Chương 7: Diêm La ra tay, một kích phải chết

Một khắc kia bạch nhân nam tử nhìn thấy Khương Dư, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, tầm mắt dính lên thân thân thể quyến rũ của Khương Dư, "Khách nhân phương Đông tôn quý, vị nữ sĩ xinh đẹp này là ai?"

Ánh mắt gã nhìn Khương Dư làm Phó Sâm rất khó chịu, hắn rũ mắt xoa xoa ngón tay, ánh mắt một mảnh lãnh lệ thị huyết.

Tay có chút ngứa, muốn đào mắt gã, rồi dùng giày da dẫm mạnh.

Phó Sâm không nói lời nào, nam tử trung niên trả lời, "Cô ấy là nô ɭệ chúng tôi chọn."

"Cái gì?!" Bạch nhân nam tử khϊếp sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Dư càng trần trụi, "Trong đám nô ɭệ cư nhiên lại có một mỹ nhân như vậy ư?"

Sau khi biết thân phận của cô, ánh mắt gã không che giấu được hạ lưu.

"Ông cứ nhìn chằm chằm tôi xem, tôi sợ bản thân sẽ không khống chế được mà đào mắt ông xuống."

Giọng nói Khương Dư tuy mềm mại, ngữ khí cũng thực nhẹ, nhưng lại không có chút độ ấm nào, khiến người ta sởn tóc gáy.

Bạch nhân nam tử khẽ nhíu mày, bị cô nhìn chằm chằm, gã đột nhiên lại cảm nhận được một cỗ áp bách.

Cái ánh mắt vô tình, hờ hững, đối với sinh mệnh không chút nào để ý, trước kia gã từng thấy trên người sát thủ nào đó ở Thiên bảng.

Chỉ là những ánh mắt đó so sánh với thiếu nữ trước mặt, căn bản không đáng giá nhắc tới.

"Bắt đầu đi."

Sát ý trong cơ thể Khương Dư không khống chế được.

"Tôi mượn cái này dùng chút." Khương Dư nhìn bàn cơm, cầm đi một con dao nhỏ cắt bít tết.

Sau đó liền thấy Khương Dư soái khí xoay người, trực tiếp nhảy xuống từ khán đài cao sáu mét, thân thủ cô nhanh nhẹn như báo, vững vàng dừng ở trung tâm lôi đài.

Đứng trước thân hình cao lớn của người da đen, cao chừng hai mét, so với thân hình mảnh khảnh của Khương Dư, y như một ngọn núi hùng vĩ.

"Mẹ nó! Cô gái này cũng quá xinh đẹp!"

"Đây là nô ɭệ sao! Vì sao đẹp như vậy! Tôi muốn mua cô ấy!!"

"Tôi cũng muốn bỏ tiền mua cổ, vưu vật như này, bị đánh chết thì rất đáng tiếc!"

Ánh mắt tham lam của những tên đàn ông sôi nổi dừng trên người Khương Dư.

Khán đài lầu hai.

Bạch nhân nam tử cũng cảm thấy phi thường đáng tiếc, trong lòng hối hận, "Khách nhân phương Đông tôn quý, nếu không ngài lại chọn một nô ɭệ khác? Nô ɭệ này tôi muốn giữ lại."

Vưu vật nhân gian như vậy mà chết thì quá đáng tiếc, gã có thể chơi, cũng có thể đưa đến cho các nhân vật lớn khác.

Phó Sâm thấy được du͙© vọиɠ tham lam trong mắt gã với Khương Dư, loại ánh mắt ghê tởm này làm hắn càng thêm bực bội, lạnh lùng nói, "Cô ấy là của tôi."

Bạch nhân nam tử bị Phó Sâm nhìn, nháy mắt cảm thấy cả người rớt vào động băng.

"Làm sao bây giờ, tôi nhịn không được muốn gϊếŧ ông." Phó Sâm cười lạnh.

"Cái gì?"

Bạch nhân nam tử có chút ngốc, chưa kịp phản ứng, cho rằng đối phương đang nói giỡn.

Nơi này là địa bàn của gã.

Nhưng mà giây tiếp theo, súng lục màu bạc kia lại xuất hiện trên tay Phó Sâm.

Pằng!

Tiếng súng mang theo ống giảm thanh, một viên đạn chuẩn xác bắn giữa mày gã.

Thi thể gã dựa trên ghế, trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt.

Phó Sâm lại bắn thêm hai phát, tinh chuẩn bắn vào mắt gã...

Phó Sâm ra tay quá đột nhiên.

Không ai kịp phản ứng.

Vài giây sau, nhóm thủ hạ của gã phương Tây mới vây lên.

Phó Sâm dùng khắn tay màu trắng sạch sẽ lau máu bắn lên mặt, động tác phi thường thong thả ung dung, khí chất ưu nhã tôn quý trời sinh tản ra từ trong xương cốt.

Phó Sâm nhìn ông chú, "Xử lý sạch sẽ."

"Vâng."

Người đàn ông trung niên động.

Một phút sau, khán đài trên lầu hai, toàn bộ là thi thể.

Mà lầu một, tiếng thét hưng phấn ầm ĩ của mọi người như muốn ném đi mái nhà, căn bản không ai nghe được động tĩnh ở lầu hai.

Trên lôi đài.

"Cô gái phương Đông, cô thật xinh đẹp!" Tên nô ɭệ da đen nhìn chằm chằm Khương Dư, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.

"Cảm ơn."

Khương Dư cười nhạt, nháy mắt phong tình vạn chủng.

Mọi người lập tức sôi trào, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trên lôi đài.

Quá xinh đẹp, quá tà mị, rất có khí chất!

Như là tinh linh bóng đêm, phóng thích mị lực làm người khác mê muội.

"Cô gái phương Đông, tôi muốn đùa chết cô!!! Rồi xé nát!!"

Đại hán da đen vọt về phái Khương Dư, mọi người không đành lòng nhắm mắt lại, cảm thấy cô gái nũng nịu này sẽ bị đâm thành thịt nát.

Nhưng mà giây tiếp theo.

Trên lôi đài phát ra một tiếng vang nặng nề, giống một quái vật khổng lồ ngã xuống đất.

Mọi người nhìn về phía đài.

Nguyên bản đấu trường đầy tiếng người ồn ào, trở nên một mảnh im ắng, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân.

Trên lôi đài.

Đại hán da đen cường tráng như núi ngã trên đất, trên trán y, bị cắm một con dao nhỏ tầm mười centimet, y chết không nhắm mắt.

Diêm La ra tay, một kích phải chết!

Cô gái đứng trên lôi đài, mặt mày lãnh ngạo, như Diêm La dưới địa ngục, dung nhan khuynh quốc khuynh thành cùng hình ảnh máu me khủng bố này, có một loại có một loại bệnh trạng xinh đen tối nói không nên lời.