Khi trời bắt đầu tối, mọi người tập trung quanh đống lửa để hát hò và kể chuyện. Mạc Vũ ngồi sát bên Diệp Anh, khẽ ghé vào tai cô:
“Tôi thật sự rất muốn nói với em điều này từ lâu. Em có biết tôi đã luôn thích cậu từ thời đại học không?”
Diệp Anh sững người. Cô quay sang nhìn Mạc Vũ , ánh mắt đầy bất ngờ. “Mạc Vũ, tôi...”
“Không cần trả lời vội. Tôi chỉ muốn cậu biết cảm xúc của tôi. Tôi sẽ chờ đợi, bao lâu cũng được.” Anh nói, ánh mắt chân thành.
Hoàng Phong, đứng từ xa, không thể chịu nổi. Anh tiến đến, kéo tay Diệp Anh đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Cô đi theo tôi.”
“Anh làm gì vậy?” Diệp Anh phản ứng, nhưng Hoàng Phong không trả lời. Anh kéo cô đến một góc khuất, cách xa ánh mắt của đám đông.
“Cô định chấp nhận anh ta sao?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy giận dữ.
“Điều đó liên quan gì đến anh?” Diệp Anh gắt lên.
“Liên quan tất cả, vì tôi không muốn mất cô!”
Lời nói của anh khiến cô chết lặng. Đây không phải lần đầu anh nói những câu như vậy, nhưng lần này, ánh mắt của anh như bùng cháy, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy mà là sự khẩn thiết, gần như tuyệt vọng.
“Hoàng Phong, anh đang nói gì vậy?”
“Tôi đang nói rằng tôi yêu cô, Diệp Anh. Từ lúc nào không biết, nhưng tôi không thể đứng nhìn cô thuộc về người khác.”
Diệp Anh cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Lời nói của anh mang theo một sức nặng mà cô không thể phớt lờ, nhưng đồng thời, nó cũng khiến cô hoang mang.
“Tôi... Tôi cần thời gian.” Cô lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Được. Nhưng hãy nhớ rằng, tôi sẽ không để anh ta cướp mất cô.” Hoàng Phong nói, giọng anh đầy quyết tâm.
Sau buổi dã ngoại, Diệp Anh trở nên xa cách hơn với cả Hoàng Phong lẫn Mạc Vũ. Cô không biết phải đối mặt với hai người họ như thế nào.
Mạc Vũ không từ bỏ. Anh tiếp tục dành thời gian để ở bên cô, nhẹ nhàng và kiên nhẫn như trước.
Hoàng Phong, mặt khác, trở nên khó đoán hơn. Anh không còn giữ khoảng cách như trước, nhưng mỗi khi đến gần cô, sự căng thẳng giữa họ như bùng nổ.
“Mọi thứ đang rối tung lên,” Diệp Anh than thở với Tiểu Yên
“Rối tung là đúng rồi. Cậu có hai người đàn ông điên cuồng vì mình, mà cậu lại không biết chọn ai.” Diệp Anh cười khúc khích.
Diệp Anh thức dậy trong căn phòng tràn ngập ánh sáng nhẹ buổi sớm, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Tối qua, khoảnh khắc Hoàng Phong thổ lộ tình cảm với cô vẫn còn vang vọng trong tâm trí. Những lời anh nói, cách ánh mắt anh nhìn cô, tất cả đều khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.
Cô không biết liệu mình có đang mơ hay không, nhưng cuối cùng, tình cảm mà cô giữ kín bấy lâu nay đã được đáp lại. Diệp Anh mỉm cười, cảm giác như thế giới xung quanh đã thay đổi. Nhưng cô không thể để niềm hạnh phúc này che lấp thực tế rằng, vẫn còn một người khác cũng đang mong chờ câu trả lời từ cô.
Buổi sáng hôm đó, Mạc Vũ chủ động hẹn Diệp Anh ra ngoài. Anh biết hôm nay sẽ là ngày quyết định. Dù trong lòng anh có lo lắng, nhưng anh không muốn tiếp tục giữ im lặng. Tình cảm anh dành cho Diệp Anh đã vượt qua giới hạn của một người bạn từ rất lâu rồi.
Diệp Anh gặp Mạc Vũ ở quán cà phê quen thuộc, nơi họ từng chia sẻ nhiều câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng hôm nay, không khí giữa hai người khác lạ. Mạc Vũ nhìn Diệp Anh, cố gắng giữ bình tĩnh trước khi nói:
“Diệp Anh, anh muốn nói điều này từ rất lâu. Anh không thể giữ mãi trong lòng nữa. Anh thích em. Không, anh yêu em. Anh biết em có thể chưa sẵn sàng, nhưng anh muốn ở bên cạnh em, dù chỉ là một người bạn.”
Lời tỏ tình lần thứ hai của Mạc Vũ khiến Diệp Anh sững sờ. Cô biết anh dành tình cảm đặc biệt cho mình, nhưng cô không nghĩ anh sẽ nói ra điều đó vào lúc này. Trong lòng cô, đã có câu trả lời từ lâu, nhưng nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Mạc Vũ, cô không khỏi cảm thấy áy náy.
“Mạc Vũ...” Diệp Anh khẽ lên tiếng, giọng cô tràn đầy sự khó xử. “Anh là một người bạn rất quan trọng đối với em. Em biết anh luôn ở bên cạnh em, nhưng… em không thể đáp lại tình cảm của anh.”
Mạc Vũ lặng đi. Anh cố gắng giữ nụ cười, nhưng ánh mắt anh không giấu được nỗi thất vọng. “Vì Hoàng Phong đúng không?” Anh hỏi, giọng anh nhỏ nhưng sắc lạnh.
Diệp Anh không trả lời ngay, nhưng ánh mắt cô đã nói lên tất cả.
“Em không muốn lừa dối anh,” cô nói, giọng run rẩy.
“Từ rất lâu rồi, trái tim em chỉ thuộc về anh ấy. Em thật sự trân trọng tình bạn của chúng ta, và em mong rằng điều này sẽ không làm thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta.”
Mạc Vũ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười dù trong lòng anh như bị xé nát. Anh không muốn ép buộc cô, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Anh hiểu,” Mạc Vũ nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Nhưng Diệp Anh à, anh sẽ không từ bỏ. Anh tin rằng một ngày nào đó, em sẽ nhận ra ai mới là người thực sự phù hợp với em.”
Diệp Anh lặng người. Cô biết Mạc Vũ là người kiên định, nhưng cô không muốn anh ôm hy vọng không thực tế. Tuy nhiên, cô cũng không biết phải nói thêm gì để thuyết phục anh chấp nhận sự thật.
“Cảm ơn anh, Mạc Vũ. Nhưng em hy vọng anh có thể hiểu và tìm thấy hạnh phúc của mình.” Diệp Anh khẽ nói, trước khi rời đi.
Tối hôm đó, Hoàng Phong ngồi bên cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh phía xa. Từ sau khi anh bày tỏ tình cảm với Diệp Anh, một phần trong anh vừa lo lắng vừa hy vọng. Anh không biết liệu cô có thực sự tin tưởng anh hay không, nhưng anh sẵn sàng chờ đợi câu trả lời của cô.
Khi Diệp Anh xuất hiện trước cửa nhà anh, trái tim Hoàng Phong như ngừng đập. Cô mỉm cười, ánh mắt cô đầy sự dịu dàng. Không cần nói thêm lời nào, anh biết rằng mình đã có được câu trả lời mà anh mong đợi.
“Em đến rồi,” Hoàng Phong nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng tràn đầy cảm xúc.
“Em không thể để anh chờ lâu hơn nữa,” Diệp Anh đáp, bước lại gần anh.”
Trong khoảnh khắc đó, mọi mối lo lắng, mọi sự phức tạp giữa họ như tan biến. Chỉ còn lại hai con tim hòa chung một nhịp đập, cùng nhau bước vào một tình yêu mà cả hai đều biết sẽ không dễ dàng nhưng đáng giá.