Hoàng Phong bước vào căn penthouse, đầu óc vẫn quẩn quanh hình ảnh của Diệp Anh. Cô gái ấy, với đôi mắt sáng lấp lánh sự quyết tâm khiến anh cảm thấy bối rối.
Ngồi xuống ghế, anh nhắm mắt, nhưng những ký ức đau buồn lại hiện lên như một cơn ác mộng không dứt.
Năm Hoàng Phong 17 tuổi, gia đình anh từng rơi vào một cuộc khủng hoảng lớn. Cha anh - người đàn ông luôn tỏ ra quyền uy và cứng rắn, đã che giấu một sự thật đen tối: gia đình của Diệp Anh chính là nguyên nhân đẩy mẹ anh đến cái chết.
Ngày đó, cha của Diệp Anh đã từng là đối tác làm ăn của gia đình Hoàng Phong. Một vụ đầu tư sai lầm, những khoản vay không trả, và cuối cùng là vụ kiện tụng chấn động đã khiến mẹ anh - người phụ nữ yếu đuối nhất trong gia đình không chịu nổi áp lực mà tự kết liễu đời mình.
Vì muốn trả thù cho người vợ đã mất, cha của Hoàng Phong đã cưới thêm một tiểu thư Diễm Thị để gia tộc thêm vững chắc. Sau 1 năm, cha anh đã khiến cho Diệp Thị phá sản và biến mất khỏi Thượng Hải.
Từ sau khi mẹ mất, Hoàng Phong cắt đứt mọi liên hệ với gia đình, tự xây dựng sự nghiệp để chứng minh bản thân không cần đến họ. Nhưng trong lòng, nỗi oán hận với gia đình Diệp Anh vẫn âm ỉ cháy.
Ngày hôm sau, tại văn phòng, Hoàng Phong bước vào cuộc họp với gương mặt lạnh như băng. Diệp Anh đã ngồi sẵn, và khi nhìn thấy anh, cô khẽ cúi đầu.
Buổi họp diễn ra căng thẳng, với những yêu cầu khắt khe từ Hoàng Phong. Nhưng Diệp Anh không nhượng bộ, cô đáp trả bằng những lập luận sắc bén và đầy tự tin.
“Dự án này cần sự đột phá, không phải lối mòn,” cô nói, giọng dứt khoát. “Nếu anh muốn hiệu quả, tôi tin rằng đề xuất này sẽ mang lại kết quả tốt nhất.”
Hoàng Phong nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, anh gật đầu.
“Cô dám đưa ra ý tưởng táo bạo như vậy, tôi sẽ cho cô cơ hội. Nhưng hãy nhớ, nếu thất bại, cô phải tự chịu trách nhiệm.”
“Được!” Diệp Anh đáp, cảm thấy như vừa chiến thắng một trận chiến nhỏ.
Nhưng khi buổi họp kết thúc, cô không ngờ rằng Hoàng Phong lại gọi cô ở lại. Sau vài lần gặp mặt, nói chuyện trong lòng anh đã có một cái nhìn khác về Diệp Anh, nhưng anh vẫn muốn xác minh lại. Liệu có phải gia đình cô là hung thủ gián tiếp gây ra vụ kiện năm ngoái không? Hay chỉ là lời nói dối của gia chủ Hoàng Thị.
“Diệp Anh” anh bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự dò xét.
“Vâng, thưa anh?”
“Gia đình cô... họ sống ở đâu?” Câu hỏi của anh khiến cô khựng lại.
“Sao... sao anh lại hỏi vậy?”
“Chỉ tò mò.” Hoàng Phong nhìn thẳng vào cô, đôi mắt như muốn xuyên thấu tâm can. “Tôi nghe nói cha cô từng là một doanh nhân. Giờ ông ấy thế nào?”
Diệp Anh chớp mắt, không hiểu vì sao anh lại hỏi những điều này. Nhưng cô cũng không muốn giấu.
“Cha tôi đã nghỉ hưu từ lâu. Ông sống cùng mẹ tôi ở quê. Họ mở một cửa hàng nhỏ và sống bình yên.”
Hoàng Phong im lặng một lúc lâu, rồi chỉ khẽ gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”
Câu nói của anh ngắn gọn, nhưng Diệp Anh cảm thấy có gì đó không ổn. Cô cảm giác như anh đang che giấu điều gì đó, một sự thật mà cô không thể đoán được.
Sau cuộc đối thoại, Hoàng Phong dành cả buổi tối nghiên cứu hồ sơ về gia đình Diệp Anh. Những tài liệu cũ, những tờ báo phai màu, tất cả dẫn anh về quá khứ mà anh từng cố quên.
“Con gái của ông ta... lại chính là cô ấy. Thật là trớ trêu.”
Hoàng Phong siết chặt tay, lòng ngập tràn mâu thuẫn. Một phần anh muốn dùng cô để trả thù quá khứ, nhưng một phần khác không hiểu sao lại không muốn làm tổn thương cô.
Và chính anh cũng không hiểu, từ lúc nào, hình ảnh của Diệp Anh đã len lỏi vào những góc khuất trong tim anh.
Hoàng Phong đứng trước cửa sổ văn phòng, đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn.
“Diệp Anh thực sự là con gái của ông ta.”
Anh đã nghĩ, khi biết được sự thật này, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng. Anh có lý do để trả thù, để trút cơn giận lên người cô. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như anh mong đợi.
Cô không giống cha mình. Trong ánh mắt ấy không có sự tham lam, trong giọng nói ấy không có sự dối trá. Thay vào đó, cô là hiện thân của sự kiên định và lạc quan, những điều anh đã đánh mất từ lâu.
“Mày không thể để cảm xúc chi phối. Hãy nhớ lý do mày bắt đầu.” Anh tự nhủ, siết chặt nắm tay.
Một tuần sau, Diệp Anh đang ngồi trước màn hình máy tính thì nhận được email từ Hoàng Phong. Cô bất ngờ khi thấy anh yêu cầu cô tham gia chuyến đi công tác đến Hồ Nam – nơi công ty đang chuẩn bị triển khai một dự án lớn.
“Thật lạ. Sao lại là mình?” Cô lẩm bẩm, nhưng rồi tự nhủ rằng đây là cơ hội để chứng tỏ bản thân.
Tại Hồ Nam, không khí mát lạnh và hương thông thoang thoảng khiến Diệp Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng sự hiện diện của Hoàng Phong vẫn tạo ra một áp lực vô hình.
Buổi tối, sau một ngày dài làm việc, cô ngồi một mình bên hồ, ngắm nhìn mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh trăng.
“Thích nơi này à?” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau cô.
Diệp Anh quay lại, thấy Hoàng Phong đang đứng đó, trong ánh sáng mờ nhạt của đèn đường.
“Vâng. Nơi này yên bình hơn thành phố rất nhiều.” cô đáp, cảm thấy hơi ngượng.
“Yên bình không phải là thứ cô đang tìm kiếm, đúng không?” Anh bước tới, ngồi xuống cạnh cô.
Câu nói của anh khiến cô ngạc nhiên. “Ý anh là gì?”
“Cô đang cố gắng chứng tỏ bản thân. Để làm gì? Để thoát khỏi sự tẻ nhạt, hay để chứng minh điều gì đó với ai?”
Diệp Anh lặng thinh. Câu hỏi của anh như chạm đến nỗi lòng mà cô cố giấu.
“Có lẽ... cả hai,” cô thừa nhận, giọng nhỏ dần. “Tôi không muốn sống mãi trong sự an toàn. Tôi muốn thực sự làm được điều gì đó có ý nghĩa.”
Hoàng Phong nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đầy mâu thuẫn. Anh không nói gì thêm, chỉ im lặng ngắm nhìn mặt hồ.
Ngày hôm sau, Hoàng Phong đưa Diệp Anh đi tham quan khu vực dự án. Khi cả hai đang di chuyển qua một con đường núi, trời bất ngờ đổ mưa lớn.
“Chúng ta cần tìm chỗ trú,” anh nói, kéo cô vào một căn nhà gỗ nhỏ bên đường.
Trong không gian chật hẹp, cả hai ngồi đối diện nhau, tiếng mưa rơi nặng nề trên mái. Diệp Anh cảm thấy bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận nhịp tim mình đang đập nhanh hơn.
“Cô không sợ tôi à?” Hoàng Phong đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Sao tôi phải sợ anh?”
“Vì tôi luôn gây áp lực cho cô, luôn khiến cô cảm thấy mình không đủ tốt.”
Diệp Anh ngạc nhiên. “Đúng là anh rất khắc nghiệt, nhưng tôi không nghĩ đó là lý do để sợ. Thật ra, tôi cảm thấy anh đang mong chờ điều gì đó từ tôi. Điều gì đó mà chính anh cũng không nhận ra.”
Câu nói của cô khiến Hoàng Phong khựng lại. Anh nhìn sâu vào mắt cô, như thể muốn tìm kiếm câu trả lời.
“Cô nghĩ mình hiểu tôi đến vậy sao?” Anh hỏi, giọng khẽ rung lên.
“Tôi không hiểu anh. Nhưng tôi biết anh không phải người tồi tệ như anh cố tỏ ra.”
Câu nói của cô như một mũi tên xuyên qua lớp vỏ bọc anh dựng lên bấy lâu.
Trong khoảnh khắc, anh muốn nói ra sự thật về quá khứ, về gia đình cô, và cả những oán hận anh từng nuôi dưỡng. Nhưng anh không thể.