bị chịu thiệt.
Amber vốn định tùy tùy tiện tiện đánh một chút rồi kết thúc, thấy đối phương vung vẩy nắm đấm đánh về phía mình, Amber ngồi trong buồng lái bật cười, đưa tay định đỡ lấy.
Sức lực của đối thủ rất lớn, tốc độ cũng không chậm, theo nắm đấm của Góc đột nhiên tới gần, Amber lại nghe thấy tiếng ma sát điên cuồng giữa nắm đấm và không khí, sắc mặt Amber lập tức thay đổi hẳn.
Khinh thường đối thủ sẽ chỉ khiến bản thân phải trả bằng cái giá thê thảm, Warner hoàn toàn không ngờ Amber lại đắc ý đến mức dùng tay đón lấy cú đấm toàn lực kia của đối phương, hầu như trong nháy mắt, cánh tay cơ giáp của Amber đã hiện ra trạng thái uốn lượn không được không tự nhiên.
“Đệt!” Amber hối hận không kịp, cậu ta đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nhất trong thi đấu, đó là phán đoán sai thực lực, coi thường đối thủ.
“Sau khi cuộc tranh tài kết thúc cậu không cần về ký túc xá nữa, đến sân luyện tập chạy tám mươi vòng, lúc nào chạy xong thì lúc đó mới được đi ngủ.” Âm thanh của Warner rất nghiêm túc, tuy rằng không có điểm danh nhưng mọi người đều biết anh nói ai, trong lúc nhất thời đều sợ không dám lên tiếng.
Quá ác, chạy tám mươi vòng sân luyện tập…
Mạc Vấn nghe mà tặc lưỡi, sân luyện tập này không phải sân luyện tập thường, là loại dành cho cơ giáp, bởi một bộ cơ giáp đã cao gần 3m, cả thân thể cũng rất cao lớn, cho nên không gian cần hoạt động không hề nhỏ mà còn rất lớn, vòng tận cùng bên trong cũng đã một vòng 400m, tám mươi vòng chính là 32km.
Theo Mạc Vấn tính, một vòng phạt này cũng tầm 1000m, này đều sắp gấp hai khoảng cách marathon* rồi.
(* chiều dài chính thức là 42,195km)
Toàn đoàn đều biết thể lực của Dick kém nhất, Amber so với Dick cũng không mạnh hơn bao nhiêu, cho nên sau khi nghe Warner lên tiếng, nhất thời mặt nhăn như mướp đắng, không biết đêm nay bản thân còn có thể trở lại ký túc xá không.
Hiện tại là lúc không thể mất tập trung nhất, sau khi một kích của Góc thành công, hắn cũng không lui lại, mà dựa theo kế hoạch cũ vây quanh Amber, chỉ thấy bốn nắm đấm lập tức thẳng tắp vung lên người Amber.
Warner từ trên trời giáng xuống đánh bay một chiếc cơ giáp của đối phương, nhưng hiện tại vẫn còn lại ba chiếc nữa..
Mạc Vấn nhanh chóng dùng (Tiếu Ngạo Quang Âm), quả đấm của Góc như đánh vào một bước tường trong suốt, rõ ràng Amber đứng trước mắt nhưng vẫn không đánh trúng đối phương được.
“Đại thần ra tay rồi!” Góc tỏ vẻ mừng như điên: “Chúng ta liên thủ bức đại thần không thể không dùng bản lĩnh giữ nhà.”
“Biết đại đại nhà cậu lợi hại, có điều chúng ta nên rút lui thôi.” Đồng đội bất đắc dĩ lên tiếng.
Hiện tại đứng bất động tại chỗ tuyệt đối là ấm áp mà đại thần đưa cho bọn họ, có điều, tuy mấy người Góc không có hi vọng sẽ thắng được, nhưng cũng không hi vọng sẽ thua nhanh như thế.
Bọn họ chỉ hơi động Warner đã biết bọn họ muốn chạy, vừa muốn ra tay cản người, đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Mạc Vấn: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, uổng công các vị xem tôi như thần tượng, tôi vô dụng như vậy sao?”
Ý ngoài lời là nếu bọn họ đã đến rồi thì đứng lại cho cậu.
Mạc Vấn không ở trong cơ giáp, nếu như cậu không hạ thấp giọng nói chuyện thì không chỉ đồng đội có thể nghe thấy mà đối thủ cũng có thể nghe được.
Trong nháy mắt Góc bị dọa đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hắn tôn sùng Mạc Vấn là đại thần, đại biểu hắn tuyệt đối tán thành thực lực của Mạc Vấn, thậm chí còn có khả năng thần hóa bản lãnh của Mạc Vấn, đại thần nói muốn giữ hắn lại vậy tám chín phần mười là xui xẻo chắc rồi.
Sau đó tốc độ chạy trốn của đối thủ càng nhanh hơn, động tác của Góc cũng không chậm, lại phát huy vượt mức bình thường, nháy mắt đã nhảy lên giữa không trung.
Từ lúc Mạc Vấn vừa bắt đầu nói chuyện đã phục chế bóng dáng đối thủ, đúng, mọi người không nhìn lầm, Trường Ca không chỉ có thể phục chế bóng dáng chính mình mà còn có thể phục chế kẻ địch.
Hồi Mộng Trục Quang: Sau khi đệ tử Trường Ca triển khai chiêu thức âm vực này, thì trong phạm vi nhất định sẽ phục chế một số lượng bóng dáng nhất định của người chơi đối địch, triển khai chiêu thức lần hai có thể truyền tống mục tiêu đối địch về vị trí bóng dáng.
Skill này thích hợp đến không thể thích hợp hơn khi dùng để đối phó người chạy trốn, bất kể đối phương chạy thế nào, trong 8s phát động, sẽ lập tức trở về vị trí cũ trước lúc chạy trốn.
Vòng sáng hình tròn bày trên đất, vài đại chiêu của Mạc Vấn đều cần kèm theo vòng sáng này thì mới có thể thi triển, cái này chỉ cần người hiểu cậu đều biết.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, Mạc Vấn thi triển (Hồi Mộng Trục Quang) lần nữa, thời khắc này, bất kể là Góc đang ở giữa không trung hay đồng đội đã chạy tứ phía từ lâu của Góc, toàn bộ đều đứng trước mặt Amber lần nữa, ngay cả tư thế trước khi chạy trốn cũng giống nhau như đúc.
Giống như đảo ngược thời gian vậy, trở lại lúc mấy người Góc còn đang vây công Amber.
“Đại thần chính là đại thần, đến skill giữ người đều đẹp trai bức người như thế.” Góc say mê.
Đồng đội của hắn lập tức quỳ, giời ạ không sợ đồng đội ngu như heo, chỉ sợ đồng đội là fan não tàn, đã là lúc nào rồi mà cậu còn khen đại thần nhà cậu vậy hử.
Amber đã sớm muốn báo thù, vừa nghĩ tới sau khi kết thúc phải chạy tám mươi vòng, khuôn mặt Amber lập tức dữ tợn, nhằm kẻ cầm đầm mà đập tới.
Bốn người Góc đã chạy không thoát, phụ trợ sư của bọn họ dù ở bên ngoài cũng không cứu vớt được đồng đội của mình, tình huống hiện tại như thế, có lẽ chỉ có phụ trợ sư đoàn đội Claude mới có thể ngăn cơn sóng dữ, đáng tiếc đây không phải là đoàn đội Claude.
“Thi đấu kết thúc, đoàn đội Warner thắng!”
Theo cơ giáp mấy người Góc bị mất đi năng lực hoạt động, trọng tài trên sân lập tức tuyên bố kết quả lần này.
Kết quả vừa ra, trong sân lại đồng thanh hét lên một câu khẩu hiệu.
“Đại thần Bóng Dáng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đại thần Bóng Dáng, đánh đâu thắng đó!”
Mấy người Lambert vừa nghe đã nhịn không được mà bật cười thành tiếng trong cơ giáp, Mạc Vấn cũng vừa buồn cười lại cảm thấy xấu hổ.
Giời ạ, người nghĩ ra khẩu hiệu này đúng là một nhân tài 囧.
Thi đấu hoàn toàn kết thúc, mấy nhân vật thần bí vẫn luôn ẩn ở trong đám người vây xem xoay người rời sân đấu, bọn họ vô cùng lạ mặt, vừa nhìn đã biết là nhân viên ngoài học viện, cho nên cũng không hấp dẫn bao nhiêu sự chú ý.
“Anh, người kia quả thật là ‘Tôi có bóng dáng.” Một người trong đó mở miệng.
“Anh nhìn ra rồi.” Người được gọi là anh nhíu nhíu mày nói tiếp: “Lần này xong.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
- Chương 46