Lâm Giản đưa tay che mắt hồi lâu, tai không nghe động tĩnh gì. Cô luôn cảm thấy vừa rồi có gì không ổn nên dịch tay phải xuống, để lại một khe hở trên mắt, lén lút nhìn về trước.
Giây tiếp theo, cô thấy gương mặt phóng to của người đàn ông lắc lư trước mắt cô, mũi gần như đυ.ng vào mặt cô, gần đến mức cô nhìn thấy nếp nhăn mờ mờ nơi đuôi mắt người đàn ông ấy.
Lâm Giản hoảng hốt lùi lại, nhưng vẫn không quên nhắm tịt mắt để không nhìn hình ảnh cay mắt kia.
“Biếи ŧɦái!” Cô căm giận thốt lên.
“Rốt cuộc thì em biếи ŧɦái hay tôi biếи ŧɦái?” Người nào đó mặt vô tội đáp, giọng có ý cười.
Hiển nhiên phản ứng này của cô nằm trong dự đoán của anh.
Lâm Giản cứ cảm thấy có gì đó không ổn, cùng lắm thì vậy thôi dù sao đâu phải cô chưa từng nhìn thấy.
Nghĩ vậy, cô dứt khoát mở to mắt ra nhìn anh.
Giây tiếp theo cô bị sự dại dột của mình làm nghẹn lời. Người nào đó không phải đang yên lành mặc chiếc quần short của Lâm Cương lắc lư trước mặt cô, mặt không giấu nụ cười.
Đệt! Lại bị đùa bỡn!
Cái gì mà quần short bị rớt ướt, vậy mà cô ngu ngốc lại tin lời nhảm nhí của anh hết lần này tới lần khác.
Trần Hoài tắm xong mặc quần Lâm Cương vào, cái quần xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt này làm anh thấy khó coi, hơn nữa bên trong cũng không mặc gì nên trước khi ra ngoài anh cầm khăn tắm buộc vào, ít ra có còn hơn không. Không ngờ vừa đi ra thấy thấy vẻ khoe khoang sợ thiên hạ không loạn này của cô, anh hiểu rõ thủ đoạn nhỏ của cô, dù sao rảnh rỗi cũng chán, chơi với cô cũng không sao.
Lâm Giản trừng mắt nhìn anh, nhớ vừa rồi mình bị anh chơi xoay quanh, đúng là coi cô như con nít lên ba.
Ai sợ ai!
Cô lại mở máy tính, di chuyển chuột đến phần mềm giám sát, liếc xéo anh, ý tứ không rõ.
“Có phải là video của tôi vừa rồi không?” Anh giả vờ kinh ngạc, nhưng vẫn ung dung ngồi xuống bên cạnh cô, ra hiệu cho cô nhấp vào video giám sát phòng tắm.
Lâm Giản không ngờ chiêu này cũng không hiệu quả. Cũng phải, với độ vô liêm sỉ của anh thì mức độ này của cô có lẽ là như gãi ngứa trên người anh thôi.
Cô chợt mất hứng với trò đùa dai của mình.
Lâm Giản tắt máy tính, định quay về phòng ngủ tiếp.
“Đừng nóng vội, còn chưa xem video mà đã về phòng, lỡ như ‘hàng’ em tung lên mạng không đúng thì có phải là lừa người mua không? Mua bán gì cũng phải chú ý tiền nào của nấy.” Anh nói rồi phách lối còn huýt gió lên một tiếng.
Thua gì thì thua không thể thua khí thế!
“Xem thì xem!” Lâm Giản hùng hổ đáp, nói rồi mở màn hình camera nhà tắm lên, không lâu sau thấy anh đóng cửa nhà tắm, cởϊ áσ. Động tác anh nhanh nhẹn, chỉ thoáng đã chỉ còn cái quần cộc, đột nhiên anh dừng tay lại, nghiêng người về phía camera, hình ảnh rõ ràng lên.
Cô nóng mặt, thở phì phò: “Chút hàng họ cũng không có, không thấy gì!” Nói rồi đứng dậy đi về phòng ngủ. Kết quả cô mới định đứng lên, bên cạnh đã có cánh tay lười biếng duỗi ra, làm như vô tình gác lên vai cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, “Tránh ra!”
Anh thờ ơ ngồi yên.
Cô không ngờ bàn tay anh lại mạnh như thế, tưởng như chỉ nhàn nhã gác lên vai cô mà như sức nặng ngàn cân, cô không thể đứng lên dễ dàng. Cô không muốn thua khí thế, giả vờ như không biết chịu đựng lực tay anh.
“Thứ đặc sắc nhất chưa thấy sao lại nói không có hàng, kết luận này của em không khoa học.” Anh nói còn lấy tay phải bấm chuột, mở rộng màn hình ra toàn màn hình, hình ảnh chợt phóng to hết sức rõ rệt, ngay cả vết sẹo trên ngực trên vai trần của anh cũng phóng to rõ ràng. Mặt Lâm Giản tiếp tục nóng lên, lòng bắt đầu hối hận trò đùa dai vừa rồi, kết quả là tự bê đá đập chân mình.
“Xem cho kỹ, nếu chỗ nào không tốt thì chụp lại bổ sung thêm vào.” Anh cười nhắc nhở.
Hình ảnh cho thấy anh sắp cởi luôn cái quần cộc còn sót lại, Lâm Giản biết tầm mắt anh không ở trên màn hình mà là ở phản ứng của cô. Mặc dù cô nỗ lực thôi miên bản thân, nhưng nghĩ tới việc sắp nhìn thấy hình ảnh cay mắt kia thì không kiềm được mà tim đập nhanh hơn.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên thấy! Cô đau lòng, nhìn thẳng vào màn hình.
Vèo, hình ảnh độ nét cao ban đầu chợt tối đen, nghe âm thanh hình như là anh ném thứ gì đó trên camera, che đủ 360 độ màn hình camera.
Hóa ra ngay từ đầu anh đã biết camera bí mật lắp trong nhà tắm của cô, Lâm Cương giấu kỹ như thế còn bị anh phát hiện, không biết có phải anh có ‘hỏa nhãn kim tinh’ hay không. Nhưng tốt xấu gì thì nhịp tim đang đập dồn lúc trước chợt chậm lại, cô nhẹ nhõm cả người. Chỉ có điều khi nghĩ tới việc ngay từ đầu anh đã biết trò chơi khăm của cô, cuối cùng chính mình bị anh trêu chọc cho một trận. Lâm Giản nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên cảm thấy tức giận vì chỉ số IQ không ổn định của mình mà nghẹn lời.
“Quần áo giặt xong rồi, không đi phơi đi.” Vừa lúc nhà tắm vang lên tiếng máy giặt báo đã giặt xong, Lâm Giản bình tĩnh chuyển đề tài.
Quả nhiên anh không dấu vết rút tay về, mặt vẫn cố gắng nghẹn cười.
Trần Hoài đứng dậy đi vào nhà tắm lấy quần áo, Lâm Giản buồn bực đi mở tủ quần áo lấy móc phơi đồ. Cô cầm mấy cái móc trên tay ước lượng, cô không thể đấu lại anh nên chỉ tự hình dung cảnh lấy móc áo mà đập tới mức anh quỳ xuống xin tha.
Nghĩ như vậy thì mới thấy cơn giận kia giảm được đôi chút.
Trần Hoài cầm quần áo của mình ra khỏi nhà tắm, thấy Lâm Giản cầm móc áo mà mặt cười vẻ xấu xa, có lẽ còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi. Anh nhìn là hiểu ngay, chậm rãi đi tới nói: “Móc áo nhựa này giòn lắm, đánh không được đâu. Lần sau mua móc áo bằng inox, nghe nói còn có cả ván giặt đồ với bàn phím cùng một bộ nữa, sau này em tìm một người nhu nhược sợ vợ là có thể dùng được.”
Một câu hai nghĩa làm cô nghẹn muốn tắt thở.
“Anh mới tìm người nhu nhược!” Cô lập tức thu hồi suy nghĩ miên man, ném móc áo về phía anh cho hả giận.
Một tay anh đón được, ôn tồn nhắc nhở, “Tôi có xu hướng tính dục bình thường, đời này chắc chắn không có cơ hội tìm người nhu nhược.”
Lâm Giản nghi ngờ trước đây anh có học qua các khóa học ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, so chiêu với anh, công lực nghiền ngẫm từng chữ của cô thực sự kém xa anh.
Cô không thèm nói thêm lời nào với anh, đi thẳng vào nhà tắm, đóng sập cửa nhà tắm rồi bắt đầu tắm rửa, sau đó về phòng ngủ lại.
Sau giấc ngủ dài trước đó, Lâm Giản tắt đèn rồi vẫn còn tỉnh táo, không thể ngủ ngay được. Không biết bên phòng ngủ phụ anh đã ngủ chưa. Cô chỉ mong trời mau sáng rồi thỉnh vị đại Phật này đi.
Không biết qua bao lâu, khi Lâm Giản mơ màng sắp đi vào giấc ngủ thì chợt nghe tiếng đập cửa, không lớn lắm. Cô trở mình, tiếng đập cửa vẫn còn.
Lâm Giản ngồi dậy lắng nghe. Lúc này mới cực kỳ chắc chắn đó là tiếng gõ cửa nhà cô. Thường thì cô ngủ không đóng cửa phòng ngủ, nhưng đêm nay Trần Hoài ở bên cạnh, cô cố tình khóa cửa phòng ngủ nên bây giờ mới mơ hồ nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Lâm Giản nhìn đồng hồ, mới 4 giờ sáng. Giờ này mà ai đến gõ cửa?
Cô mở đèn ngủ, đi dép lê ra mở cửa.
Lâm Giản vừa mở cửa phòng ngủ, đang định mở đèn phòng khách thì bất ngờ có bóng người vụt qua bên cạnh, cô sợ đến mức hét lên, Trần Hoài đã chuẩn xác bịt miệng cô lại, tiếng hét chói tai của cô nuốt ngược về.
Cô đưa tay vỗ lên tay anh, anh làm động tác im lặng, rồi thả tay đang bịt miệng cô ra. Cô sợ hãi áp tay lên ngực, hiển nhiên là vừa rồi bị dọa, Lâm Giản hạ giọng hỏi anh, “Chuyện gì vậy?”
Trần Hoài không trả lời.
Tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài đột nhiên ngừng lại, Lâm Giản lại định bật đèn nhưng anh vẫn đưa tay ngăn cô lại.
Anh không nói lời nào, cô cũng im lặng theo dõi.
Về mặt trực giác, những việc quan trọng cô vẫn tin tưởng vào sức phán đoán của anh hơn.
“Đưa tôi số điện thoại bảo vệ của tiểu khu.” Anh thì thào. Tiểu khu cô ở là khu nhà cao cấp, chiều nay khi anh đưa Lâm Giản về thì bị kiểm tra thông tin chặt chẽ, cho thấy bảo vệ khu này không phải để làm cảnh.
Cô quay về phòng ngủ, cởi dép đi chân trần tới tủ đầu giường, chuyển chế độ im lặng cho điện thoại, lấy một dãy số đưa cho anh.
Trần Hoài nhận gọi điện thoại qua, ngay khi điện thoại vừa kết nối thì cúp máy, sau đó anh chuyển qua tin nhắn, gửi tin nhắn xong, màn hình bật sáng, có tin nhắn lại.
Anh đưa lại điện thoại cho cô, Lâm Giản chưa kịp xem tin nhắn anh vừa gửi là gì thì một tiếng cạy cửa nhẹ nhàng phát ra từ cửa chính, nghe tiếng thì như là một thứ gì như dây thép mảnh dò dẫm trong ổ khóa. Trang trí bên này gần như do Lâm Cương chỉ đạo xử lý từ xa, từ những thứ nhỏ như cửa phòng trộm nên theo lý thuyết thì chất lượng sẽ rất tốt.
Màn đêm yên tĩnh, tiếng sột soạt rất nhẹ ngoài cửa lại nghe đặc biệt rõ ràng. Nếu đêm nay không phải do ngoài ý muốn mà anh ở lại với cô, cảnh tượng này nếu cô lẻ loi một mình gặp phải thì sẽ cực kỳ sợ hãi.
Tiếng khóa phòng trộm vang lên rất khẽ, là lò xo đã văng ra, tim cô thắt lại, ánh mắt nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn sô pha, suy nghĩ xem có nên bước ra cầm con dao lại đây hay không.
“Tạch”, đột nhiên anh mở đèn phòng khách, làm động tác đóng cửa phòng ngủ thật mạnh.
Tiếng lò xo vừa mới nhả trong ổ khóa chợt im bặt.
“Có phải nửa tiếng nữa Tiểu Diêu lại dẫn bạn bè qua không?” Anh bước ra giữa phòng khách, cất tiếng hỏi.
“Cậu ấy cũng nổi hứng bất chợt muốn dẫn đám bạn qua đây chơi, chỗ này của tôi ở được bao nhiêu, phải ngủ dưới đất thôi. Chưa kể giờ mấy giờ rồi chứ, còn phải đợi lát nữa là hôm nay ngủ không đủ giấc.” Cô hiểu ý anh, lớn tiếng đáp.
“Hệ thống camera mà anh trai em cài đặt đúng là bỏ hết vốn liếng, chỗ nào cũng bị giám sát mọi lúc mọi nơi. Nhưng mà lại bớt việc cho cảnh sát, mọi việc bên này đều truyền thẳng qua video cho họ chú ý.”
“Không có được chút riêng tư nào, phiền muốn chết. Tôi đâu phải phạm pháp, cần phải theo dõi tới con muỗi bên này cũng nhìn thế sao!” Lâm Giản phàn nàn.
“Thời kỳ đặc biệt, dựa vào em để dẫn dụ người, cảnh sát chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chỉ cần bên này em có gì bất thường thì cảnh sát ngụy trang gần đây sẽ lập tức xuất phát, nhẹ nhàng bắt cá lọt lưới, họ chỉ ước gì ở đây sớm có động tĩnh.”
Trần Hoài nói xong thì đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống nghỉ ngơi, không lên tiếng.
Bên ngoài yên tĩnh không tiếng động, hẳn là thay đổi kế hoạch và chọn cách rút lui.
Chưa đầy mười phút, đã có người gọi điện thoại lại.
“Đúng là bắt được một tên trộm có rất nhiều công cụ, tuy là chưa vào nhà trộm được nhưng không biết hắn làm thế nào để vào cổng, hiện giờ chúng tôi chờ người bên đồn cảnh sát đến giải hắn đi.”
“Vậy được rồi.” Trần Hoài gật đầu đáp, sau đó cúp điện thoại.
“Sao lại là trộm? Người này không phải trộm bình thường, chắc chắn hắn ta có liên quan đến vụ án của anh tôi.” Lâm Giản sửa lại lời anh, lấy điện thoại Trần Hoài muốn gọi lại nói cho rõ.
Cô vừa lấy điện thoại lại, chưa kịp bấm số thì Trần Hoài đã lấy điện thoại cô lại, “Những lời vừa rồi chỉ có thể hù dọa đối phương một thời gian thôi, nếu bây giờ em rút dây động rừng, không lừa họ được mấy ngày.”
“Tôi mặc kệ rút dây động rừng gì đó, Lâm Cương cũng không muốn lộ ra chuyện anh ấy với nhóm người kia, khó có khi mới được bắt được người, sao không thừa cơ hội này làm manh mối cho cảnh sát điều tra rõ? Tên đó chưa tạo thành vụ án thực tế, nếu như hắn ta phủ nhận việc mình làm thì bị cảnh sát thả ra rồi làm sao?” Cô không đồng ý với ý nghĩ Trần Hoài, nói xong thì lập tức nhào qua giật lại điện thoại trong tay anh.
Anh không cho, cô nhào qua thì anh giơ tay lên trên không mà đổi từ tay phải qua tay trái, cô lại vươn tay cướp tiếp. Lặp đi lặp lại vài lần, cô đã thở hổn hển, chờ anh lại đổi tay thì cô mạnh bạo lao hơn nửa người qua, cả người chặn ngang hướng đầu gối anh đánh tới, ý muốn nhất định phải lấy lại di động, kết quả vẫn thất bại trong gang tấc.
Cô nổi giận, trong lúc tức giận không phát hiện mình vẫn đè tay lên người anh. Vải của chiếc quần đi biển này làm bằng vải polyester co giãn, sờ tay vào có cảm giác mỏng trơn trượt, tay cô chống thẳng lên đó, lúc cô giơ tay mang lực mạnh, quyết liệt lao tới nên chạm phải…
“Thèm muốn tôi vậy sao?” Anh thấy cô rút tay về như bị điện giật thì còn không quên trêu chọc. Trần Hoài không đồng ý việc cô gọi điện thoại nói lại nên trước mắt vui vẻ ở đây kéo dài thời gian với cô.
Giao chiến thất bại, có ý tưởng mà không thể thực hiện được, cô vẫn canh cánh trong lòng vụ án của Lâm Cương, không có thời gian đấu võ mồm với anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ bằng cái tăm xỉa răng của anh, đυ.ng tới tôi sợ bẩn tay!”
“Yên tâm, cho dù là chỉ như tăm xỉa răng… tuyệt đối dư dả, nếu không tin thì thử xem?” giọng đàn ông nửa đứng đắn nửa hài hước.