Chương 30: Quan Tâm

Đêm đó Lâm Tiêu đã mơ một giấc mơ, quay lại lúc cô còn nhỏ lần đầu tiên được gửi đến nhà giáo viên.

Lúc đó cô mới ba bốn tuổi, đang ở độ tuổi tập nói bập bẹ, gọi bố bằng giọng ngọt như sáp ong, gặp ai cũng cười khúc khích, đôi mắt nhỏ cong lên, môi đỏ, răng trắng, được nhiều cô chú quanh khu nhà yêu thích.

Vào giữa mùa hè, cả bố Lâm và mẹ Lâm đều từ chức, chuẩn bị tham gia vào lĩnh vực bất động sản, lúc đó vẫn chưa nổi.

Hai vợ chồng đều là con một, người già trong nhà qua đời sớm, Tiểu Lâm không có ai chăm sóc, con đường phía trước còn rất dài, không thể để con gái cùng chịu khổ, hai vợ chồng nhất thời không tìm được đối sách thích hợp.

Lúc này, thầy giáo Dương, người sống cùng tòa nhà với gia đình Lâm, đã đề nghị giúp đỡ chăm sóc Lâm Tiêu.

Gia đình Lâm và gia đình Dương luôn có quan hệ tốt, đưa con cho họ chăm sóc bố mẹ Lâm rất yên tâm, một ngày trước khi khởi hành, mẹ Lâm đã gửi Lâm Tiêu cho gia đình Dương, trước khi rời đi đã đưa cho họ một phong bì, bên trong là vài nghìn tệ.

Thầy Dương từ chối nhận, nhưng mẹ Lâm nhất quyết không chịu nên họ đành nhận số tiền đó, cuối cùng tất cả đều cho Lâm Tiêu.

Mẹ Lâm nói với Tiểu Lâm mấy lời, đại ý là bảo cô nghe lời thầy Dương, không được khóc náo, bố mẹ sẽ nhanh chóng trở về.

Tiểu Lâm Tiêu vẫn chưa hiểu lý do, cô không nghe thấy ý nghĩa trong lời nói của mẹ mình, phải đến khi cô được thầy Dương ôm và nhìn thấy mẹ Lâm một mình bước ra khỏi nhà Dương, cô mới nhận ra điều gì đó, bắt đầu lớn tiếng khóc, sáp sáp kêu: "Mẹ, mẹ. . ."

Khi mẹ Lâm nghe thấy tiếng khóc của con gái mình, bà dừng lại một chút, nhưng cuối cùng bà trở nên tàn nhẫn và nhanh chóng rời đi.

Bố mẹ Lâm đi xa hơn nửa năm, khi trở về, tiểu Lâm Tiêu đã có thể tự mặc quần áo.

Hai người ở nhà chưa đầy một tháng, sau đó lại dùng cách đưa Lâm Tiêu đến nhà họ Dương, lần này trước khi đi, mẹ Lâm đã đưa cho nhà họ Dương mấy nghìn tệ.

Mà Lâm Tiêu vẫn bật khóc như lần đầu, mẹ Lâm Tiêu vẫn không ngoảnh lại.

Vài năm sau đó, Lâm Tiêu thỉnh thoảng sẽ trải qua những cảnh như vậy, thậm chí đôi khi cô không muốn họ quay lại, như vậy sẽ không phải một lần nữa cảm nhận cảm giác li biệt ngay khi vừa mới quên được.

Khi cô lớn lên, công việc kinh doanh của bố Lâm đã phát triển, mẹ Lâm trở thành cánh tay phải của ông, hai vợ chồng đưa ra quyết định dứt khoát, chuyển công ty về Tây Thành khi Lâm Tiêu mới mười tuổi.

Trong mấy năm đó, việc kinh doanh bất động sản ở Tây Thành phát đạt, công việc làm ăn của bố Lâm càng ngày càng lớn, hai người tuy ở Tây Thành nhưng mười ngày nửa tháng thường xuyên không về nhà.

Lâm Tiêu vẫn sống trong nhà của thầy Dương giống như trước đây.

Cảnh tượng trong mơ không thể đoán trước được, một giây cô còn đang cười rạng rỡ trong vòng tay cha mẹ, giây tiếp theo cảnh tượng hạnh phúc đột nhiên biến thành cô khóc lóc kêu gào sau lưng bố mẹ Lâm, ý bảo bọn họ đừng rời đi.

Nhưng dù cô có khóc bao nhiêu đi chăng nữa, hai người đi phía trước vẫn không hề dừng lại nhìn cô.

"ĐỪNG ĐI --"

Lâm Tiêu đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác chân thực như vậy làm cho cô trong giấc ngủ khóc lên, nước mắt ướŧ áŧ vẫn còn đọng ở khóe mắt.

Từ trong mộng tỉnh lại, Lâm Tiêu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo, cô lại đột nhiên mở ra, trước mắt trần nhà không có bất kỳ hoa văn nào, cũng không có chút quen thuộc nào như trong phòng ngủ của cô.

"..."

Lâm Tiêu trong nháy mắt từ trong mơ hồ tỉnh lại, trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi, cô ở nơi nào? Đây là đâu? Tại sao cô ở đây? Cô còn sống không?

Đáp án cho hàng loạt dấu chấm hỏi này đã được giải đáp khi cô vội vàng vén chăn lên, nhìn thấy bức ảnh chụp chung quen thuộc trên tủ đầu giường.

Cô đang ở trong một quán cà phê internet, ở trong căn phòng trước đây cô đã ngủ một lần.

Thấy vậy, tảng đá lớn trong lòng Lâm Tiêu từ từ hạ xuống, hai chân thon dài trắng nõn buông thõng xuống mép giường, cô cúi đầu thở ra một hơi thật dài.

Cô nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy điện thoại di động, cũng không biết mấy giờ rồi, cũng không biết mẹ Lâm có lo lắng đến mức gọi cảnh sát vì đêm qua cô không về nhà hay không.

Một đôi dép lê được đặt bên cạnh giường, Lâm Tiêu cúi đầu xỏ vào, đứng dậy đi lại trên sô pha.

Trong phòng đèn không bật, rèm cửa đóng chặt, ánh sáng cũng không đặc biệt sáng, Lâm Tiêu chậm rãi đi tới, nhìn thấy điện thoại di động của mình ở trên bàn cà phê.

Khi đi tới, cô cũng nhìn thấy người đang nằm trên ghế sô pha.

"..."

Mẹ nó.

Cô nuốt mấy từ chửi thể vào trong.

Người thanh niên tựa hồ ngủ không thoải mái, lông mày hơi cau lại, chăn bông một nửa đắp lên người, một nửa xụi lơ dưới đất, hai cánh tay đặt ở trên chăn.

Lâm Tiêu không biết Giang Yến cũng ngủ trong phòng, lúc này mới phát hiện, bước chân của cô không tự chủ được chậm lại, cô đi vòng qua sô pha, nhặt chăn lên đắp cho anh, sau đó vươn tay cầm điện thoại của mình.



Màn hình sáng rõ, màn hình hiện thị thời gian mới hơn 5 giờ.

“Tỉnh rồi?” Một thanh âm khàn khàn đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Lâm Tiêu không kìm được, giống như sợ hãi kêu lên một tiếng, đồng thời nhảy sang một bên cách xa một chút.

"..."

Lúc đầu Giang Yến chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, còn chưa tỉnh hẳn, sau đó nghe thấy âm thanh giòn giã như vậy từ cô, anh tỉnh luôn, từ trên ghế sô pha ngồi xuống, vươn tay bật đèn ở bên cạnh.

Căn phòng chợt sáng lên.

Lâm Tiêu lúc này mới nhìn thấy cái mũi sưng vù cùng đôi mắt mệt mỏi của anh, có chút do dự nói: "Mũi của cậu làm sao vậy?"

Giang Yến tối hôm qua bị cô hành đến hơn ba giờ mới ngủ, có chút đau đầu, nghe cô hỏi như vậy, anh nhướng mắt nhìn cô, "Cậu không nhớ sao?"

“Tôi nên nhớ cái gì…” Lâm Tiêu thật sự không nhớ gì cả, cô chỉ nhớ mình đã uống bia và ăn lẩu với Quan Triệt ở tầng dưới.

Rồi sao?

Sau đó cô ngủ thϊếp đi và tỉnh dậy ở đây, cô hoàn toàn quên mất những gì mình làm sau khi thức dậy.

Giang Yến dụi mắt, uốn cong đôi chân dài của mình, khoanh tay trên chúng và nói với giọng ngái ngủ: "Cậu không nhớ sao? Đêm qua cậu đã khóc và gọi tôi là bố đấy."

"..." Tôi không phải, tôi không làm, đừng nói nhảm.

Giang Yến nheo mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, chậm rãi nói: "Tôi không đồng ý, cậu liền đánh tôi."

"..."

-

Năm giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, bầu trời xanh sẫm, trên trời còn treo một vầng trăng non.

Nhiệt độ buổi sáng tương đối mát mẻ, Lâm Tiêu vẫn mặc chiếc áo khoác đen mà Giang Yến đưa cho cô đêm qua khi ra khỏi quán cà phê Internet.

Bộ quần áo rộng bao bọc cả cơ thể cô.

Lâm Tiêu cùng Giang Yến song song đi trong ngõ nhỏ, trong ngõ hàng quán còn chưa mở cửa, vì thế khá yên tĩnh.

Lâm Tiêu liếc nhìn Giang Yến chỉ mặc áo ngắn tay, nói: "Hay là cậu về trước đi, tôi một mình ra ngoài bắt taxi là được."

Người thanh niên ngủ không ngon, sắc mặt mệt mỏi, khóe mắt đỏ hoe, nghe vậy liền ngáp một cái, chỉ về phía ngã tư phía trước, “Tôi đưa cậu đến đằng kia, đợi cậu lên xe sẽ trở về."

Giọng điệu của anh không thể nghi ngờ, Lâm Tiêu cũng không nói thêm gì nữa.

Con hẻm cách ngã tư không xa, buổi sáng xe cũng không nhiều, Lâm Tiêu đứng ở ngã tư bảy tám phút mới thấy một chiếc xe trống.

Cô giơ tay vẫy vẫy, lúc mở cửa xe ngẩng đầu nhìn người đứng bên đường.

Anh đứng dưới ánh nắng ban mai, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ngắn tay, bên dưới là chiếc quần dài màu đen giản dị, chân đi đôi dép bông, mái tóc lòa xòa trên trán lúc mới ngủ dậy thì bù xù.

Sống mũi có một vết thương buồn cười, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vì lo lắng cho cô, anh đành miễn cưỡng đưa cô ra ngoài.

Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút không nói nên lời.

Cô đã quen với việc tự lập từ nhỏ, mỗi khi có việc gì hay đưa ra quyết định, cô đều chỉ có một mình.

Bố mẹ đã cho cô cuộc sống đầy đủ, nhưng đồng thời họ cũng có rất ít thời gian quan tâm đến cô.

Lâm Tiêu đã từng có một khoảng thời gian rất ghen tị với mấy đứa trẻ hàng xóm, không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì mỗi lần chúng ra ngoài, bố mẹ chúng đều sẽ đứng trước cửa sổ nhìn chúng.

Đây là những điều cô chưa từng trải qua.

Trong trí nhớ của cô, hình như có rất ít cảnh cùng cha mẹ sống chung, hầu như lần nào cô cũng dừng lại tại chỗ nhìn bố mẹ rời đi.

Khi cô lớn hơn một chút, bố mẹ cô trở về Tây Thành, nhưng họ cũng bận rộn với công việc trong một thời gian dài, thời gian ở bên cô cũng không nhiều.

Được quan tâm đơn giản như thế này đối với cô rất quý giá.



Lâm Tiêu lên xe, nhìn thấy anh còn đứng ở ven đường, liền hạ kính xe xuống, "Cậu về đi, tôi rất nhanh sẽ về đến nhà."

Giang Yến uể oải nhướng mi, vẫy tay hai cái, không quên dặn dò: "Đến nơi thì nhắn tin cho tôi."

"OK."

Khi xe khởi động và đi được một quãng đường dài, Lâm Tiêu quay đầu lại và liếc nhìn lối vào con hẻm thông qua tấm kính phía sau.

Không có ai ở đó.

Cô thu hồi ánh mắt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt suy tư, một lúc sau như nhớ ra điều gì, cô lấy điện thoại trong túi ra.

Có vài cuộc gọi nhỡ.

Cô bấm vào nó.

Mạnh Hân.

Chị Tiểu Tùng.

...

Một vài cuộc gọi cuối cùng là của Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành.

Lâm Tiêu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ biết mình vẫn còn được bố mẹ nhớ đến, không hề bị bỏ rơi hay lãng quên.

Dù chỉ là vài cuộc gọi nhỡ nhưng cũng khiến cô cảm thấy rất hài lòng.

-

Khi Lâm Tiêu về đến nhà, không có ai trong nhà, đôi dép của mẹ Lâm vẫn nằm trong tủ giày cạnh cửa.

Thay giày xong, cô trở về phòng nhắn tin cho Giang Yến rồi vào phòng tắm.

Tối qua cô uống bia, đến giờ vẫn còn mùi.

Khi cả người ngâm mình trong nước ấm, Lâm Tiêu không khỏi thở dài, thật thoải mái.

Cô còn có chút buồn ngủ, cũng không dám ngâm quá lâu sợ ngủ thϊếp đi.

Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Lâm Tiêu nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, cô lau tóc đi ra ngoài, liền thấy mẹ Lâm cầm túi xách thay giày đang đứng ở cửa.

Mẹ Lâm nhìn thấy cô, cũng không nói gì, chỉ dịu dàng nói: “Ăn sáng chưa?”

"Con chưa."

“Vậy con qua đây ăn một chút đi, mẹ mua món hoành thánh nhỏ mà con thích nhất.” Mẹ Lâm thay giày, cầm bữa sáng để qua một bên đi vào phòng bếp.

Lâm Tiêu vốn định sấy tóc cho khô, nhưng nghĩ lại, cô để tóc ướt đi đến, hai mẹ con ngồi xuống bàn.

Mẹ Lâm giữ im lặng.

Lâm Tiêu ăn mấy miếng hoành thánh, nói: "Mẹ, tối hôm qua con vô ý uống chút bia, ngủ quên ở nhà bạn học."

Mẹ Lâm ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ biết, Mạnh Hân đã kể hết cho mẹ nghe."

Trên đường trở về, Lâm Tiêu cũng nhìn thấy một tin nhắn từ Mạnh Hân, nói rằng cô ấy đã thay cô xin phép mẹ Lâm.

Nhưng cụ thể như thế nào, cô ấy cũng không kể chi tiết.

Lâm Tiêu dừng một chút, sau đó hỏi: "...Mạnh Hân đã nói với mẹ như thế nào?"

“Nói rằng con đang phải chịu quá nhiều áp lực trong học tập.” Phương Nghi Tống không khỏi thở dài khi nghĩ đến những gì Mạnh Hân đã nói, “Cả bố con và mẹ đều không có ý nghĩ hy vọng con trở thành phượng*, vì vậy đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nếu con không vào được trường tốt, chúng ta có thể nuôi con cả đời.”

"..."

Tác giả có lời muốn nói: -Mạnh Hân: Tớ chỉ muốn làm việc thiện mà không để lại tên tuổi như Lôi Phong**.

(*nguyên văn là 望女成凤: hy vọng con gái của một người thành công trong cuộc sống)

**Lôi Phong (1940-1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.(Theo Wikipedia)