- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
- Chương 49: Gϊếŧ Tôi Có Phải Là Quá Tàn Nhẫn?
Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 49: Gϊếŧ Tôi Có Phải Là Quá Tàn Nhẫn?
Editor: Linh nhạt nhẽo
Độ nóng của bài đăng về chuyện trùm trường yêu thầm đã nhanh chóng làm lu mờ các bài đăng tán gẫu trước đó, độ nóng của chủ đề và số lượng phản hồi vẫn luôn cao, nó được treo trên trang chủ diễn đàn của Trường trung học số 10 cả một tuần.
Đến cuối cùng, trên dưới Trường trung học số 10 ai ai cũng biết trùm trường Giang Yến yêu thầm bạn cùng bàn – bạn học Lâm, hình ảnh khổ tâm xây dựng nhiều năm bị đã sụp đổ.
Tốc độ và phạm vi lan truyền của tin đồn này thật đáng kinh ngạc, nhưng chỉ trong vài ngày, ngay cả thầy Dư - người thường không quan tâm lắm, cũng nghe thấy một số tin đồn.
Thực ra thầy Dư cũng không tin mấy lời đồn đại này, nhưng xét đến việc Lâm Tiêu trước đó đã để lại cho ông ấn tượng sâu sắc về yêu sớm, ông vẫn nên chọn thời cơ bí mật gọi người đến văn phòng.
Tiết cuối cùng của thứ sáu là thể dục, tháng sau đã là kỳ thi cuối kỳ, tất cả các tiết thể dục của học sinh năm hai đều buộc phải chuyển sang tiết tự học.
Nói là lớp tự học nhưng thực chất không có giáo viên, chủ yếu dựa vào giám thị và ban học tập để quản lý kỷ luật.
Nhưng Giang Yến của lớp 18 và thành viên ủy ban học tập Đỗ Văn Bác thì khác, không quan tâm đến bất cứ điều gì, không tham gia vào bất cứ hoạt động nào.
Điều hòa trong lớp hoạt động rất hiệu quả, bầu không khí ấm áp náo nhiệt.
Lâm Tiêu cả người nằm bò ở chỗ của mình, điện thoại di động được giấu dưới ống tay áo của bộ đồng phục học sinh rộng rãi, cô lén lút mở diễn đàn của Trường trung học số 10, vừa vào liền nhìn thấy bài đăng trên trang chủ. .
- Lịch sử yêu thầm của trùm trường[chọn lọc]
Số lượng phản hồi bên dưới đã vượt mốc 5.000.
Lâm Tiêu thật sự cảm thấy mình đã rơi vào hố.
Lần đầu tiên đăng bài, cô không nghĩ tới nó lại gây ra chấn động lớn như vậy, vốn dĩ cô chỉ muốn lan truyền trong phạm vi nhỏ, sau đó tìm cơ hội để thầy Dư nhìn thấy bài đăng này.
Ai ngờ trùm trường lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, chưa đầy một tuần sau khi đăng đã tự động được thêm vào bài đăng gốc.
"..."
Lâm Tiêu cảm thấy vấn đề này hình như có chút nghiêm trọng, gần đây cô đi đâu cũng có thể nghe thấy người xung quanh bàn luận về bài viết này.
Số lượng nữ sinh chạy đến lớp 18 mỗi ngày nhiều hơn trước gấp mấy lần, hơn nữa có người còn dùng điện thoại di động điên cuồng chụp ảnh cô và Giang Yến trong cùng một khung hình.
Đây không phải là điều quan trọng.
Điều quan trọng nhất là Lâm Tiêu phát hiện gần đây trùm trường hình như tâm trạng không tốt, bình thường không để ý nhiều đến người khác.
Mặc dù Giang Yến trước đây không thích để ý mọi người lắm, nhưng lúc anh không có việc gì, anh vẫn sẽ tranh luận với cô, gần đây đừng nói đến tranh luận, hai người đến giao tiếp cơ bản cũng không có.
Điều này khác xa với cốt truyện mà cô đã hình dung.
Lâm Tiêu khẽ thở dài một tiếng, rời diễn đàn, tắt điện thoại di động, lấy cuốn sách vật lý trên bàn ra và bắt đầu ôn tập.
Chưa đọc hết một trang, Hứa Hoan Hoan từ ngoài lớp vội vàng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt cô, chưa tới mấy giây liền quay người, ngửa đầu ra sau.
“Lâm Tiêu.” Thanh âm rất thấp, giống như hơi thở.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Cô ấy lại rướn người về phía trước, hạ giọng nói: "Vừa rồi trên đường trở về tớ tình cờ gặp thầy Dư, thầy bảo cậu một chút nữa lên văn phòng của thầy, còn bảo tớ không được quá ồn ào."
"……Được."
Trong lòng Lâm Tiêu có chút hoảng.
Theo bài đăng mà cô đọc được vài ngày trước, quả thực đã đến lúc thầy Dư xuất hiện trên sân khấu, đóng vai phản diện và thúc đẩy sự phát triển của bộ phim tình cảm giữa nam và nữ chính.
Nhưng hiện tại sự phát triển của cốt truyện đã loạn rồi, khiến Lâm Tiêu không kịp chuẩn bị để đối mặt với sóng gió.
Cô lề mề ở trong lớp hơn mười phút mới miễn cưỡng đứng dậy, động tác thật ra cũng không lớn, nhưng lúc đứng dậy lại sơ ý móc vào băng ghế.
Có một âm thanh chói tai khi chân ghế cọ vào mặt đất.
Các bạn học phía trước, sau, trái, phải đều nhìn cô.
Giang Yến cũng ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, anh dừng lại vài giây trước khi thể hiện những phẩm chất mà một người bạn cùng bàn nên có và hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Tiêu nhớ tới Hứa Hoan Hoan nói không được ồn ào, lắc đầu nói: "Không có gì, tôi đi lấy cốc nước."
Vừa nói, cô vừa đưa tay nhặt chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn lên.
Chiếc cốc màu hồng sạch sẽ, không có bất kỳ hoa văn nào, đó là món quà Giáng sinh mà Giang Yến tặng cho cô vào lễ Giáng sinh năm ngoái.
Anh cũng có một cái màu xanh dương cho mình.
Lâm Tiêu cầm cốc và rời đi.
Phòng nước và văn phòng thầy Dư là hai hướng khác nhau, Giang Yến dựa vào tường, nhìn thấy cô đi về hướng ngược lại với phòng nước từ cửa sổ bên cạnh.
Vài giây sau, Giang Yến thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục viết đề mục, bút đen vẽ vài đường đen trên tờ giấy thi.
Thật lâu sau, hắn buông bút, hơi tiến lên, dùng đầu ngón chân chạm vào cái ghế đẩu của nam sinh trước mặt, gõ nhẹ một cái, "Bạn học."
Nam sinh quay đầu lại.
Giang Yến nở một nụ cười hòa nhã, "Giúp tôi gọi bạn cùng bàn của cậu một chút."
-
Đây là lần thứ hai Lâm Tiêu đến văn phòng của thầy Dư.
Trên đường đi kinh hồn bạt vía.
Lâm Tiêu đứng ở hành lang, đi tới trước mặt cửa phòng hít sâu vài hơi, dùng ngón tay gõ gõ cửa.
Có tiếng đáp lại từ bên trong, Lâm Tiêu đẩy cửa bước vào, hơi nóng phả vào mặt, cô vẫn đứng ở tư thế lúc nãy, nhưng tâm trạng lại khác hẳn, “Thầy Dư, thầy gọi em ạ?"
Thầy Dư vẫn như cũ mỉm cười, để nàng ngồi xuống trước, sau đó từ trong tách trà uống một ngụm trà nóng, thuận miệng hỏi: "Việc học của em gần đây thế nào?"
"?" Câu hỏi của thầy Dư bất thường đến mức Lâm Tiêu sững sờ trong mười giây, trước khi trả lời, "Khá tốt ạ."
"Ồ, vậy thì tốt, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, không được buông lỏng."
"Em biết rồi ạ"
Lâm Tiêu nghe thầy Dư giống như lật một hộp trò chuyện, liên tục bật ra đủ loại câu hỏi vô nghĩa mà cô không thể không trả lời.
Cô kiên nhẫn trả lời từng câu một, cảm giác căng thẳng lúc mới bước vào phòng đã dần tan đi.
Thấy thời cơ đã chín muồi, thầy Dư lập tức chuyển đề tài: "Gần đây trên diễn đàn trường có một bài viết em đã xem chưa?"
Câu hỏi này của ông đến mà không có cảnh báo nào.
Nó giống như người vừa nói nhỏ nhẹ vừa quan tâm bạn một giây trước, giây sau đã đâm một đao vào tim bạn.
Lâm Tiêu có chút không bình tĩnh, trong ngực có chút đau, hồi lâu mới nhớ tới mở miệng nói: "Thầy nói bài viết nào ạ?"
"..."
Lâm Tiêu phát hiện ra rằng giả vờ bối rối là cách tốt nhất để đối phó với thầy Dư.
Dư Bỉnh Sơn cũng biết Lâm Tiêu đang giả ngu với mình nên cũng không nói gì, cười cười lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, tìm bài viết quen thuộc đưa điện thoại di động cho cô, “ Là bài này, cái gì mà lịch sử yêu thầm đó."
Lâm Tiêu liếc mắt một cái, giả vờ kinh ngạc nói: "Cái này ạ, em xem qua rồi, bài viết này làm sao ạ? Có vấn đề gì không thầy?"
"..."
Dư Bỉnh Sơn cảm thấy rằng cuộc trò chuyện không thể tiếp tục.
Ông không nói, Lâm Tiêu cũng sẽ không chủ động nói.
Một mảnh tĩnh lặng.
Thầy Dư từ trong tách trà lại uống một hớp trà nóng, giống như tự cho mình một phát vào cánh tay, chậm rãi mở miệng: "Vậy em đối với bài viết này có suy nghĩ gì không?"
Lâm Tiêu cau mày, suy nghĩ một lúc, "Có."
"Thế nào?"
Lâm Tiêu ngồi thẳng dậy, vai và cổ của cô có chút căng thẳng, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy bài viết này đang viết linh tinh thôi."
"Thầy nghĩ xem, bạn cùng bàn của em là người đi yêu thầm người khác sao? Cậu ta còn cần yêu thầm người khác sao? Với điều kiện của cậu ta, chẳng phải là người khác nên yêu thầm cậu ta sao ạ?"
Dư Bỉnh Sơn rơi vào trầm tư.
Lâm Tiêu tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Hơn nữa, em có lý do tin rằng, mục đích cuối cùng của người đăng bài viết này là ngăn cản Giang Yến giành vị trí thứ nhất trong kỳ thi cuối kỳ."
" Thầy Dư, thầy nghĩ kỹ một chút, nếu thầy tin bài viết này, sẽ có ý kiến với Gang Yến phải không?" ."
"Bạn học Giang Yến trải qua ủy khuất, tức giận mà trốn học, sau đó bỏ thi, vị trí đứng đầu khối, rơi vào tay kẻ khác."
Lâm Tiêu đau lòng, " Thầy Dư, thầy không được rơi vào quỷ kế của người khác."
"..."
Thầy Dư cảm thấy mức độ của vấn đề này có chút trầm trọng hơn, từ một tình yêu nho nhỏ đến danh dự của lớp.
Sau khi nói nhảm, Lâm Tiêu thành công rút lui, đi ra khỏi văn phòng, cả người đều thoải mái, cô ngâm nga một bài hát, cầm cốc nước đi về phía phòng nước sôi, không để ý bóng người đang nhấp nháy bên cạnh.
Thực ra kế hoạch ban đầu của Lâm Tiêu là tạo dư luận, sau đó hai người bị thầy Dư gọi vào văn phòng mắng một trận, sau đó cô giả vờ bị oan, biết đâu Giang Yến có thể nói gì đó với chứng thực tội danh.
Nhưng hiện tại, Lâm Tiêu nhớ đến phản ứng mấy ngày gần đây của Giang Yến hoàn toàn khác với kế hoạch, sau khi cân nhắc hai thứ, cô vẫn bỏ cuộc, lỡ như thầy Dư thực sự tin vào những lời đồn linh tinh đó, theo tính cách cách của Giang Yến, không chừng thực sự có thể làm ra những việc như bỏ thi chẳng hạn.
Đó sẽ là một mất mát quá lớn.
Lâm Tiêu cảm thấy mình còn phải tính chuyện lâu dài.
-
Sau khi trở lại phòng học, Lâm Tiêu nhìn thấy Giang Yến đang ngồi ở chỗ không biết gì, ngoại trừ trong lòng cảm thấy có chút chột dạ, thật ra còn có chút áy náy.
Suy cho cùng người đăng bài viết là cô, hơn thế nội dung không phù hợp với thực tế, con người của trùm trường bị sụp đổ một cách không đoán trước.
Nàng tựa hồ cũng hiểu ra vì sao thời gian này tâm tình hắn không tốt, dẫu sao bản thân hắn ở trong tình huống không biết vì sao bị kéo xuống, kệ này ai ai cũng không thể chấp nhận, càng huống hồ hắn là người cần mặt mũi như thế, trong lòng chắc hẳn không dễ chịu.
"..."
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu cảm thấy mình quá bất nhân.
Cô bưng cốc nước trở về chỗ ngồi, thò tay vào cặp sách, tìm được một ít kẹo bơ cứng còn sót lại từ lần mua trước, cúi người và nhẹ nhàng nói: "Bạn học Giang."
Giang Yến ngẩng đầu liếc cô một cái, ngữ khí ảm đạm, "Làm sao vậy?"
“Ăn kẹo đi.” Lâm Tiêu đem kẹo đặt ở góc bàn.
Anh đưa tay, bóc một viên kẹo, nhét vào miệng.
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay vào chồng sách bên cạnh bàn, ngập ngừng an ủi: “Bài viết gần đây, tôi thực sự không coi là thật, cậu cũng đừng quá lo lắng quá nhiều.”
“Thật sao?” Thiếu niên cắn viên kẹo, răng nghiến chặt.
Cô gật đầu, nhìn vào mắt anh, chân thành nói: "Cậu yên tâm, tôi nhất định giúp cậu tìm ra người đăng bài viết này."
Thực ra, nếu độ nóng của bài viết không cao như vậy, Lâm Tiêu vốn định tỏ tình với anh trước rồi mới nhận lỗi, nhưng tình huống phát triển hiện tại đã vượt quá tưởng tượng của Lâm Tiêu.
"..."
Thiếu niên nghiêng người nhìn cô chằm chằm, hai người chỉ nhìn vài phút, Giang Yến quay đầu lại, không nhìn cô nữa, lại cầm bút lên, thản nhiên nói: "Tùy cậu."
Giang Yến cảm thấy mình có chút tức giận, nhìn cái gì cũng không thoải mái, có chút cáu kỉnh, có chút ngột ngạt, giống như có ngọn lửa chôn chặt trong lòng không thoát ra được.
Ngòi nổ chính là bài viết về yêu thầm kia, nhưng thực ra, điều khiến anh cảm thấy tức giận hơn chính là phản ứng của Lâm Tiêu sau khi xem bài đăng.
Giang Yến cho rằng khi cô nhìn thấy nó, ít nhất cô sẽ đến hỏi anh xem đó có phải là sự thật hay không, kết quả người này cái gì cũng không hỏi, không những không hỏi mà còn khuyên anh đừng để bụng.
Anh thực sự muốn chửi tục.
Khi cô bị thầy Dư gọi đi, Giang Yến khá lo lắng, sau khi hỏi rõ tình hình từ chỗ Hứa Hoan Hoan thì đến văn phòng thầy Dư, nghĩ rằng nếu thầy Dư làm khó cô hay gì đó, anh sẽ xông vào và nhận tất cả trách nhiệm về mình, ít nhất là không làm cho cô nhận một chút ủy khuất nào.
Nhưng mẹ nó Giang Yến không ngờ rằng cô không những không xấu hổ chút nào mà còn khiến Lão Dư sững sờ một lúc, khi đó hắn đứng ở bên ngoài và nghe thấy những lời đó của cô, nếu cảm thấy có lời gì không phù hợp, thì sẽ xông vào cho cô một tràng vỗ tay.
Giang Yến đã sớm hiểu được tình cảm của mình dành cho cô gái nhỏ, anh cảm thấy mình đã hành động đủ rõ ràng, nhưng cuối cùng, người này giống như một khúc gỗ, không hề đáp lại chút nào.
Hắn thực sự cảm thấy bản thân có thể nhẫn nữa thì sẽ thành Phật mất.
-
Áp suất thấp của Giang Yến nhanh chóng thu hút sự chú ý của Quan Triệt.
Hắn và Giang Yến biết nhau từ khi còn nhỏ. Cha của Giang Yến, Phương Hải và lão Quan nhà hắn là bạn cùng phòng ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp, hai người dạy cùng trường, quan hệ rất tốt, trong những năm Vu Phong Yên dẫn Giang Yến đi, Lão Quan lúc ở nhà thường mắng người phụ nữ đó.
Sau đó, cả hai cắt đứt liên lạc trong vài năm, họ không gặp lại nhau cho đến khi Giang Yến đến trường ở Tây Thành.
Về phần tính tình của Giang Yến, hắn sớm đã rõ ràng, nếu trực tiếp hỏi hắn, nhất định sẽ không thu được kết quả gì.
Vừa vặn là tối thứ bảy bọn người Hồ Hàng Hàng chạy tới lướt mạng, Quan Triệt mở một phòng bao lớn, cầm ghế ngồi ở trước mặt ba người bọn họ, "Gần đây Giang Yến gặp chuyện gì sao?"
Hồ Hàng Hàng một mặt mù mờ đối với câu hỏi của hắn, "Không có a, không có chuyện gì cả, hiện tại anh ấy rất nổi tiếng ở trường bọn tôi, giống như một ngôi sao, đi đến đâu cũng có người chụp ảnh."
"Vậy hắn cùng Lâm Tiêu có mâu thuẫn gì sao?"
"Điều đó càng không thể nào. Cậu không biết rằng một nửa số nữ sinh trong trường chúng tôi là fan CP của hai người này sao?" Hồ Hàng Hàng khua tay múa chân “Ngày ngày siết chặt cửa lớp chỉ để nhìn thấy hai người họ trong cùng một khung hình”
"..."
Quan Triệt cảm thấy hỏi bọn họ mấy câu không bằng hỏi thẳng Giang Yến, hắn nghĩ lúc rồi đi thẳng lên lầu ba.
...
Giang Yến vì cuộc thi thời gian trước mà thức thâu đêm mấy hôm, sau khi cuộc thi kết thúc, cả ngày chỉ dành thời gian để ngủ bù, căn phòng loạn thành một đoàn.
Mãi đến cuối tuần mới có thời gian dọn dẹp, căn phòng nhỏ, cũng không mất nhiều thời gian, dọn dẹp xong đi tắm rồi nằm trên sô pha xem TV.
Chiếc điện thoại trên bàn bỗng nhấp nháy.
Anh với lấy, liếc nhìn.
- Lâm Tiêu: Gần đây cậu có gây thù chuốc oán với ai không, tôi phải thu hẹp phạm vi lại.
Giang Yến sững sờ ba giây mới hiểu cô đang nói cái gì, khó chịu không thể giải thích được, cũng lười trả lời, liền ném điện thoại lên bàn, một tiếng vang lớn.
Quan Triệt vào cửa dừng lại một chút, nhướng mày, đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, tùy ý hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Không có gì."
"Thôi đi, chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi còn không biết cậu bộ dạng như thế nào." Quan Triệt kỳ thật cũng không lo lắng hắn ở trường học xảy ra chuyện gì, đa phần là sợ hắn xảy ra xung đột với Vu Phong Yên: "Cậu không phải..."
Giang Yến liếc hắn một cái liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ngữ khí bình tĩnh hơn rất nhiều, "Không phải, cậu đừng nghĩ nhiều."
"Vậy hai ngày nay vì sao cậu lại ủ rũ như vậy?"
Vừa nói xong, điện thoại di động trên bàn của Giang Yến lại nhấp nháy, Quan Triệt liếc anh một cái, sau đó đá chân anh đang treo trên mặt đất, "Em Lâm tìm cậu."
Người không động.
Quan Triệt đột nhiên ý thức được, lăn lộn hồi lâu hóa ra là có vấn đề trong quan hệ, dựa vào trên sô pha cười nói: "Không phải gần đây hai người rất hot sao? Sao không vui vẻ?"
Giang Yến phiền chính là đó là nguyên nhân hai người hot, anh liếc xéo hắn, "Nói ít hai câu có thể bứt chết cậu à?"
“Được.” Quan Triệt không thèm để ý, “Tôi câm miệng.”
Trong phòng chỉ có tiếng TV, trầm mặc một lát, Quan Triệt lại tới gần, "Hai người các cậu bây giờ tình huống thế nào?"
"..." Giang Yến ném gối tới, "Không liên quan đến cậu."
“Tôi mặc kệ cậu.” Quan Triệt đỡ lấy cái gối đập vào mặt mình, “Nhưng mà nói thật, bài viết về chuyện yêu thầm của cậu y như thật, nếu không biết cậu có đức tính gì thì tôi đã tin rồi."
Nhắc đến chuyện này, Giang Yến đưa mắt nhìn Quan Triệt, nhìn thấy vẻ mặt hả hê của hắn, trong lòng anh nảy ra một ý tưởng rất táo bạo.
Quan Triệt bị hắn nhìn chằm chằm tức giận, tùy ý ném cái gối về phía sau, "Cậu mẹ nó làm sao nhìn tôi như vậy, cũng không phải tôi đăng bài viết đó."
Hắn không nói thì không sao, càng nói như vậy, Giang Yến càng cảm thấy áy náy, liếc hắn một cái, "Sao tôi lại cảm thấy chính cậu là người giở trò quỷ này thế.”
"..." Quan Triệt cái gì cũng không phản bác được, dứt khoát buông lời cay nghiệt xuống, "Được, cậu đợi ông đây một lúc, ông đây tra cho cậu rốt cuộc ai là người đăng."
Nói xong, bóng người lóe lên, Quan Triệt đứng dậy cầm điện thoại di động, ôm máy tính xách tay trở về phòng, ngồi bệt dưới đất, "Xem đi, hôm nay ông Quan sẽ chỉ cho cậu một mẹo."
Hắn bình thường cà lơ phất phơ quen rồi, Giang Yến gần như quên mất rằng hắn vẫn là một chuyên gia máy tính.
Quan Triệt viết mã chương trình theo dõi tự động mất hơn một giờ, sau khi viết xong, hắn xoa xoa ngón tay bị đau, "Chờ một chút."
Giang Yến không thể phủ nhận điều đó, anh đứng dậy, xuống nhà lấy nước, khi anh trở lại, không có ai trong phòng, anh không quan tâm nữa, tắt TV, chuẩn bị đi ngủ.
Chăn vừa được vén lên, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, một giây sau Quan Triệt tay cầm máy tính đi vào, nhìn anh cười không nói một lời.
"……có bệnh?"
"Cậu tuyệt đối không nghĩ tới người đăng bài viết này là ai đâu."
Quan Triệt vừa lần tìm địa chỉ kia liền cảm thấy có chút quen thuộc, luôn cảm thấy đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra, liền đi hỏi đám người Hồ Hàng Hàng.
Hồ Hàng Hàng vừa nghe liền tỉnh táo lại, "Đây là tiểu khu nhà Lâm Tiêu mà."
Quan Triệt giật mình.
Hồ Hàng Hàng nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, tôi đột nhiên nhớ tới."
Dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng tư của người ta, Quan Triệt cũng không nhiều lời, sau khi rời phòng bao, đã dùng các cách khách nhau, thậm chí còn nhờ mấy người bạn ở Khoa máy tính Đại học Thanh Hoa giúp xác nhận.
Hắn thực sự không ngờ được.
Giang Yến càng không nghĩ đến, đứng đó một lúc lâu mà không di chuyển.
Một lúc sau.
Trong phòng vang lên một tiếng cười nhẹ, Giang Yến buông góc chăn ra, giơ tay túm tóc, có chút cảm khái không nói nên lời.
Giống như đang đi trên đường, đột nhiên có người chặn bạn lại và nói với bạn rằng bạn đã trúng xổ số, năm triệu.
Giang Yến đứng đó, ánh sáng lờ mờ làm nhòe đôi mày và đôi mắt của anh, anh cụp mắt xuống, đột nhiên khó hiểu chửi rủa: "Năm triệu nhảm nhí."
-
Sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, Giang Yến đã dùng vũ lực để buộc Quan Triệt phải thề sẽ đoạn tử tuyệt tôn nếu nói ra sự thật này, rồi đuổi hắn ra ngoài một cách gọn gàng.
Quan Triệt không thể tin được, đối mặt với cánh cửa gỗ đóng chặt, hắn hét lên: "Giang Yến, con mẹ nó cậu còn là người không? Ông đây vất vả lâu như vậy, cậu lại đối với tôi như thế?"
Giọng điệu khá đau khổ, giống như một góa phụ bị bỏ rơi.
Giây tiếp theo.
Điện thoại di động trong túi rung lên, cùng lúc đó, một giọng nữ máy móc phát ra từ điện thoại di động của hắn.
-Alipay nhận được 10.000 nhân dân tệ!
Trong phòng có tiếng nói, "Thù lao."
“…Mẹ kiếp ông đây là người như vậy à?” Quan Triệt vừa nói vừa tiến lên, nhanh chóng chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của mình.
Trong phòng, Giang Yến vẫn chưa hoàn toàn hồi thần sau tin tức vừa rồi, đi đi lại lại trong phòng.
Nhãn dán yêu thầm.
Được thực hiện bởi Lâm Tiêu.
Cô ấy có ý gì...?
Trong đầu Giang Yến hiện lên hàng vạn suy nghĩ, nhưng cuối cùng tất cả chúng đều được gom lại thành một.
- Cô ấy thích anh.
Giang Yến vừa dừng lại, anh đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình không đều, anh nhìn quanh phòng, cuối cùng vén chăn lên nằm xuống bên trong, cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Thật lâu sau, anh kéo chăn ra, nhìn chằm chằm ngọn đèn phía trên, cảm giác tim đập quá nhanh, không khỏi chửi thề.
……Chết tiệt.
Mắng xong lại bắt đầu cười.
Trong căn phòng trống vắng yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm vẻ đẹp mơ hồ ngoài cửa sổ, thiếu niên nằm trên giường, chăn mền tùy ý đắp lên, tựa hồ muốn bù lại nụ cười đã mất đi từ rất nhiều năm, hắn cười không ngừng.
Nỗi phiền muộn trong lòng tan biến với một nụ cười.
Sau khi cười đủ rồi, Giang Yến hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, bấm vào tin nhắn mà Lâm Tiêu đã gửi trước đó.
- Gần đây cậu có gây thù chuốc oán với ai không, tôi phải thu hẹp phạm vi lại.
- Bạn học Giang?
- Cậu ngủ rồi à?
...
- Cậu thật sự ngủ rồi.
- Cậu ngủ sớm thế.
- Chúc ngủ ngon.
Cái này cũng……
Mẹ nó quá dễ thương rồi.
Giang Yến đưa tay lên xoa xoa đôi má đau nhức vì cười, đáp lại hai chữ.
- Ngủ ngon.
-
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Tiêu cùng ba Lâm mẹ Lâm ra ngoài ăn cơm, sau đó hai người trở về văn phòng, Lâm Tiêu mời Mạnh Hân xem phim.
Một bộ phim kéo dài hai tiếng, xem xong mới bốn giờ chiều, Mạnh Hân lại kéo cô đến quán cà phê internet.
Gần đến cuối tuần, người trong quán cà phê Internet không ít.
Giang Yến và Quan Triệt ra ngoài mua đồ, quản trị viên mạng vẫn là tiểu nam sinh trước đây, lần này anh ta không ngăn cản họ, thậm chí anh ta còn lấy điện thoại di động ra và gửi cho Quan Triệt một tin nhắn sau khi họ lên lầu.
- Anh Triệt, bà chủ đến rồi.
Không lâu sau, Giang Yến và Quan Triệt trở lại với một đống đồ, gần đây thời tiết trở lạnh, họ dự định tối nay sẽ ăn lẩu.
Điện thoại của Quan Triệt hết pin, không xem được tin nhắn nên không biết đám người Lâm Tiêu đang ở trên lầu, quản trị viên mạng cũng không nói cho Giang Yến biết.
Hai người dọn đồ vào bếp.
Giang Yến đi thẳng vào phòng, Quan Triệt hít một hơi, cũng theo anh trở lại.
Bảy giờ tối.
Lâm Tiêu và Mạnh Hân chơi xong đói bụng, đứng dậy đi ăn cơm, ở cầu thang thì gặp Giang Yến vừa mới ngủ dậy đang chuẩn bị xuống lầu ăn tối.
Sau khi sững sờ vài giây, Giang Yên đã hồi thần trước, "Đến khi nào vậy?"
“Lúc chiều.” Lâm Tiêu dụi dụi mắt, “Khoảng bốn, năm giờ.”
"Cậu ăn chưa?" anh hỏi.
"Chuẩn bị đi ăn."
Giang Yến dừng lại ở bậc thang, hai tay đặt trên tay vịn, "Đám người Quan Triệt chuẩn bị ăn lẩu, cùng ăn nhé?"
Lâm Tiêu nhìn hắn cười nói: "Được a."
Ba người lần lượt đi xuống lầu.
Quan Triệt sau khi sạc điện thoại mới xem được tin nhắn, hắn định nói với Giang Yến, bị người cắt ngang nên quên mất, vừa rồi nhìn thấy người mới nhớ ra, mỉm cười chào đón hai người.
"Chào buổi tối."
Lâm Tiêu và Mạnh Hân đáp: "Chào buổi tối."
Mấy người ngồi xuống bàn.
Quan Triệt có một bí mật lớn được giấu trong lòng, đặc biệt là khi hai bên tham gia bí mật ở ngay trước mặt hắn, hắn nhẫn nhịn và chịu đựng, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu với một nụ cười dài.
Lâm Tiêu ban đầu không để ý, nhưng lúc bưng đồ ăn lại vô tình liếc nhìn hắn, dừng lại một chút, "Anh Quan Triệt, tại sao anh cười em?"
“Không có chuyện gì.” Quan Triệt cười quay đầu đi chỗ khác, nhìn ánh mắt có chút cảnh cáo của Giang Yến, âm thầm làm ra một động tác im lặng.
Không dừng được ba giây.
Giang Yến đột nhiên nhớ đến những gì Lâm Tiêu vừa nói, gõ bàn với những ngón tay xinh đẹp, "Vừa rồi cậu gọi cậu ta là gì?"
Trong miệng ngậm viên thịt, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, "Quan Triệt ca ca. . . "
"..." Giang Yến nhìn cô, không biết vì sao lại tức giận, nhẹ giọng nói: "Ăn đi."
"Ồ."
Sau bữa tối, Quan Triệt chủ động dọn dẹp đống lộn xộn.
Mạnh Hân và quản trị viên mạng bởi vì tranh chấp về vấn đề trò chơi, cả hai túm tụm sau quầy bar, nhất quyết chiến đấu đến chết.
Lâm Tiêu ăn uống xong có chút buồn ngủ, đứng ở đó có chút không vui.
Giang Yến ném xong túi rác trở về, từ trong ngăn tủ lấy một hộp sữa chua đưa cho cô, "Lên lầu ngồi một chút không?"
Lâm Tiêu có chút sững sờ rồi gật đầu, "Được."
Căn phòng sạch sẽ hơn nhiều so với vài lần trước.
Giang Yến bật TV, tùy ý chọn một bộ phim.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.
Lâm Tiêu uống sữa chua cũng không buồn ngủ nữa, nhìn chằm chằm TV một hồi, tùy ý hỏi: "Đây là phim gì?"
“Không biết, tùy ý chọn thôi.” Anh nghiêng người, cầm điều khiển từ xa trên bàn lên, bấm vài cái rồi nói tên một bộ phim mà Lâm Tiêu chưa từng nghe qua.
Lâm Tiêu liếc xéo Giang Yến, cảm thấy rằng anh không còn buồn bã như trước, cảm giác tội lỗi trong lòng cô đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
Nội dung phim có chút nhàm chán, nhưng Lâm Tiêu thấy Giang Yến có vẻ nghiêm túc xem nên cũng không nói gì, chán nản xem, có chút buồn ngủ.
Thực ra, Giang Yến cũng không chú tâm xem phim lắm, luôn để đầu trống rỗng, cho đến khi vai anh đột nhiên chùng xuống, anh mới tỉnh táo lại.
Đầu cô gái nhỏ tựa nhẹ lên vai anh, mái tóc đen mềm mại vướng vào cổ anh, cuộn tròn lại có chút ngứa ngáy.
Giang Yến nín thở trong giây lát, khẽ quay đầu lại, sau khi ngồi yên lặng một lúc, anh nghiêng người, vừa định làm gì đó thì cô đột nhiên tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn anh.
Hắn buông tay ra, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Lâm Tiêu vẫn chưa phản ứng lại, trầm mặc hồi lâu.
Giang Yến nhìn cô bất động, "Ngốc rồi?"
Đợi một vài giây.
“…Không.” Lâm Tiêu dụi dụi mắt, “Có chút chưa hồi thần thôi.”
Tuy thời gian chìm vào giấc ngủ ngắn nhưng người lại tỉnh táo rất nhiều.
Lâm Tiêu phát hiện bộ phim trước còn đang chiếu, không nhịn được nữa, cầm lấy điều khiển, chuyển sang chương trình tạp kỹ mà cô thường xem.
Căn phòng bỗng trở nên ồn ào hơn.
Hai người xem một lúc, Lâm Tiêu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho mẹ Lâm, nói rằng cô đang chơi ở bên ngoài.
Phương Nghie Tống có lẽ đang bận nên không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Cô cũng không quan tâm, khi thoát ra, nhìn thấy hộp trò chuyện với Giang Yến, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, vấn đề tối qua tôi hỏi cậu trên Wechat, cậu đã nghĩ ra chưa?"
Giang Yến sững sờ trong ba giây trước khi nhớ lại những gì cô hỏi tối qua, nhìn cô một cách khó hiểu và chậm rãi nói: "Chưa."
“Vậy thì cái này khá khó tìm.” Lâm Tiêu bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vội vàng dời tầm mắt, theo thói quen cài cúc đệm sô pha bên dưới.
“Thật sự rất khó tìm.” Giang Yến ngửa người ra sau, đặt cánh tay lên trán, tựa hồ vô ý nói: “Nhưng, tôi đoán người đó là người bên cạnh tôi.”
"..." Lâm Tiêu khẩn trương nuốt nước miếng, dùng ánh mắt đen kịt nhìn hắn, "Cậu cảm thấy là ai?"
“Chỉ là phỏng đoán thôi, vẫn chưa rõ ràng.” Hắn thản nhiên lẩm bẩm, ngữ khí bất đắc dĩ, “Cũng không biết là ai, kỳ cục như vậy.”
Lâm Tiêu nhìn hắn một hồi, áp chế căng thẳng trong lòng, đồng ý nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy chuyện này thật quá kỳ cục! Nếu bắt được người này, tôi nhất định sẽ —— "
Cô còn chưa nói xong, Giang Yến đã đột nhiên ngắt lời cô, "Nhất định thế nào?"
Chơi trọn bộ.
Lâm Tiêu tràn đầy phẫn nộ: "Tôi nhất định gϊếŧ hắn!"
Giang Yến không nói gì, nhưng nhìn anh với đôi mắt cố định, trong phòng chỉ bật đèn trần, rèm cửa kéo một nửa, lộ ra đường nét của bầu trời đêm đầy sao.
Đôi mắt của cô gái nhỏ hơi mở to, ánh sáng rất tối nhưng lại khiến đôi mắt cô tỏa sáng, hàng mi cong vυ"t khẽ rung lên, giống như hai chiếc quạt nhỏ.
Hít vào hơi thở ấm áp quen thuộc.
Đột nhiên, anh nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Giây tiếp theo.
Giang Yến đến gần cô mà không báo trước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được thu hẹp lại, khuôn mặt sáng sủa và đẹp trai được phóng to vô hạn trước mắt.
Hắn hơi cúi đầu, đuôi mắt vẽ ra đường cong xinh đẹp, nghịch ngợm cười cười, "Gϊếŧ tôi có phải là quá tàn nhẫn?"
"...?"
Tác giả có lời muốn nói: -Anh Yến: Suỵt, đừng nói, hãy yêu tôi bằng trái tim :-D
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
- Chương 49: Gϊếŧ Tôi Có Phải Là Quá Tàn Nhẫn?