Editor: Linh nhạt nhẽo
Khi thiếu niên nói câu này biểu cảm rất tự nhiên, không cảm thấy chút nào là có chỗ không ổn.
Lâm Tiêu nhìn anh, một lúc sau cũng không nghĩ ra nên nói gì.
Ánh đèn phòng khách ảm đạm hắt xuống, phân cách những hình ảnh khác nhau trên khuôn mặt anh, mái tóc rũ trên trán anh tạo thành một cái bóng đẹp ở một bên dưới sống mũi.
Làn da anh thật sự rất trắng, cũng không bị rám nắng.
Ở Hải Thành mấy ngày, mặc dù vẫn luôn mưa liên miên, mặt trời mất dạng, nhưng Hải Thành ở vị trí gần đường xích đạo, vẫn làm Lâm Tiêu đen đi nửa độ.
Nhưng Giang Yến thì không, dường như anh có loại da đặc biệt, càng ra nắng càng trắng, lúc này anh đang mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, để lộ một phần cánh tay vẫn còn trắng sáng, bên dưới là một chiếc quần bông màu xám khói, chân đi dép bông, cả người trông rất ấm áp.
Cô phát hiện ngoại trừ các màu đen, trắng, xám dường như không tìm thấy màu thứ tư trên quần áo của anh, đến đồ trang trí và màu sắc trong phòng cũng là ba màu này, phong cách lạnh lùng điển hình.
Lâm Tiêu nhớ tới một số tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng mà cô và Mạnh Hân đã đọc vào năm thứ nhất trung học, nam chính trong tiểu thuyết đa số đều lạnh lùng lãnh đạm, nhưng trong lòng thì đều là các loại dịu dàng với nữ chính, phong cách chó sói nhỏ đeo bám.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn, nếu sau này yêu anh, liệu anh có giống như vậy không, vừa quấn người vừa ôn nhu.
“......”
Lâm Tiêu kịp thời dừng những suy nghĩ miên man trong đầu, khi cô định thần lại, cô thấy Giang Yến đang nhếch miệng cười nhìn cô chằm chằm, má cô không thể kiểm soát nóng lên, ánh mắt né tránh, giọng điệu có chút mất tự nhiên, “Tôi lên trước đây.”
Sau đó, cô cầm chai nước, vội vàng chạy đi.
Chạy một hơi trở về phòng bao, Lâm Tiêu đặt nước lên bàn, lấy tay che mặt, cảm thấy có chút khó chịu và bối rối.
Cô bây giờ rốt cuộc bị làm sao vậy? Còn chưa đến mùa xuân mà, vì sao cô luôn có những suy nghĩ lung tung như vậy chứ.
Cô che mặt suy nghĩ một hồi, sau đó không khỏi nhớ tới lời vừa rồi của thiếu niên kia.
- Được, đều nghe cậu.
“......”
Không được rồi.
Tim Lâm Tiêu kích động đập liên hồi như muốn ngảy ra ngoài, câu này thật sự là quá phạm quy rồi.
Đều nghe cô cái gì chứ?
Chẳng lẽ sau này cô nói gì, anh đều nghe?
Nhưng anh không giống như đang nói đùa chút nào, giọng điệu rất bình thường, giống như đang hỏi cô hôm nay ăn gì chưa.
“.....”
Lâm Tiêu muốn đập bàn, muốn xông tới, lay lay bờ vai của anh, hỏi anh, “Cậu rốt cuộc có thích tôi không? Cậu thích tôi tại sao không nói cho tôi?
Tôi không phải không thích cậu.”
Hàng loạt câu hỏi không lời đáp khiến thiếu nữ lần đầu biết rung động lại rơi vào suy nghĩ về cuộc đời.
-
Kỳ nghỉ dài tám ngày lặng lẽ trôi qua, Lâm Tiêu đã mở ra một cánh cửa khác trong cuộc đời cô chỉ sau vài ngày.
Cô sớm đã thay đổi rồi.
Chính xác mà nói thì chính là lúc cô bước lên con thuyền yêu sớm, nhưng cô không biết người đang đứng bên bờ kia có muốn cùng thuyền với mình không.
Vì thế cô đã cố gắng hết sức nghĩ cách làm sáng tỏ suy nghĩ của người trên bờ kia, sau đó thành công đem người lên thuyền.
Sáng thứ hai, trời thu nhiều nắng, đêm qua sau cơn mưa mùa thu, lá khô khắp thành phố rơi xuống, cây sung bên đường trơ trụi cành lá, ánh sáng hắt vào không chút cản trở.
Lâm Tiêu vẫn đi xe buýt đến trường như trước, xe buýt tốc độ chậm, cảnh sắc ngoài cửa sổ hiện lên toàn cảnh, đường cùng ngõ hẻm chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng người màu cam, bọn họ đi qua chỗ nào, đường phố liền sạch sẽ.
Khi cách Trường trung học số mười hai điểm dừng, có hai cô gái mặc đồng phục lên xe, một trong hai người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lâm Tiêu, người kia thì ngồi chỗ trống bên kia lối đi.
Nư sinh ngồi bên cạnh Lâm Tiêu nghiêng người nói chuyện với bạn, “Cậu có nghe gì chưa, tối qua có mấy chị học sinh năm ba trường chúng ta gặp phải kẻ biếи ŧɦái ở trạm xe buýt khi tan học đấy.”
Người bạn nhìn trong sự hoài nghi, “ĐM, thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi, đúng ngay trạm xe buýt trước cổng trường chúng ta đó, lúc đó đã hơn 10 giờ rồi, gần đó cũng không có người, kẻ biếи ŧɦái đột nhiên xông ra, đứng trước mặt các chị ấy cởϊ qυầи của mình. ”
“Ôi trời, sao bây giờ vẫn còn những người ghê tởm như vậy. ”
“Ai biết được chứ.”
Nghe đến đây, Lâm Tiêu ở bên cạnh không khỏi ngồi thẳng người, nhìn thoáng qua đồng phục học sinh của hai người, cái màu trắng nhạt kia là đồng phục học sinh của trường trung học số 8 bên cạnh.
Trường trung học số 8 và trường trung học số 10 cách nhau một bức tường, trạm xe buýt mà họ nhắc đến chính là trạm mà Lâm Tiêu thường đợi xe buýt sau giờ học.
“......”
Hai nư sinh tiếp tục nói, “Dù sao hôm qua giáo viên chủ nhiệm của chúng ta đã nói trong nhóm rằng khoảng thời gian này chúng ta chỉ có hai tiết tự học buổi tối, chúng ta về sớm một chút, đừng ở ngoài.”
“Cũng không biết bao giờ có thể bắt được tên biếи ŧɦái đó, tuyệt đối đừng để chúng ta gặp được, quá ghê tởm rồi.”
Chủ đề kết thúc đột ngột với tiếng xe buýt báo đến điểm dừng.
Lâm Tiêu xuống xe phía sau bọn họ, nhìn quanh trạm xe buýt, gần đó đều là những người dậy sớm, dường như ai cũng tràn đầy hy vọng cho một ngày mới, không một ai nhìn có vẻ sẽ làm ra loại chuyện đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nghĩ lại, còn đang là ban ngày, sợ gì chứ.
Trạm xe nơi cô xuống còn cách cổng trường mấy trăm mét, Lâm Tiêu buổi sáng đi ra ngoài còn chưa ăn sáng, thời gian còn sớm, dứt khoát gọi một bát hoành thánh ở trong quán bán đồ ăn sáng đầu ngõ.
Quán hoành thánh không phải quán mặt tiền, chỉ là một cái lều bạt đầu con hẻm, bên trong bày mấy cái bàn gỗ, sau khi Lâm Tiêu gọi món xong, cô đi vào ngồi xuống một cái bàn, lấy điện thoại di động ra đọc bài đăng.
Gần đây cô ấy đã tải xuống một ứng dụng liên quan đến cảm xúc. Trong đó có nhiều diễn đàn tình cảm khác nhau. Có yêu thầm, có thất tình, có đang yêu, có kết hôn, ly hôn, lừa dối và thậm chí cả những thứ liên quan đến giới tính. Mọi thứ bạn có thể nghĩ ra đều có thể tìm thấy đây.
Cơ bản là mở ra một thế giới mới.
Ban đầu, Lâm Tiêu nhìn thấy rất nhiều bài đăng liên quan đến tình yêu thầm kín trong APP, trong đó ai cũng buồn bã và khắc họa hình ảnh không thể yêu, quá tiêu cực.
Cô cảm thấy tình yêu nhất định phải phù hợp với mục đích của mình, điều cô mong muốn chính là thành công viên mãn, hai bên vui vẻ, trăm năm hòa hợp, chung sống lâu dài, sớm sinh quý tử...
Sớm sinh quý tử thì thôi đi.
Cái này đi xa quá rồi.
Lâm Tiêu cuối cùng đã tìm ra một diễn đàn thả thính trong đó.
Hôm qua cô ở nhà cả một ngày không làm gì, cả ngày chỉ đọc mấy bài viết này, cảm thấy bản thân lại mở ra một thế giới mới.
Dịch giả muốn nói: chương này vẫn còn một phần nữa nha các bạn!