Chương 21: Bao Đêm

Lâm Tiêu cảm thấy người này thực sự đã phạm quy rồi.

Rõ ràng là chưa làm gì, chỉ là cụp mắt xuống, thấp giọng tùy ý nói ra hai chữ, cô liền cảm thấy trái tim thiếu nữ im lặng đã nhiều năm của mình, "bang bang bang" nhảy dựng lên.

Lâm Tiêu chớp mắt, nhìn mái tóc mềm mại của anh, do dự ba giây, sau đó chậm rãi đưa tay lêи đỉиɦ đầu anh vỗ nhẹ hai lần.

Cái chạm tay khiến Lâm Tiêu cảm thấy không chân thực, cô không dám nán lại lâu hơn, vội vàng rút tay về, nhẹ giọng nói: “Không muốn đón sinh nhật thì không đón nữa.”

“Không phải còn có tết thiếu nhi, tết trung thu, lễ hội đua thuyền rồng, quốc khánh, ngày của mẹ…” Lâm Diêu dừng một chút, nằm trên bàn cười nói: “Ngày của mẹ hình như không phải đặc biệt phù hợp với cậu à."

Trong phòng học vẫn rất ồn ào, Giang Yến nghiêng đầu nhìn nụ cười có chút ngượng ngùng của cô gái nhỏ, trong lòng khó chịu cùng không vui dần dần hóa giải.

Anh cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười, "Cậu cứ như vậy mà dỗ người à?"

Lâm Diêu nằm trên bàn, đầu gối lên cánh tay, nghe anh nói như vậy, cô phản bác lại theo bản năng: "Không phải à, tôi thường dỗ chó thế này."

"..."

"Mỗi lần con chó săn lông vàng của hàng xóm không ăn, tôi đều dỗ nó như thế này." Lâm Tiêu cũng không nói dối, mỗi lần cô nhìn thấy con chó săn lông vàng của hàng xóm, trước tiên cô sẽ đi đến và chạm vào đầu nó hai lần.

"..." Giang Yến mỉm cười, nhìn xuống đồ ăn nhẹ trên bàn, mấp máy môi và lầm bầm: "Tôi thực sự hết cách với cậu."

-

Chuông tan học vang lên.

Ngày thứ 2 dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, học sinh lũ lượt kéo ra khỏi lớp, một lúc sau lớp học đã trống một nửa.

Các học sinh trực hôm đó cầm chổi và giẻ lau quanh lớp.

Lâm Tiêu đã thu dọn xong đồ đạc của mình, nhưng phát hiện ra Giang Yến vẫn ngồi ở chỗ của mình, cô cầm chiếc cặp trống không trong tay, nhìn anh, "Mấy người Hồ Hàng Hàng đã đi rồi, sao cậu vẫn không đi? "

Trong giờ tự học buổi tối anh đã ngủ cả một tiết, nên thanh âm lúc này còn có chút khàn khàn, "Đợi lát nữa thì đi, bây giờ cậu về bằng cách nào?"

"Đi xe buýt." Có một chiếc xe buýt trực tiếp ở cổng trường học đến tiểu khu nhà cô.

“Ồ.” Giang Yến cười cười, có chút sửng sốt, “Nhớ ra rồi, cậu không biết đi xe đạp.”

“…Cút.” Lâm Tiêu không thèm nói chuyện với anh, xách cặp đi ra ngoài.

Giang Yến nhìn bóng lưng tức giận của cô, ý cười hiện lên trong ánh mắt.

Một lúc sau, lớp học vắng tanh.

Ngô Vãng, học sinh cuối cùng làm nhiệm vụ trực nhật ra về, đứng sau lớp đợi một lúc lâu, thấy Giang Yến vẫn chưa rời đi, anh run rẩy nói: "Cái đó, cái đó, cái đó."

Nghe thấy động tĩnh, Giang Yến quay lại nhìn cậu, hiếm khi hỏi: "Cậu đang tìm ai? Trong lớp không có ai khác ngoại trừ tôi."

Ngô Vãng: "..."

Nam sinh nắm chặt cặp sách, "Tôi không phải, chúng ta cùng lớp..."

Giang Yến nói "Ah", rõ ràng là không có ấn tượng gì, và nói nhỏ, "Có chuyện gì vậy?"

Ngô Vãng nuốt nước bọt, ngừng run, "Người cuối cùng rời khỏi lớp học phải tắt đèn và khóa cửa phòng học."

Giang Yến không nói gì.

Tim Ngô Vãng đập cơ hồ nhảy ra ngoài, "Tôi không có việc gì, tôi không sao, tôi có thể chờ cậu đi rồi mới đi, tôi tự tắt đèn, tôi tự khóa cửa, cậu cứ ngồi đi... Tôi không vội."

Nhắc đến Giang Yến ở Trường trung học số 10, ngoại trừ tin đồn rằng anh có thể bình an vô sự sau khi khiêu chiến với một lớp nam sinh bên Trường trung học số 9, còn có một tin đồn từ trường trung học cơ sở của anh truyền đến, chỉ có một số ít nam sinh mới biết.

Giang Yến lúc đầu không phải là học sinh của trường trung học cơ sở Tây Thành, anh chỉ chuyển từ trường trung học cơ sở Tây Thành vào học kỳ thứ hai của trường trung học cơ sở.

Không bao lâu sau, kỳ thi hàng tháng kết thúc, anh trực tiếp nhảy dù xuống từ hạng nhất trở thành học sinh chuyên đi bắt nạt đứng đầu tại trường.

Tuy nhiên, một tháng sau kỳ thi hàng tháng, ai đó đột nhiên đăng một bài đăng trên diễn đàn của trường trung học cơ sở Tây Thành, với một tiêu đề gây sốc.

[Có ai biết Giang Yến, số một trong lớp một, đã từng dùng dao làm bị thương một người nào đó không. 】

Nội dung của bài đăng có lẽ nói rằng Giang Yến đã dùng dao đâm một bạn học ở trường trung học cơ sở của thành phố mà anh đã từng sống, khiến bạn cùng lớp trở thành thực vật, nhưng vì gia đình Giang Yến giàu có và quyền lực nên vụ việc này đã bị dập tắt.

Nhưng sự cố này đã gây ra rất nhiều rắc rối trong trường, Giang Yến không thể ở lại trường ban đầu, vì vậy anh đã chuyển đến Tây Thành.

Khi bài đăng lần đầu tiên được đăng, mọi người đều không tin, dù sao thì Giang Yến ở trường lúc đó cũng rất dịu dàng và tốt với người khác, bình thường không có khí phách.

Nếu bạn hỏi anh bất kỳ câu hỏi nào mà bạn không hiểu, anh sẽ kiên nhẫn trả lời.



Rất nhiều người đang trả lời dưới bài viết.

【 nói suông không có chứng cớ, nếu có năng lực chứng minh, ai không nói bậy. 】

[Ừ, tôi nghĩ chủ bài viết chỉ ghen tị với vẻ đẹp trai và học giỏi của anh ấy thôi. 】

[Người của thời này đã biết núp sau dây mạng để bôi xấu người khác, có giỏi thì ra mặt nói chuyện đi. 】

...

Có rất nhiều câu trả lời như thế này.

Không lâu sau, chủ bài viết biến mất đã đăng hai bức ảnh.

Một người là Giang Yến mặc áo khoác mô tô ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt anh là một nam sinh mặc đồng phục học sinh đang nằm với con dao cắm vào bụng.

Và tay của Giang Yến vừa khéo đặt trên con dao.

Bức còn lại là bức ảnh Giang Yến mặc đồng phục trại giam với mái tóc ngắn.

Ngay khi bức ảnh này xuất hiện, nó đã khuấy động làn sóng gạch đá.

Những Admin ban đầu đại diện cho Giang Yến đã nhanh chóng xóa câu trả lời của họ.

Mức độ phổ biến của bài đăng vẫn ở mức cao, cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của trường.

Quản lý diễn đàn đã xóa bài đăng ngay khi nhìn thấy bài đăng, đồng thời chặn ID của một số người có nhiều câu trả lời hơn trong bài đăng, lãnh đạo nhà trường đã gây áp lực lên giáo viên, không học sinh nào được phép phát tán sự việc này.

Sự việc nhanh chóng được dập tắt nhưng cũng có rất nhiều học sinh theo dõi trong đêm đó.

Ngay cả khi họ không dám nói điều đó một cách công khai, thì nó vẫn sẽ lan truyền trong một khu vực nhỏ ở nơi riêng tư và thái độ của mọi người đối với Giang Yến rất mơ hồ.

Có những người tin tưởng, những người không và những người ở phe trung lập.

Rốt cuộc, một số người không nhìn thấy bài đăng, chỉ nghe nói.

Ngô Vãng là một trong những người xem đầu tiên vào thời điểm đó, cậu là một trong những người trả lời bảo vệ Giang Yến ngay từ đầu, nhưng sau khi chủ bài viết đăng hai bức ảnh, cậu đã xóa bài trả lời và giữ thái độ trung lập.

Sau đó, những học sinh đã từng xem bài đăng đó từng người từng người tốt nghiệp, sự việc này dần dần lắng xuống.

Vào năm Ngô Vãng tốt nghiệp trung học cơ sở, có nhiều học sinh được nhận vào Trường trung học số 10, tin đồn này lại tiếp tục được lan truyền trong giới nam sinh.

Chỉ có điều người biết rất ít.

Còn Ngô Vãng, với tư cách là một trong số rất ít người trong cuộc, ngay sau khi biết bị phân vào cùng một lớp với Giang Yến, liền đem bí mật này chôn sâu trong bụng.

Cậu không dám ngồi lê đôi mách.

Nếu cậu ta là người tiếp theo chết thì sao?

“…”Ngô Vãng thoát khỏi hồi ức, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

Giang Yến nhìn động tác của cậu với vẻ mặt bình tĩnh, "Cậu về trước đi."

“?”Ngô Vãng sửng sốt.

“Khóa cửa tắt đèn đúng không?” Giang Yến thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, “Tôi biết rồi, cậu về trước đi.”

"Vậy... tạm biệt."

Giang Yến quay lại nhìn cậu, "Ừ."

Ngô Vãng cầm cặp chạy ra khỏi lớp, sau khi ra ngoài, còn quay đầu nhìn lão đại.

Trong phòng học trống rỗng, anh ngồi một mình, cúi đầu, bóng lưng ảm đạm, cả người toát ra sự cô độc.

"..."

Ngô Vãng vội vàng dừng suy nghĩ, lão đại cô độc, lão đại căn bản không cô đơn, lão đại mỗi ngày cùng bạn cùng bàn vui vẻ, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Cô độc cái quỷ gì.

Họ mới là người cô độc.

-

Giang Yến ngồi trong lớp một lúc, mãi đến khi nhận được tin nhắn trên điện thoại di động mới đứng dậy, trước khi đi, anh đột nhiên nghĩ đến một túi đồ ăn vặt lớn nhét ở gầm bàn, nghĩ đi nghĩ lại liền cầm mang theo.



Sau khi ra ngoài vài bước, Giang Yến nhìn lại căn phòng học sáng đèn, sau đó quay lại tắt đèn và khóa cửa lại.

Đến khi đến cổng trường, đã là việc của hơn 10 phút trước rồi.

Dưới gốc cây Hồ Dương ở cổng trường, một nam sinh mặc đồng phục bóng chày màu đen, đeo khẩu trang trên một bên tai, có đôi lông mày và đôi mắt đậm, nét mặt thanh tú, lúc này đang nhìn xuống điện thoại.

Giang Yến vừa ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy nam sinh đang nói chuyện với mấy cô gái, giống như có người đang hỏi thông tin liên lạc của bọn họ nên liền đi tới.

Mấy nữ sinh nhìn thấy anh, chạy đi còn nhanh hơn thỏ.

“Chết tiệt, mẹ nhà cậu còn đợi gì nữa mà không lại đây.” Quan Triệt thu hồi chiếc điện thoại chưa được thêm làm bạn đi, “Cái danh lão đại lớn của cậu thật xứng với tên tuổi của cậu.”

"Cảm ơn vì lời khen." Jiang Yan trả lời một cách bình tĩnh.

“Mẹ cậu, mặt cũng đủ dày đấy.” Quan Triệt liếc anh một cái, ánh mắt rơi vào trên tay anh, khom người, “Đây là cái gì?”

Giang Yến trốn sang một bên, không nói gì, "Đi thôi."

"Đức hạnh." (* từ này mang nghĩa xấu nha mọi người)

Hai người song song đi về phía con đường phụ, vòng qua một con hẻm đông đúc, đi vào một cửa hàng.

Trước cửa hàng có một tấm biển.

Có bốn ký tự lớn được viết trên đó.

【Tu thân dưỡng tính】

Nhìn sang bên cạnh, còn có hai chữ nhỏ không rõ ràng.

【Cà phê internet】

Thật là kì lạ.

Giang Yến và Quan Triệt vừa bước vào cửa, cậu bé ngồi sau quầy bar đã đặt điện thoại xuống, cười nói: "Hai người đến rồi à, phần còn lại của buổi tối sẽ giao cho các anh, em tan làm đây."

“Đi đi.” Quan Triệt cởϊ áσ khoác đi vào quán bar.

Cậu ta lập tức thu dọn đồ đạc của mình và vác cặp rời đi.

Giang Yến đặt chiếc túi trong tay vào nơi anh thường ngồi và đi vào rửa tay.

Lúc đi ra, đã thấy Quan Triệt mở máy tính, trong tay cầm một túi khoai tây chiên, vui vẻ ăn.

Anh đi tới đá cái ghế của Quan Triệt, "Ai cho cậu ăn đồ của tôi?"

Quan Triệt cho anh một cước, suýt chút nữa ngã xuống đất, "Tôi ăn chút đồ của cậu thì sao, với mối quan hệ của hai chúng ta, tôi không thể ăn chút đồ của cậu à?"

“Không thể.” Giang Yến từ sau lưng anh ta đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, gõ WeChat trên điện thoại di động của anh, đưa cho Quan Triệt, “Trả tiền.”

"Mẹ kiếp..." Quan Triệt vẻ mặt "Tôi không đùa giỡn với cậu" nhìn anh, thỏa hiệp nói: "Chuyển, ông đây chuyển cho cậu là được chứ gì?"

Anh ta lấy điện thoại ra và quét mã QR.

Khấu trừ tự động WeChat thành công và trang số tiền thanh toán bật lên.

"Mẹ kiếp! Giang Yến, cậu có còn là con người không? Tôi chỉ ăn một túi khoai tây chiên của cậu, mẹ cậu tính tôi 200 tệ, cậu có bị bệnh không?"

Giang Yến mỉm cười, phớt lờ anh ta, đeo tai nghe và bật nhạc.

Quan Triệt vẫn huyên thuyên.

Cửa kính của quán cà phê Internet bị đẩy ra từ bên ngoài, con mèo may mắn tự động nhận dạng ở cửa chậm rãi vang lên, "Hoan nghênh."

Nhìn thấy hai cô gái nhỏ, Quan Triệt ngừng nói, cười nói: "Em gái, bao đêm hay lên mạng?"

“Bao đêm.” Cô gái nói chuyện nhìn khung cảnh quán cà phê Internet, khéo léo hỏi: “Nơi này có phòng riêng không?”

Quan Triệt liếc nhìn máy tính chính bên cạnh, "Có."

Vừa nói, anh vừa đá vào chiếc ghế đẩu của Giang Yến bên cạnh, "Mau, dẫn người đến phòng bao trên lầu."

Giang Yến tháo tai nghe, vươn tay nhặt chiếc thẻ từ trên bàn, đứng dậy và nhìn thấy hai cô gái đang đứng bên quầy bar.

"...??"

Ai có thể nói cho anh biết tại sao hai người này trông giống bạn cùng bàn của anh và bạn thân nhất của cô như vậy.