“Vừa nãy em đi đâu?” Anh hỏi, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Cô không trả lời, tầm mắt nhìn về phía cổng chính tiểu khu, dường như muốn đi về chỗ ở của mình.
Cô giả vờ quá tốt, trầm tĩnh, thong dong, không hề giống người mới bị xâm hại. Thậm chí anh còn không thấy rõ những bất thường trên người cô, nhiều nhất chỉ bất ngờ, sự tức giận đến mức gần thiếu kiểm soát trong khoảnh khắc.
Ngoại trừ một lần duy nhất cách đây rất nhiều năm trước, anh ở trong sa mạc mênh mông, cát bay đá chạy, cuồng phong thổi quét, anh nhìn những cồn cát dâng cao phía xa xa, vùi lấp mọi thứ trong cát bụi. Anh nắm chặt tay, trên tay chỉ còn một vệt cát vàng.
Nắm càng chặt, càng trốn nhanh qua những kẽ tay.
Từ lâu anh không còn thấp thỏm phập phồng thế này, còn có chút ngơ ngẩn không hình dung ra nổi, bởi vì những gì mà cô vừa trải qua, trong đầu anh thậm chí không muốn suy luận, nhưng mà thật ra anh vẫn giành giật từng giây mà nhìn lại người cô, muốn nhìn xem cô đã bị xâm hại đến mức nào.
Áo bị rách, quần dài vẫn còn như ban đầu, may mắn là điều anh không muốn nghĩ đến nhất chưa xảy ra. Tay áo không che được cổ tay có vết dây thừng bị giật đứt, là cô tự dựa vào sức mình mà thoát ra.
Chứng minh là khi đó không có ai trông giữ cô, cô có thể báo với anh ngay để được giúp đỡ, nhưng mà, cô không làm vậy.
Chân mày anh bất giác cau lại, sắc mặt âm trầm, không biết vì sự sơ suất của mình hay vì sự xa lạ của cô.
“Tôi dẫm vỏ trái cây bị ngã thôi.” Hiển nhiên là cô nhận ra ánh mắt của anh, nói rồi tiếp tục đi về phía trước.
Anh không vạch trần lời nói dối của cô, cô đi về trước như bình thường, anh cũng không nói một lời, đi bên cạnh cô, bước chân hơi chậm đủ để sánh vai cùng cô.
Lâm Giản không nói chuyện với Trần Hoài, cũng không hỏi chuyến bay của anh có bị trễ nữa hay không, vẻ mặt bình thản như một lần tan tầm về nhà bình thường.
Ting, thang máy xuống đến nơi.
Cô đi vào thang máy, có lẽ hơi mệt nên cô dựa hẳn vào thành thang máy. Thang máy ở đây lắp kính bốn mặt, có thể soi rõ người. Anh nhìn cô đang dựa vào thành thang máy, ánh mắt nhìn lên mặt kính đối diện, giây tiếp theo cô đột nhiên như con nhím bị tấn công, dựng lông lên, sống lưng cứng đờ. Anh nhìn cô cố gắng giơ tay kéo cổ áo phía trước lại, lớp vải mỏng manh bị cô túm chặt trong tay, run rẩy.
Ra khỏi thang máy, cô đi nhanh tới cửa nhà mình, hối hả tìm chìa khóa, cửa vừa mở là cô chạy thẳng vào nhà tắm.
Cửa nhà tắm đóng sầm lại, cô không kịp khóa cửa đã bật vòi hoa sen, để nguyên quần áo đứng dưới vòi nước, rửa sạch những dấu tay nhớp nhúa mùi mồ hôi chua lè bẩn thỉu.
Trần Hoài đã đợi bên ngoài hàng giờ đồng hồ. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn không ngừng vang lên.
Anh bước đến ban công và hút nửa bao thuốc duy nhất còn sót lại trên người trong đêm tối, Lâm Giản vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Trần Hoài nhìn đồng hồ, giờ đã là 11 giờ 30 phút tối.
Anh bước đến phòng tắm và gõ cửa.
Tất nhiên là không đáp lại.
“Anh vào nhé.” Anh lên tiếng.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Anh đẩy cửa bước vào, Lâm Giản đang ngâm mình trong bồn tắm, vòi nước được bật ở mức tối đa và mực nước trong bồn tắm đã lên đến mức cao nhất. Cô khoanh tay trước ngực, phần cổ trở xuống đỏ rực lên đủ thấy cô đã chà xát mạnh thế nào. Cô không thất thường như anh tưởng tượng, chỉ có ánh mắt uể oải, ngây người nhìn mặt nước.
“Không có gì chứ.”
Cô nghe tiếng thì ngẩng lên, vẻ bơ phờ từ từ rút đi, như người từ trong cơn ác mộng lâu dài cuối cùng thoát thân ra, ngay sau đó khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, “Đương nhiên, tôi chỉ mệt quá nên suýt ngủ quên thôi.” Cô nói rồi giơ tay tắt nước.
Tình trạng cô tốt hơn anh nghĩ, không có cay đắng hận thù sâu sắc, cũng không oán trời trách đất, thần sắc bình tĩnh hờ hững, vào lâu như vậy nhưng tưởng như thật sự giống lời cô nói, tắm rồi mệt quá ngủ quên mà thôi. Trời sinh cô có bộ áo giáp hộ thân, cũng có khả năng là cô tự rèn luyện mình để thành tường đồng vách sắt, cô sẽ không dễ dàng để người khác nhìn thấu nội tâm của mình.
Duy nhất một lần, nửa đêm nhận được điện thoại của cô, cách xa hàng nghìn km, bên ngoài phòng gió rít gào, tiếng khóc nức nở không thể kiềm chế được như là liều thuốc độc, trong nháy mắt thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh.
Nhưng mà lần đó hiển nhiên là sai lầm của cô. Anh biết.
Trần Hoài xoay người ra ngoài.
Không lâu sau, Lâm Giản bọc khăn tắm ra tới.
Đã nửa đêm.
Anh không hề rảnh rỗi, liên tiếp có điện thoại gọi đến. Ban đầu anh bấm từ chối, nhưng điện thoại vẫn đổ chuông, lúc này anh mới nhận, nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.
“Lần đầu tiên đến khi anh trai em ra tòa còn bao lâu?” Anh trầm lặng một lúc rồi hỏi.
“Còn hơn một tháng.”
“Em ở lại đây cũng không giúp được gì nhiều, không bằng em đến biên giới Cam Đăng. Đối phương chỉ muốn cảnh cáo anh trai em thôi, sẽ không có thời gian, công sức mà đuổi theo tận Cam Đăng.” Anh phân tích mạch lạc rõ ràng, mấy hôm nay cô gặp hết tai nạn này đến tai nạn khác, anh còn thấy rõ hơn chính cô.
“Đến đó ngây người một tháng, sau đó yên tâm chờ anh ấy bị phán tử hình hoặc chung thân?” cô nhếch môi cười lạnh lùng, đương nhiên không đồng ý đề nghị của anh.
Anh không phản bác, chỉ là theo tiềm thức mà thò tay vào túi quần, trong đó trống rỗng, không còn thuốc lá.
“Nếu tôi buông tay mặc kệ, anh ấy thật sự không có ai để dựa vào. Rời đi thời gian lâu như vậy, khó bảo đảm giữa chừng anh ấy không đổi ý, chỉ cần anh ấy muốn, tôi sẽ tận lực hết sức mình giúp anh ấy.” Cô trầm tĩnh lên tiếng.
“Vấn đề là anh ấy không muốn nhận sự giúp đỡ của em, em hẳn là hiểu rõ hơn anh.”
“Tôi nói rồi, còn hơn một tháng nữa, chắc chắn sẽ có người quan trọng hơn, có chuyện gì đó sẽ làm anh ấy đổi ý.” Không biết cô lấy lại tự tin tự bao giờ, ánh mắt kiên quyết.
“Với anh trai em mà nói thì em ở đây chỉ là nhược điểm của anh ấy, không có tác dụng gì.”
“Tôi biết.” Cô thẳng thắn thừa nhận, “Uy hϊếp dĩ nhiên là đáng sợ, nhưng mà tôi vẫn hy vọng biết hết ngọn nguồn những vấn đề khuất tất, không thể để anh ấy gánh tội, cho dù xử nhẹ vài ba tháng nửa năm đều không thể kết án lên đầu anh ấy.”
“Như vậy trước tiên là em phải có khả năng tự bảo vệ mình, nếu không thì hồ đồ toi mạng mà cũng không hay biết.” Anh không khách sáo chọc thủng tình cảnh của cô.
“Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, lần sau sẽ không tái diễn.”
“Được vậy thì tốt.”
Lời đã đến nước này, không còn gì để nói.
Công việc của anh đang cực kỳ gấp gáp. Anh lại nhìn đồng hồ lần nữa, đứng dậy đi ra cửa.
“Anh có chắc còn bắt kịp chuyến bay sớm nhất không?” Cô vẫn quấn khăn tắm, chưa kịp thay bộ đồ tử tế, đi theo sau lưng anh ra cửa, không giữ anh lại.
“Để xem tình hình.” Anh đi nhanh ra cửa, đột nhiên quay người, hiếm khi nói một câu dông dài: “Sống sót quan trọng hơn bất kỳ điều gì.”
Câu này là người khác nói với anh, lần đầu tiên nghe thấy anh không cho là đúng, cảm thấy dư thừa vô nghĩa. Giờ phút này mới phát hiện, chính anh cũng vô tình lặp lại lời này, cái này gọi là nói một đằng làm một nẻo.
“Tôi biết.” Cô gật đầu, lặp lại, “Sống sót quan trọng hơn bất kỳ điều gì!” Là bảo đảm với anh, cũng là yêu cầu với chính mình.
Anh đi rất vội, chỉ chốc lát là Lâm Giản nghe tiếng thang máy đi xuống. Đến khi tiếng đóng cửa thang máy truyền tới, cô đóng cửa, đi về hướng ban công phòng khách.
Sau một ngày dài oi bức, bên ngoài đột nhiên gió rít gào, những móc áo còn treo ngoài ban công va vào nhau kêu lách cách.
Cô đưa tay xem thử, trong lòng bàn tay có vài giọt nước mưa vừa rơi xuống.
Một cơn mưa to kéo đến.
Cô đóng kỹ cửa sổ, cửa ra vào.
Chỉ vài phút sau đã có cơn mưa rào, sấm chớp ầm ầm đánh vào cửa sổ thành tiếng vang trầm đυ.c.
Lâm Giản trở vào phòng khách, nhìn chiếc ô nằm trong góc, cô dừng ánh mắt ở đó vài giây, thay khăn tắm bằng bộ đồ ngủ, lại vào nhà tắm ném quần áo vừa thay ra vào sọt rác. Cô dọn dẹp lau chùi phòng khách, còn dọn rửa sạch, hong khô tất cả đồ đạc dụng cụ trên bàn làm việc.
Lâm Giản làm việc cả tiếng đồng hồ, cuối cùng vào phòng ngủ phụ thay drap trải giường. Dạo này thời tiết nóng bức, trong phòng ngủ phụ cô chỉ để một chiếc chăn mỏng. Đúng như cô nghĩ, chiếc chăn mỏng được gấp lại thành khối vuông vức như đậu hũ, với các góc cạnh gần như đúng chuẩn 90 độ.
Lâm Giản có thói quen sạch sẽ, nhất là đối với các vật dụng cá nhân như khăn trải giường, chăn mền. Ban đầu cô định lấy khăn trải giường và chăn của Trần Hoài cho vào máy giặt giặt rồi cất chúng đi. Cô ngồi xuống mép giường, chạm tay vào chúng, đυ.ng vào khối vuông vức kia thì chợt đổi ý.
Trước khi ngủ, Lâm Giản kiểm tra thông tin chuyến bay từ Tiêu Sơn đến Lhasa, chỉ có một chuyến, hai giờ sau mới cất cánh, không biết cơn mưa bất ngờ này có làm chuyến bay cất cánh muộn hay không.
Cô ngủ không ngon giấc, mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại.
Chu Vi gọi đến, cô là bạn học cùng trường đại học với Lâm Giản, học chuyên ngành kinh tế, không biết cô làm việc gì mà thời gian tự do, sống rất thoải mái, là một người thú vị.
“Lâm Giản, cuối cùng tao đã trở lại. Má ơi ra ngoài một tháng, tao muốn về tới phát điên luôn. À phải rồi, có phải tao đánh thức mày không? Nếu có thì đó là việc tao muốn hahaha.” Chu Vi có vẻ như vừa xuống máy bay, vừa khởi động máy là gọi cho Lâm Giản, “Đúng rồi, tao đi ngang Thanh Hải mua Hắc kỷ tử* với saffron cho mày nè. Hắc kỷ tử là hàng cao cấp nhất cho việc làm đẹp, nó hợp với loại cú đêm nghỉ ngơi không quy luật mày á.”
“Ừ.”
“Không phải mày dễ bị lạnh tay chân với đổ mồ hôi sao? Còn nữa, tao mua saffron cho mày uống bổ khí huyết, tốt gân cốt.”
“Mày chắc là mình không bắt đầu kinh doanh đó chứ?” Khóe môi Lâm Giản hơi nhếch lên, Chu Vi luôn dễ dàng giúp cô thấy tâm trạng dễ chịu hơn.
“Bà đây sao phải đi bán hàng? Bà đây tốt với mày không được sao? Tao mua loại này là hàng thượng hạng đó, mỗi ngày mày uống ba sợi pha nước uống, uống kiên trì hai tháng xem sao, bảo đảm bệnh phụ khoa gì gì đó đều hết sạch.”
“Mày mới bệnh phụ khoa!” Lâm Giản đáp trả, nhớ đợt trước Phương Dương Vĩ pha saffron cả một nắm thì hơi ngạc nhiên, chất vấn Chu Vi, “Mày chắc chắn 3 sợi là đủ à?”
“Ừ, tao mua loại thượng hạng của Tây Tạng, 3 sợi là đủ. Mà nhớ, bình thường thì có thể uống saffron, lúc có kinh thì ngưng uống vài ngày.”
“Tại sao?”
“Bác sĩ y học dân tộc Tây Tạng nói với tao saffron có tác dụng rất tốt cho việc lưu thông máu, nên nếu lúc hành kinh mà uống thì dễ bị rong huyết chứ sao.”
“Thật hả?” Cô không nói đúng sai, một hình ảnh hiện lên trong đầu cô, cô hơi suy tư.
“Lời tao nói mà nghe không tin hả? Đúng rồi, bà đây nói dài dòng với mày vậy chuyện chính là bảo mày ra đón tao. Bên ngoài mưa gió bão bùng, tao mang nhiều đồ về lắm! Mày nhanh chóng lái xe đến sân bay đón tao về nhà!”
“Xe tao đi sửa chưa mang về.”
“Tao mặc kệ, vậy mày bắt xe taxi tới đây đón tao. Một cô gái trẻ xinh đẹp như hoa tao đây không dám đi xe đêm một mình.”
Lâm Giản: …
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Đừng lo lắng, mẹ ruột sẽ không ngược Hoài ca đâu ~
Editor:
Tui lại thay đổi xưng hô anh Hoài nhé, giờ là anh – em chứ không còn tôi – em nha. Em Lâm vẫn như cũ.
--------
GHI CHÚ:
Hắc kỷ tử là tên tiếng Việt theo y học cổ truyền VN. Hắc kỷ tử có tên khoa học là lycium ruthencium, là loại cây họ cà (Solanaceae) mọc hoang dã, có nguồn gốc xuất phát từ khu tự trị Ningxia Hui ở vùng ngoại ô phía Đông của cao nguyên Tây Tạng Trung Quốc. Chúng có tên gọi khác là: Wolfberry, Gojiberry, WolfberryChinense, Chinense Boxthorn, Mede Berry...
Quả hắc kỷ tử hay kỷ tử đen quý hiếm và có tác dụng tốt hơn nhiều so với kỷ tử đỏ (câu kỷ tử) - vị thuốc thường gặp trên thị trường. Từ lâu, phụ nữ Tây Tạng sử dụng loại quả này để chống lão hóa, làm đẹp da và được ví như một loại “siêu trái cây” vì có những công dụng kỳ diệu cho sức khỏe.
Hắc kỷ tử từ xưa được sử dụng như “thần dược” cho nhan sắc cũng như bổ can thận, sáng mắt
Hắc kỷ tử sở hữu lượng OPCs (Oligomeric Proanthocyanidins)cực lớn, nồng độ cao nhất được phát hiện trong tự nhiên hiện nay. OPCs là bioflavonoids (các hợp chất thực vật phức tạp) được tìm thấy trong một số loại trái cây, rau và vỏ cây nhất định có lợi ích dinh dưỡng cho cơ thể người. Các nghiên cứu cho thấy mức độ chống oxy hóa của chất này mạnh gấp 20 lần so với vitamin C và mạnh gấp 50 lần so với vitamin E.
Mỗi quả hắc kỷ tử chứa khoảng 40% protein và 18 axit amin khác nhau, cộng với hơn 20 chất khoáng khác, bao gồm kẽm, sắt, phốt pho và riboflavin (vitamin B2). Có thể thấy hàm lượng sắt nhiều hơn so với đậu nành và dinh dưỡng của rau bina. 5 loại carotenoid được tìm thấy trong quả hắc kỷ tử là: beta-carotene, zeaxanthin, lutein, lycopene và cryptoxanthin. Theo nghiên cứu, hàm lượng beta-carotene trong quả này còn nhiều hơn cà rốt.
OPCs có trong hắc kỷ tử được nghiên cứu là chất chống oxy hóa tự nhiên hiệu quả nhất bằng cách làm giảm và sửa chữa các tế bào bị hư hại do hậu quả của sự viêm và sự oxy hóa do các gốc tự do gây ra. Nó cũng giúp tăng cường hệ thống miễn dịch và bảo vệ cơ thể ngăn ngừa sản xuất tế bào ung thư hoặc làm giảm khả năng phát triển khối u ung thư, gia tăng tuổi thọ.
Hàm lượng cao các loại carotenoid có trong hắc kỷ tử kết hợp với OPCs có tác dụng rất tốt cho tế bào mắt, cải thiện thị giác, giảm xuất huyết mao mạch.
Các dụng làm đẹp da của hắc kỷ tử được chứng mình là do OPCs kiềm chế việc lưu hóa các gốc tự do để tái tạo tế bào và da, làm cho da mịn màng, mờ sẹo. Giống như saffron (nhụy hoa nghệ tây), nước cốt hắc kỷ tử xoa lên mặt làm giảm thâm, sáng da và có thể giảm sưng viêm.
Ngoài ra, các chất chống oxy hóa có vai trò rất tốt lên hệ thần kinh, đặc biệt là bảo vệ tế bào thần kinh, chống sự oxy hóa các dây thần kinh não, bảo vệ tế bào não khỏi các yếu tố độc hại.
Hắc kỷ tử có đầy đủ tác dụng dược lý như trên phải là loại hoang dã ở Tây Tạng, có quá trình sinh trưởng và phát triển thuận tự nhiên, đảm bảo trong khâu thu hái, bào chế sản phẩm.