Cha mẹ Mặc gia nghe được lời này, tuy có chút không hài lòng, nhưng giờ phút này bọn họ chỉ muốn ném bỏ đồ quê mùa ghê tởm như sâu bọ này đi.
"Được thôi, từ hôn thì từ hôn, Mặc gia chúng ta đồng ý."
Sắc mặt tái nhợt của Khương Nhu rốt cuộc mới hoàn hồn lại, trên mặt cũng khôi phục chút huyết sắc.
Còn tốt, còn tốt là anh Tử Luật không đính hôn với Khương Dư.
Hiện giờ Mặc Tử Luật quỳ trên đất nên chỉ có thể lấy tư thế ngẩng đầu nhìn thiếu nữ.
Cô cao quý loá mắt đến nỗi khiến không ai dám tới gần, tựa như trên thế giới này, không kẻ nào có thể xứng đôi với cô.
Vì lời của cô mà l*иg ngực hắn ta phập phồng, đây là sự phẫn nộ sau khi bị nhục nhã!
Đồng thời, hắn ta nghe được người con gái này nói muốn từ hôn, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, như mất đi cái gì đó quan trọng, muốn nắm, lại không nắm được.
"Khương Dư, tôi không đồng ý! Cô không thể từ hôn với tôi!" Mặc Tử Luật phẫn nộ mở miệng.
Hắn ta là đại thiếu gia Mặc gia cao cao tại thượng, cho dù từ hôn, cũng phải là hắn ta mở miệng!
Đồng thời, trong lòng hắn ta xuất hiện một ý tưởng hoang đường, nếu lần này từ hôn, vậy trong mắt Khương Dư cuồng vọng tự tin, hắn ta sẽ hoàn toàn trở thành người qua đường râu ria.
"Anh Tử Luật..."
Khương Nhu nghe thấy Mặc Tử Luật không đồng ý từ hôn, mặt lại lập tức tái nhợt, bộ dáng nhu nhược kia, phảng phất gió thổi liền ngã.
"Khương Dư, tao cũng không đồng ý! Hôn nhân đại sự, trước nay đều do ba mẹ làm chủ!" Lúc này Lục Chính Bạch cũng lớn tiếng từ chối việc này.
Hiện giờ ở Khương gia, cho dù là gia tộc hay công ty, thực quyền đều bị con trưởng nắm.
Bám vào Mặc gia, là con bài tốt nhất tăng địa vị ông ta ở Khương gia lên, ông ta không thể để con bài này hỏng được.
Theo Lục Chính Bạch, hôm nay Khương Dư đã chịu kí©h thí©ɧ nên tính cách mới thay đổi lớn, qua mấy ngày nữa thì cảm xúc nó liền khôi phục bình thường, trong xương cốt vẫn là tự ti yếu đuối của người nhà quê, vẫn sẽ dễ khống chế như trong dĩ vãng.
Ở Khương gia, mấy đứa con trai kia sớm đã từng người tự lập, trở thành nhân vật cấp bậc đại lão, hơn nữa trong mắt bọn nó đều không có người ba này.
Cái duy nhất ông ta có thể khống chế cũng chỉ có con gái lớn và con gái nuôi, hai đứa ai đính hôn với Mặc gia cũng được, ông ta chỉ cần bám được vào Mặc gia, sau đó mượn lực lượng, từng chút một đoạt lại quyền khống chế Khương gia từ tay con cả.
"Em gái từ hôn, tôi đồng ý."
Khương Dư còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nói lạnh băng, trầm thấp, từ tính vang lên, giống như đế vương hạ lệnh!
Cửa lớn lễ đường bị đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn dáng người thon dài, khoác áo đen đi đến, thân ảnh y ngược sáng, khí tràng cường đại, như thiên thần hạ phàm.
"Là đại thiếu gia Khương gia, người nắm quyền Khương gia hiện giờ, sự tồn tại loá mắt nhất mấy năm nay ở kinh đô, Khương Hàn Xuyên!"
Mọi người kinh ngạc nhìn qua, cảm thấy khϊếp sợ và ngưỡng mộ với thân phận người tới thân phận.
Khương Hàn Xuyên, nổi danh tại kinh đô, là nhân vật tàn nhẫn không bỏ ba mình vào mắt.
Vừa mới thành niên năm 18, y liền liên hợp với các thành viên khác trong Khương thị, đuổi ba mình xuống đài, trở thành tổng tài quản lí Khương thị, còn thành người cầm quyền Khương gia.
Khương Hàn Xuyên là kẻ lục thân không nhận, thủ đoạn của y tàn nhẫn, đồng thời năng lực cá nhân xuất chúng, Khương gia dưới sự dẫn dắt của y, trong vòng mười năm, từ gia tộc nhất lưu, nhảy lên, trở thành gia tộc đứng đầu ở Hạ quốc.
Đây chính là việc khó lường!
Phải biết rằng có rất nhiều gia tộc nhất lưu muốn thăng cấp, trở thành tứ đại gia tộc, cái này còn khó hơn lên trời, có gia tộc dùng cả trăm năm cũng không được.
Đây chính là Khương Hàn Xuyên, chỉ dùng thời gian mười năm liền hoàn thành việc cả đời người khác không làm được, bởi vậy mới có thể thấy y có bao nhiêu đáng sợ.
Ở xã hội thượng lưu có điều ai cũng biết, tại kinh đô có hai nhân vật cực lớn không thể chọc, một là vị thần bí khó lường, tinh thần không bình thường, tồn tại như u linh của Phó gia Thái tử gia trong truyền thuyết, vị còn lại là Khương Hàn Xuyên thủ đoạn tàn nhẫn.
Chọc phải hai đại nhân vật này, kết cục người đó sẽ vô cùng thê thảm, đến mức chết cũng là một loại giải thoát xa vời!
Mọi người tò mò nhìn Khương Hàn Xuyên đang bước đến, trong lòng hết sức kinh ngạc cùng nghi hoặc.
"Hàn Xuyên, con, con có ý gì? Cái hôn ước này là là đích thân mẹ con đính..." Thấy Khương Hàn Xuyên, Lục Chính Bạch cau mày, thân là ba, nhưng khí tràng của ông ta lại không áp nổi đứa con trai này nửa điểm.
Khương Hàn Xuyên biểu tình lạnh băng mở miệng, giọng nói bình thản, lại tựa đế vương, mang theo uy áp lớn lao, "Mặc gia hắn ta, không xứng với em gái Khương Hàn Xuyên tôi."