Lam tinh, khu vực Viễn Đông.
Một tòa nhà huyết tinh bạo lực, không chịu ước thúc pháp luật.
Nhà giam ngầm âm u ẩm ướt, mười mấy người cả trai lẫn gái bị nhốt ở bên trong l*иg sắt như động vật.
Đôi mắt những người này không có một chút ánh sáng, như một cái xác không hồn.
Những người này bị bọn buôn người từ mua được từ các nơi trên thế giới, vận mệnh chờ đợi bọn họ, chỉ có bị đánh chết.
Tòa đấu trường ngầm này là chỗ ăn chơi của bọn phú hào.
Trên thế giới này có rất nhiều biếи ŧɦái, có một số người thích ngược đãi tra tấn động vật, mà có vài kẻ lại càng biếи ŧɦái hơn, thích ngược đãi người.
Ý nghĩa tồn tại đấu trường này chính là vì thỏa mãn đam mê yêu thích của chúng.
Người bị bán đến đây, hoặc là bị phú hào nào đó đánh chết, hoặc chính là lên đài đánh lộn đến khi một bên chết mới thôi, cũng có thể là bị phú hào chọn trúng, làm sủng vật đánh cùng tay đánh quyền chuyên nghiệp.
Nhưng vô luận là loại nào, cuối cùng đều trốn không thoát vận mệnh bị đánh chết.
Nơi này chính là trường đấu thú máu me độc ác.
Trong nhà giam.
Tại một góc âm u.
Một cô gái tóc dài tán loạn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, trên người toàn là máu, không có một chút sinh khí nào, như đã chết.
Người xung quanh đối với cái này cũng không quan tâm, khi nữ hài bị bọn buôn người đưa đến đây, đã bị đánh gãy chân, không ai quan tâm cô sống hay chết.
Bỗng nhiên, thiếu nữ nằm trên mặt đất, khóe miệng cô giật giật, ngay sau đó, cô gái mở mí mắt một cách nặng nề, cô có một đôi con ngươi yêu dị, bắn ra một đạo khát máu si cuồng tinh quang!
Mình thế mà trọng sinh?
Chuyện này quá mức kỳ diệu, cho dù là đệ nhất sát thủ đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn, giờ phút này cũng khó tránh khỏi cảm thấy vài phần khϊếp sợ, nhưng cũng chỉ là một giây đồng hồ, cô đã khôi phục bình tĩnh, tiếp nhận rồi cái giả thiết này.
"Ha hả, trời không phụ mình, Tu La, Anh Túc, hai kẻ phản bội các người hãy chờ đi, tôi muốn đem các người làm thành tiêu bản!"
Trong mắt cô gái là hận ý mãnh liệt.
"Ha ha ha..!!"
Khóe miệng câu ra một ý cười điên cuồng, nụ cười ấy thực đáng sợ, khiến người ta sởn tóc gáy, khϊếp đến hoảng.
Mọi người trong nhà giam cho rằng cô là xác chết vùng dậy, sợ hãi trốn vào một góc khác.
"Khương Dư? Cái tên thật dễ nghe, từ nay về sau, tôi chính là Khương Dư!"
Thiếu nữ từ trước đến giờ chỉ có danh hiệu, một khắc này, đã có được tên của mình.
"Tê ~"
Khương Dư giật giật tay chân, muốn từ trên đất bò dậy, lại phát hiện tay chân truyền đến một trận đau, thân thể này là bị người ta đánh gãy chân.
Cô bị đau đến hít hà một hơi.
Nhưng mà đau thì đau, trên mặt cô lại không thấy một chút thống khổ, mà ngược lại, có vẻ dị thường hưng phấn, trên khuôn mặt nhỏ kia hiện ra một mạt bệnh trạng đỏ ửng.
Cô ngửi thấy mùi máu tươi, cái này làm cho cô không khống chế được thấy hưng phấn.
Đồng thời, cô còn có thể cảm nhận được thân thể này đang cất giấu một cỗ oán khí hận thấu xương.
"Chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên, đều là bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, nếu tôi chiếm thân thể của cô, thù của cô, tôi thay cô báo!"
Vừa dứt lời, hận ý tàn lưu tại thân thể này biến mất, sát thủ Diêm La đứng đầu bảng xếp hạng thế giới, hoàn toàn trở thành thiếu nữ tên Khương Dư.
Vô luận là báo thù cho nguyên chủ, hay cho mình, thì điều kiện hàng đầu đều là tồn tại và rời khỏi nơi này.
Chân cẳng cô đều bị chặt đứt, máu đang xói mòn, không bao lâu nữa cô sẽ chết vì sốc.
Khương Dư tự chữa khỏi cho mình.
Đôi đồng tử yêu dị của Khương Dư bắn ra một đạo ánh sáng, "Dị năng: Chữa khỏi!"
Một màn thần kỳ đã xảy ra, thân thể Khương Dư thế mà lấy tốc độ không thể tưởng tượng được tự khôi phục, chân cẳng lúc đầu bị chặt đứt cũng khôi phục toàn bộ như lúc ban đầu.
Khương Dư hơi híp mắt, dị năng của cô vẫn còn!!
Khương Dư sở dĩ 18 tuổi đã có thể trở thành sát thủ cấp SSSSS duy nhất thế giới, hung danh truyền xa, trở thành người nghe tiếng sợ vỡ mật, Diêm La!
Bởi vì cô là một dị năng giả, hơn nữa, dị năng của cô, không chỉ có một cái!!
Chữa khỏi chân, Khương Dư bò dậy từ sàn nhà lạnh băng.
Lưng dựa vào tường, ngồi ở trên sàn nhà, bắt chéo chân, động tác vô cùng kiêu ngạo.
Khí tràng thiếu nữ trên người rất cường đại, người chung quanh đều trốn xa.
Khương Dư bình tĩnh quan sát bốn phía, tự hỏi chính mình muốn rời đi như thế nào.
Từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, nơi này giống như một trường đấu thú ngầm.
Khương Dư không chút sợ hãi, ngược lại, cô ẩn ẩn có cảm giác hưng phấn, ánh mắt tỏa sáng.
Cô hiện tại thực hưng phấn, tay rất ngứa, vô cùng muốn gϊếŧ người, rất muốn được ngửi mùi máu tươi mới mẻ...
Cô như một dã thú khát máu...