Tiếng đồng hồ báo thức réo rắt vang lên giữa căn phòng nhỏ hẹp, kéo Diệp Anh ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, nhắc nhở cô về một ngày mới, lại một ngày giống hệt những ngày trước. Cô vươn vai, tắt đồng hồ, rồi lặng lẽ bước ra khỏi giường. Căn phòng trống trải, với giá sách lộn xộn bên cạnh chiếc bàn làm việc chất đầy bản thảo chưa hoàn chỉnh, là nơi duy nhất cô cảm thấy yên bình.
Nhìn lướt qua tờ lịch treo tường, Diệp Anh thở dài. Đã ba năm kể từ khi cô bắt đầu công việc ở công ty, mỗi ngày đều như một vòng lặp nhàm chán. Sáng đi làm, chiều tan ca, tối về ngồi trước màn hình máy tính, gõ những dòng chữ hy vọng sẽ biến ước mơ trở thành nhà văn thành hiện thực.Nhưng càng viết, cô càng cảm thấy xa rời. Giấc mơ ấy, từng rực rỡ như ngọn đèn soi sáng tương lai, giờ chỉ còn là một tia sáng mờ nhạt giữa thực tại tẻ nhạt.
Diệp Anh chạy vội rời khỏi nhà, chiếc túi xách đong đưa theo từng bước chân gấp gáp.
"Còn ba phút nữa!" Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lòng đầy lo lắng.
Sáng nay, Diệp Anh không thể để mình đến muộn. Công ty cô đang chuẩn bị cho một buổi hội thảo quan trọng, nơi mà những “ông lớn” trong ngành sẽ tham dự, và cô - một nhân viên văn phòng bình thường, được giao nhiệm vụ đón tiếp khách mời.
Tại vỉa hè dưới toà công ty.
Khi chiếc xe dừng lại trước tòa nhà, Hoàng Phong ngả người ra sau, nhắm mắt vài giây trước khi mở cửa. Tiếng ồn ào ngoài đường phố ùa vào, nhưng trong tâm trí anh, chỉ có sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo.
“Anh Phong, đến giờ rồi.” Trợ lý nói, giọng đầy cung kính.
Cánh cửa bật mở, và một người đàn ông bước ra, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt góc cạnh khiến mọi người xung quanh như khựng lại. Anh cao lớn, mặc một bộ vest xám vừa vặn, toát lên khí chất quyền lực và xa cách. Cảm giác quen thuộc của sự chú ý từ đám đông quanh đó không khiến anh bận tâm. Họ luôn nhìn anh như thế - một người đàn ông thành đạt, kiêu ngạo, hoàn hảo. Nhưng ít ai biết, tất cả chỉ là lớp vỏ. Bên trong, anh mang theo quá khứ như một vết thương không bao giờ lành.
Phòng họp lớn của công ty hôm nay đông hơn thường lệ. Một buổi thuyết trình quan trọng giữa công ty cô và đối tác vừa được sắp xếp. Diệp Anh bước vào, cố gắng lẩn mình vào góc phòng để tránh sự chú ý.
"Xin giới thiệu, đây là anh Hoàng Phong, Giám đốc điều hành của Hoàng Thị."
Giọng nói của trưởng phòng vang lên, kéo theo ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về phía cửa. Diệp Anh không buồn nhìn lên, cho đến khi giọng nói trầm ấm, lạnh lùng vang lên:
"Chào mọi người. Tôi không có nhiều thời gian, chúng ta bắt đầu luôn được chứ?"
Cô ngẩng đầu, và ánh mắt chạm phải người đàn ông vừa bước vào. Hoàng Phong, với bộ vest chỉnh tề và khí chất uy quyền, khiến cả phòng họp chìm trong im lặng.
Nhưng ánh mắt anh không dừng lại ở bất kỳ ai, ngoại trừ Diệp Anh. Giây phút ánh nhìn ấy lướt qua cô, Diệp Anh cảm thấy một cơn rùng mình không rõ lý do. Có điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm ấy như thể anh đã biết cô từ trước, hoặc… anh đang giấu một bí mật mà cô chưa thể hiểu.
Buổi họp diễn ra căng thẳng. Diệp Anh cố gắng tập trung vào bản ghi chú của mình, nhưng cô không thể không cảm nhận được ánh nhìn lạnh lùng của Hoàng Phong thỉnh thoảng lướt qua. Sau khi kết thúc, cô vội vàng thu dọn tài liệu để rời đi, nhưng giọng nói trầm khàn của anh vang lên phía sau lưng:
"Cô là Diệp Anh?"
Cô quay lại, đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh.
"Vâng, tôi là Diệp Anh. Có chuyện gì không, anh Phong?"
Hoàng Phong nhếch môi cười, một nụ cười đầy vẻ chế giễu:
"Không ngờ con gái nhà họ Diệp lại làm việc ở đây. Xem ra cô cũng không khá hơn tôi tưởng."
Diệp Anh đứng sững lại. Lời nói của anh như một lưỡi dao vô hình, cứa sâu vào lòng tự tôn của cô. Cô không hiểu tại sao anh lại nói những lời ấy, nhưng cô có thể cảm nhận được sự khinh miệt rõ ràng trong từng chữ.
Trên đường về nhà, Diệp Anh không ngừng nghĩ về Hoàng Phong. Người đàn ông đó là ai? Tại sao anh lại nhắc đến gia đình cô với thái độ như vậy? Và quan trọng hơn, tại sao trái tim cô lại đập nhanh mỗi khi nhớ đến ánh mắt của anh?
Cô không biết rằng, cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
Diệp Anh cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ về Hoàng Phong trong đầu, nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh của anh, lòng cô lại trào lên một cảm giác khó chịu. Tại sao anh lại biết về gia đình cô? Và tại sao anh lại nói với thái độ như vậy? Cô lục tìm ký ức, nhưng không thể nhớ ra bất cứ điều gì liên quan đến cái tên “Hoàng Phong".
Buổi chiều cùng ngày, Diệp Anh nhận được thông báo từ cấp trên: cô sẽ là trợ lý dự án trực tiếp cho Hoàng Phong trong chiến dịch sắp tới.
“Không thể nào!” Cô hét lên trong phòng nghỉ, khiến Tiểu Yên – bạn thân cô, bật cười.
“Chuyện gì thế? Sếp mới đẹp trai, giàu có thế cơ mà?” Tiểu Yên trêu.
“Đẹp trai thì sao? Kiêu ngạo, khó chịu, và…” Diệp Anh ngừng lại khi nhớ đến cái nhìn lạnh lùng của Hoàng Phong sáng nay. “Anh ta là kiểu người chỉ khiến người khác phát điên.”
Nhưng Diệp Anh không thể ngờ rằng, từ đây, cô sẽ bị kéo vào vòng xoáy đầy mâu thuẫn, hiểu lầm và những bí mật đen tối mà Hoàng Phong che giấu.
Buổi sáng đầu tiên làm việc với Hoàng Phong, Diệp Anh bước vào phòng họp với tâm trạng nặng nề. Trước mắt cô là anh – vị CEO đang ngồi vắt chéo chân, lật nhanh bản báo cáo như thể chỉ cần liếc qua là hiểu rõ toàn bộ nội dung. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Ngồi đi.” Hoàng Phong chỉ vào ghế đối diện mà không ngẩng lên.
Diệp Anh cảm thấy cổ họng khô lại.*Mình đang làm trợ lý, không phải nhân viên cấp dưới thông thường! Sao lại có cảm giác bị điều tra thế này?*
“Đây là kế hoạch ban đầu của cô.” Anh ném bản tài liệu lên bàn, giọng nói lạnh lẽo như dao cắt. “Nếu cô định dùng thứ này để thuyết phục tôi, thì cô nên chuẩn bị tâm lý viết lại toàn bộ.”
Cô há hốc miệng, vừa tức giận vừa xấu hổ. “Tôi đã nghiên cứu kỹ rồi! Đó là hướng đi hiệu quả nhất trong điều kiện hiện tại...”
Hoàng Phong ngẩng lên, ánh mắt sắc bén khiến cô lùi lại nửa bước.
“‘Điều kiện hiện tại’ là thứ cô cần thay đổi, không phải lấy làm lý do. Đừng bao biện. Hoặc làm tốt hơn, hoặc rời khỏi dự án.”
Câu nói như đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của Diệp Anh. Cô nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh. “Tôi sẽ làm lại. Nhưng tôi không nghĩ rằng anh cần phải tỏ thái độ như vậy.”
Hoàng Phong không đáp. Anh chỉ nhìn cô, đôi mắt tối tăm như muốn thách thức.“Chuyện năm đó cả nhà cô không xong với tôi đâu.”
Khi Diệp Anh bước ra khỏi phòng họp, Hoàng Phong khẽ nhếch miệng, một nụ cười thoáng qua khiến người thấy cũng phải rùng mình. “Cô gái này không dễ bị khuất phục.”
Nhưng ngay sau đó, ký ức về quá khứ chợt ùa về. Một ký ức anh cố chôn sâu nhưng không thể nào quên, nỗi đau bị chính gia đình khước từ.
Hoàng Phong ngồi lặng thinh trong căn phòng trống. Anh không để ai biết rằng tất cả sự lạnh lùng, hà khắc của mình đều là để che giấu một trái tim đã từng vỡ nát.