Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không quan tâm bài viết của mình đã gây ra bao nhiêu xáo trộn trên mạng lẫn ngoài đời, Lục Tranh ra ngoài vườn cây Khiết gia sẵn tiện lại gần mấy con yêu thú lông xù, gối đầu lên một con vừa nằm vừa gọi điện về Lục gia. Vậy đó, từ ngày cậu ở lại Khiết gia thì Ôn Hòa và các anh chị em, song thân cùng các trưởng bối của nguyên chủ sẽ mỗi người một cuộc gọi đến nếu cậu không gọi đi báo bình an. Báo bình an rồi, Lục Tranh hai tay ôm hai con yêu thú khác ngủ trưa trên cỏ dưới tàng cây.

Khiết Huệ bị mớ thông báo oanh tạc khiến giật cả mình. Tình hình là hình tượng nghiêm túc, mặt lạnh của cô đã bị phá tan tành bởi bức ảnh kia của Lục Tranh.

Thực ra Khiết Huệ không giận điều này, hình tượng là cái gì ? Ăn được sao ? Hơn nữa Khiết gia chưa từng có ai có cái gì gọi là hình tượng cả. Chẳng đâu xa chứ mấy cô mấy chú mấy bác nắm giữ cán cân thương nghiệp buổi sáng vừa mặc âu phục giày da nghiêm mặt họp hội đồng quản trị, buổi chiều liền cười hì hì mặc áo thun quần lửng đeo tạp dề live stream nấu ăn. Hoàn toàn không có cái gì gọi là bộ giáng cao cao tại thượng.

Mà cho dù có ai giữ được hình tượng thì hình tượng đó cũng sẽ vỡ tan tành cả thôi, chuyện này cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Mà Khiết Huệ căn bản ít đăng hình, cập nhật các thứ lên trên mạng nên mới có cái "hình tượng" nghiêm túc thôi. Lần này Lục Tranh "phá" hình tượng cũng chẳng sao, dù sao cái này cũng chứng tỏ bọ họ rất thân thiết.

Nghĩ đến trang cá nhân của Lục Tranh chỉ có một tấm hình đại diện không cảm xúc cùng vài tấm chụp cùng mấy thanh niên Khiết gia gần đây, Khiết Huệ cảm thấy trang cá nhân của cậu quả thực là chán ngắt. Cho nên nhân lúc cậu ngủ, Khiết Huệ bật máy ảnh, thuận tiện zoom hình lên rồi mới chụp.

Tại sao phải zoom hình hả? Căn bản tính cảnh giác của Lục Tranh rất cao, giấc ngủ cũng rất nông, chỉ cần hơi động liền có thể đánh thức cậu. Hơn nữa máy ảnh có độ phân giải rất cao, chụp một cảnh từ xa còn có thể zoom lên mấy trăm lần để thấy khuôn mặt của người đang bước đi trên đường nữa là mấy trăm bước chân như thế này thì có tính là gì đâu.

Vì thế trên mạng liền có một tấm hình tiểu thụ quốc dân Lục Tranh đang nằm ngủ an ổn trên thảm cỏ, dưới gốc cây, gối đầu cùng ôm mấy thú cưng mềm mềm bông bông lông xù xù được đăng bởi Khiết Huệ và gắn thẻ Lục Tranh.

Hình ảnh dễ thương đến vi diệu này lan truyền rất nhanh. Có bình luận nói Lục Tranh dễ thương nhưng cũng chẳng thiếu bình luận nói Khiết Huệ khoe của trá hình. Để cho lý luận cho rằng cô đang khoe của trá hình trở nên sắc bén, mấy người này còn cố điểm mặt chỉ tên mấy loại cây hiếm trên đế quốc vô tình lọt vào trong bức ảnh nữa.

Khiết Huệ: "..." cô thề cô không có ý khoe của.

Làm theo phương châm của Khiết gia "Mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền", Khiết Huệ tắt mạng, quay vào phòng tiếp tục xử lý mớ công việc đang sắp thành đống.

Đến chiều, muốn hay không thì Lục Tranh cũng lên mạng xem mấy công việc có thể làm mà không cần giao tiếp, bởi vì dạo này cậu rất nhàn, nhàn đến phát hoảng luôn rồi. Cậu nhận được thông báo cùng mớ bình luận, cậu trực tiếp bỏ qua, dù sao chỉ cần nhìn tiêu đề dòng thông báo cũng biết là chuyện gì xảy ra, không cần phải vào đó làm gì.

Vấn đề ở chỗ các công việc chỉ gói gọn trong một số ngành nghề như đồ họa, l*иg tiếng, viết nhạc, viết tiểu thuyết,... mà những ngành nghề này thì cậu đều không biết làm. Tuy nhiên nếu viết truyện về cuộc sống thời mạt thế thì có lẽ dễ hơn.

Lục Tranh sẽ không viết về cuộc sống con người trước mạt thế như nguyên chủ bởi cậu không có kí ức lúc đang là con người, viết thế quái nào được. Nhưng nếu như viết về cuộc sống trong mạt thế thì cũng ổn đấy, đằng nào cậu cũng đã trải qua hơn trăm năm trong mạt thế, cũng không khó. Nhưng vấn đề là viết như thế nào và bắt đầu từ đâu mới được.

Bất tri bất giác, Lục Tranh vào chính thư mục lưu trữ của nguyên chủ để đọc lại các tác phẩm.

Không biết có phải do thân thể ảnh hưởng hay do không, Lục Tranh đọc rất nhanh. Tóm lại nguyên chủ viết truyện có hai dạng, một là đứng trên vai trò "tôi" để kể chuyện, hai là kể về cuộc sống trước mạt thế mà không có nhân vật chính. Nguyên chủ viết truyện mà lại không giống truyện, giống như nhân vật chỉ là cái phụ để đẩy cuộc sống nổi bật lên.

Vậy nhưng chính tác phẩm của cậu được viện nghiên cứu hàng đầu chứng thực các sự việc đều sát với lịch sử và được hỗ trợ xuất bản. Nguyên chủ không phân biệt được đâu là truyện với sách nên các tác phẩm trên mạng luôn được gắn tag "tiểu thuyết", mãi đến khi truyện lẫn sách của nguyên chủ được xuất bản thì mới à lên "hóa ra tác phẩm này nên gọi là sách chứ không phải tiểu thuyết". Mãi đến khi xuất bản sách, tham gia buổi phỏng vấn thì nguyên chủ nổi lên là một thiên tài sử học và cái tiếng không phân biệt được truyện và sách cũng tăng theo. Còn chuyện không phân biệt được các đầu sách này là do trong khu vực nhật ký nguyên chủ có ghi đến.

Lục Tranh không định đọc nhật ký của cậu ta nhưng do cái tiêu đề không phải là "nhật ký", à không, nên nói rằng tệp đó còn không có tên nhưng Lục Tranh thấy kích thước lưu trữ của nó tương đối lớn. Cho rằng đó là bản thảo chưa nghĩ ra tên nên cậu vào xem, đọc một hồi mới biết đây là nhật ký của nguyên chủ. Và cũng từ đó Lục Tranh biết rằng nguyên chủ không có soạn thảo hay tìm kiếm dẫn chứng gì cả, tất cả lại chỉ nghĩ đến đâu viết đến đó.

Nếu đã như vậy thì Lục Tranh sẽ viết về cuộc sống của con người trong mạt thế và cuộc sống của tang thi trong mạt thế. Vấn đề tang thi thì không lo, đằng nào cậu đã từng trải qua. Còn con người thì hơi phức tạp chút bởi cậu không sống cùng họ nhưng cậu cũng quan sát họ rất nhiều nên cũng không tính là quá khó.

Nói là bắt tay vào làm, Lục Tranh vào phòng, kết nối tinh thần lực cùng vòng tay soạn thảo bằng ý nghĩ. Dẫu sao dùng ý nhanh hơn giọng nói, so với đánh máy lại càng là nhanh hơn rất nhiều. Còn về thường thức cơ bản này ở đâu mà có thì xin thưa đến từ nhật ký của nguyên chủ ngay đoạn đầu đã nhắc đến điều này rồi.

Việc kết nối này rất đơn giản, nó chỉ cần vòng tay thông minh và một bộ kết nối chỉ có một thiết bị duy nhất nhìn gần gần giống tai nghe, một đầu cắp vào khe hở trên vòng tay, một đầu còn lại mỏng và nhỏ như cây đũa có hình bán nguyệt cài lên trán. Người dùng chỉ cần nằm hay ngồi rồi dùng ý nghĩ kết nối vào máy, tưởng tượng ra các bước mình muốn làm. Sau đó thông tin sẽ được chuyển đến vòng tay, kết quả quá trình này thế nào liền sẽ được hiện lên màn hình giả lập vòng tay thông minh chiếu ra. Mặc dù mang tiếng là kết nối tinh thần lực nhưng thiết bị này đã được cải tạo rất nhiều lần, hiện tại ngay cả người không có tinh thần lực cũng có thể sử dụng, cho nên dùng lâu cũng không tổn hại đến tinh thần lực dẫn đến cơ thể mệt mỏi.

Nhanh chóng tạo ra hai tệp, một là "Mạt thế nhân sinh" nói về cuộc sống của con người trong mạt thế, một tệp còn lại là "Mạt thế tang thi kí sự" nói về tang thi trong mạt thế.

Ban đầu Lục Tranh định làm từng bản thảo một nhưng ý tưởng vừa lên, Lục Tranh sợ mình sẽ quên mất hai cái tên bất chợt nghĩ ra này nên tạo hai tệp sẵn tiện đặt tên trước. Sau đó Lục Tranh vào tệp "Mạt thế nhân sinh" viết trước. Bởi dù cao cuộc sống của con người trong mạt thế là do cậu quan sát chứ không phải do cậu trải nghiệm nên cậu sợ chính mình sẽ quên theo thời gian.

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở truyenhdt.com Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !
« Chương TrướcChương Tiếp »