Chương 8: Khen thưởng một cái hôn

Khi Khương Dư đi lên lầu hai, phát hiện từ cầu thang lầu hướng lên trên, thi thể nằm tứ tung ngang dọc, những người này là bị vỡ nội tạng, thất khiếu đổ máu mà chết, tương đối khủng bố.

Nhưng biểu tình của Khương Dư vẫn nhẹ nhàng như cũ, đối với cảnh tượng địa ngục này không chút để ý, thân là sát thủ Diêm La, cảnh tượng kinh khủng hơn thế này cô đã thấy nhiều.

Nhưng làm cô kinh ngạc chính là, ông chú bên người nam nhân kia, hóa ra là một cao thủ võ cổ, gia tộc cổ xưa quả nhiên khủng bố, một cao thủ võ cổ được cung kính trên thế giới, cũng chỉ là một bảo tiêu mà thôi.

Lên lầu hai, Khương Dư liếc mắt một cái liền thấy Phó Sâm trên xe lăn, cô vừa vặn nhìn thấy sườn mặt hắn, chỉ là sườn mặt, mà cũng hoàn mỹ không góc chết.

Khương Dư ngồi xuống, thấy được khuôn mặt bạch nhân nam tử bị bắn nát, có chút ngoài ý muốn.

"Anh trai nhỏ, đây là anh gϊếŧ sao?"

Chỗ dựa của trường đấu này là một tổ chức võ trang khủng bố, thực lực cũng không yếu, nhưng hắn lại tùy tùy tiện tiện gϊếŧ chết gã.

Từ lúc Khương Dư xuất hiện, Phó Sâm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy u ám, như bách thú chi vương đang thưởng thức vật sở hữu của mình.

Hắn không chút để ý gật đầu, "Ừ, là tôi gϊếŧ."

Ngữ khí hắn bằng phẳng, hiển nhiên trong mắt hắn, một mạng người mà thôi, bé nhỏ như con kiến.

Khương Dư sửng sốt một lát, sau đó kinh hỉ, không chút bủn xỉn khích lệ nói, "Oa, anh trai nhỏ, anh quá đẹp trai."

Thấy cô lộ ra tươi cười, Phó Sâm lại nhíu mày, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt.

Ánh mắt hắn sâu kín nhìn Khương Dư, trong mắt hắn, trừ bỏ cô, rốt cuộc không dung nạp được đồ vật khác.

"Anh trai nhỏ, muốn tôi khen thưởng không?" Cô đột nhiên hỏi.

Khen thưởng?

Phó Sâm tạm thời không nói chuyện, một thân khí chất âm u, không biết suy nghĩ cái gì.

Khương Dư tự hỏi một lát, cúi người xuống, môi đỏ diễm lệ đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Ngón tay trắng nõn thon dài, bá đạo nâng mặt Phó Sâm, đôi mắt gợn sóng yêu diễm nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khương Dư cười nhạt, đẹp đến không gì sánh được, yêu diễm mị hoặc, "Thích không?"

"Còn được."

Phó Sâm mặt không đổi sắc, định lực mười phần.

Làm sao bây giờ!

Cô rất thích hắn!!

Thật muốn dùng dao nhỏ rạch da hắn, nếm thử hương vị máu hắn, khẳng định rất ngọt!!

Một loạt hành động của hai người rơi vào mắt ông chú trung niên, ông sợ ngây người.

Gia luôn luôn cấm dục cấm sắc, cư nhiên chịu để cô gái kia chạm vào!

Còn có, hai người này có phải lấy nhầm kịch bản không?

Sao vẻ mặt cô gái thì bá đạo, mà mà gia mình trước mặt cô, được cô hôn, hắn lại không né tránh?

Dĩ vãng, bên người gia, trong vòng ba mét, tuyệt không cho phép loại sinh vật như nữ nhân xuất hiện!

"Anh trai nhỏ, có ăn không?"

Khương Dư ngồi xuống, thấy rất đói, thân thể này đã thật lâu không ăn gì.

"Ăn ở đây?"

Ông chú có chút sửng sốt, nhìn thi thể bốn phía, còn có thể nuốt trôi?

Khương Dư trực tiếp nhìn về phía Phó Sâm, âm thanh mềm mại kéo dài thanh âm như làm nũng, có vẻ đáng thương vô cùng, "Anh trai nhỏ, tôi đói bụng rồi."

Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, nam tử trung niên nghĩ thầm.

Nếu không phải vừa mới thấy cô gϊếŧ tên hắc nô kia như nào, chỉ sợ ông sẽ cho rằng đây là một thiếu nữ bình thường, mỹ lệ thiện lương nghịch ngợm.

"Chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy."

Phó Sâm nhìn vào mắt Khương Dư, nghe cô làm nũng, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, như quân vương thời cổ, phi thường có uy nghiêm.

Hắn chỉ đơn giản phất tay.

"Vâng."

Ngay sau đó ông lập tức đi an bài.

"Ông chú, tôi muốn ăn bò bít tết, chín ba phần."

Đồ ăn rất nhanh đã lên, dựa theo yêu cầu của Khương Dư, chín ba phần, máu chảy đầm đìa.

Đặc biệt là trên chỗ ngồi còn có một thi thể hình dáng dị dạng, nhưng Khương Dư lại ăn đến ngon lành, hình ảnh này quá mức quỷ dị.

Mạc danh làm người ta khϊếp sợ.

Ông chú không khỏi nghĩ thầm, cô gái này sẽ không giống gia mình, về mặt tinh thần có ít nhiều vấn đề đó chứ?

Này đâu giống một người bình thường...